Chương 2

Kỷ Dư Đồng bình tĩnh liếc nhìn hắn, dùng tay trái tự do kéo chiếc khăn đã bị nhúng nước ra khỏi tay phải bị trói, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Ngươi nóng rồi, ta sẽ giúp ngươi hạ nhiệt độ.” Vừa nói vừa hoạt động cổ tay, nhẹ nhàng giãy ra như một lời nhắc nhở.

Một lúc sau, Mâu Cận chậm rãi buông tay ra nhưng theo bản năng vẫn nắm vào khoảng không, cảm giác trống rỗng đột ngột chiếm lấy tâm trí. Hắn nhìn nàng với vẻ bình tĩnh, quan sát cánh tay trắng nõn bị véo ra vệt đỏ. Mày hắn không tự giác khẽ nhíu lại.

Cảm giác mát lạnh từ chiếc khăn làm tan biến cơn nóng của hắn, khiến hắn thoải mái đến mức thở dài. Nhưng hắn chỉ hơi khép mắt, dùng dư quang theo dõi từng cử động của cô. Kỷ Dư Đồng quả là mỹ lệ, khuôn mặt trắng sứ, đôi mắt sáng như nước, mũi cao thanh thoát, môi hồng mềm mại. Sắc đẹp của nàng dễ khiến người khác sinh lòng mến mộ, nhưng khí chất lạnh lùng từ sâu bên trong lại tạo nên sự xa cách.

Nàng thực sự rất điềm tĩnh, thậm chí quá mức. Một cô gái đơn độc ở trên sườn núi, nửa đêm lại có người lạ bị thương xông vào nhà, vậy mà nàng vẫn không hề tỏ ra kinh ngạc. Khi thấy vết thương dữ tợn trên người hắn, nàng vẫn bình thản khâu lại mà không biểu lộ chút gì. Thậm chí ngay cả khi hắn bất ngờ nắm lấy tay nàng, thế nhưng nàng cũng không hề sợ hãi.

Dù Mâu Cận đang bệnh trên giường, nhưng hắn vẫn là một nam nhân. So sánh với nữ nhân trói gà không chặt, thể lực của hắn vẫn là vượt xa. Trong phòng trai đơn gái chiết, vậy mà nàng vẫn bình tĩnh, vững vàng như Thái Sơn! Sự điềm tĩnh và gan dạ của nàng thật khiến người ta phải kinh ngạc.

Kỷ Dư Đồng không biết hắn nghĩ gì. Dù có biết, nàng cũng chỉ cười lạnh. Người ta thường nói, đắc tội với ai thì cũng đừng đắc tội với bác sĩ. Lại nói, trong hòm thuốc của nàng có ma phi tán và nguyên bộ dao phẫu thuật do nàng cung cấp bản vẽ nhờ thợ chế tạo. Nếu thật sự xảy ra chuyện, ai hại ai còn chưa biết được.

Ma phi tán: Thuốc gây mê

Sau khi hạ nhiệt cho hắn, nàng đưa cho hắn một ly nước ấm rồi ngồi bên cạnh đọc sách, chỉ đơn giản dặn dò: “Ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Tối nay có thể ngươi sẽ nóng lại, ta sẽ ở đây coi chừng. Nếu có gì không ổn, không cần giấu diếm, trực tiếp nói với ta.”

Mâu Cận quả thật cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hơi nghiêng đầu nhìn nàng ngồi gần cửa sổ, dáng vẻ điềm tĩnh dựa vào bàn đọc sách. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nghiêng tuyệt đẹp, nơi ánh nến phản chiếu nét dịu dàng, ấm áp. Hắn nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh lật trang sách cùng mùi hương thoang thoảng của thuốc và mùi hương nhẹ nhàng trên người nàng, chìm vào giấc ngủ.

Quả nhiên, đêm đó hắn lại sốt nhiều lần. Vì lời nhờ của đại ca, Kỷ Dư Đồng không quản ngại thức trắng đêm chăm sóc. Là bác sĩ, nàng đã quen với việc trực đêm chăm sóc bệnh nhân, nhưng đêm nay, mồ hôi lạnh trên trán hắn khiến nàng không khỏi lo lắng. Cứ 30 phút một lần, nàng lại nhẹ nhàng kiểm tra nhiệt độ cho hắn. Khi trời dần sáng, thấy hắn đã ổn định, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, xoa bóp đôi tay tê cứng, cổ cũng hơi đau nhức vì thức khuya. Tranh thủ trời chưa sáng, nàng trở vào phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ở sườn núi Thúy Lâm thanh bình và thơm lừng mùi cháo mới nấu. Mâu Cận giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của Kỷ Dư Đồng trong ánh sáng ban mai, nở một nụ cười nhẹ nhàng với hắn.

Chính ánh sáng dịu nhẹ này như cơn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng xoa dịu mệt mỏi và đau đớn quanh người hắn, khiến nụ cười ấy khắc sâu vào tâm trí, để rồi nhiều năm sau vẫn cảm giác như vừa mới hôm qua.

“Tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”

Kỷ Dư Đồng nghe động tĩnh quay đầu lại, nhàn nhạt cười hỏi. Đặt khay cháo xuống bàn, Nàng rút khăn lụa từ tay áo lau tay, đi đến bên mép giường, quan sát sắc mặt của hắn. So với dáng vẻ xanh xao, môi nhợt nhạt, mất sức quá độ của đêm qua, tình trạng hôm nay đã khá hơn nhiều, nàng khẽ gật đầu hài lòng. Tầm mắt nàng di chuyển lên, chạm vào đôi mắt trầm ngâm của hắn. Nàng khẽ cúi đầu, nhìn xuống phần hông bị thương, ẩn dưới lớp chắn gấm, rồi hỏi: “Thuốc tê đã hết tác dụng, ngươi có chịu nổi không?”

Mâu Cận lặng lẽ quan sát từng cử đồng của nàng, đôi mắt sâu thẳm chưa từng rời khỏi khuôn mặt điềm tĩnh. Hắn khẽ nhúc nhích, vết thương bên hông bắt đầu nhói lên, dường như cảm giác đau đớn trở lại theo từng lời nàng nói. Nhưng trên gương mặt và trong ánh mắt của hắn lại hoàn toàn không thể hiện chút đau đớn nào, không lộ ra vẻ nhẫn nhịn hay chịu đựng. Thậm chí giọng nói cũng không nghe ra có chút gượng ép nào, chỉ khàn khàn và hơi khô cứng: “Không sao, làm phiền cô nương đêm qua đã lo lắng, chăm sóc.”

Kỷ Dư Đồng gật đầu, nhìn về phía hắn khách sáo nói: “Nếu có chỗ nào không ổn, cứ nói cho ta biết. Đêm qua cơn sốt của ngươi đã giảm, chứng viêm cũng đã thuyên giảm hơn phân nửa, giờ chỉ cần an tâm dưỡng thương. Chỉ là vết thương trên da thịt thật sự rất khó chịu, đặc biệt là ở vùng eo bụng, mỗi cử động đều ảnh hưởng đến miệng vết thương. Vì vậy, trước khi vết thương khép miệng, tốt nhất ngươi nên nằm nghỉ trên giường, hạn chế vận động.”

Mâu Cận nằm trên giường, ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi môi hồng nhạt và hàng mi cong như cánh quạ của nàng. Nhưng rốt cuộc vẫn là không quen với việc phải ngẩng đầu nhìn ai như vậy, hắn xốc chăn lên, chống tay ngồi dậy, rồi cài lại áo ngủ khi cúi xuống, để lộ phần ngực rắn chắc và lớp băng trắng. Trong bộ quần áo màu trắng, đôi chân vững chãi chống đỡ thân hình cao lớn, hắn đứng thẳng trước nàng, mắt hơi cúi xuống, gật đầu nói: “Cảm ơn cô nương đã vất vả lo lắng mấy ngày qua. Ta ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ đền đáp.”

Kỷ Dư Đồng ngước lên nhìn hắn, trong lòng thoáng giật mình. Nam nhân này lại cao lớn đến vậy, khiến nàng không khỏi bất ngờ. Nàng cao1m67, ở hiện đại đã là vượt trôi. Thế mà đứng trước hắn, nàng chỉ chạm tới cổ, phải ngẩng đầu mới nhìn rõ mặt hắn, cao hơn nàng hẳn một cái đầu. Nàng đoán hắn phải cao 1m9, là nam nhân cao nhất nàng gặp từ khi xuyên đến nơi này. Gần gũi đối diện với hắn khiến nàng có chút không thoải mái, cảm giác như bị một con thú hoang rình rập. Lại nói, vết thương hở dài đến hai mươi centimet, trông vô cùng đáng sợ. Trước kia, chỉ cần vết thương nhỏ cũng khiến người bệnh kêu la thảm thiết. Nhưng nhìn sắc mặt của hắn, ngoại trừ đôi môi hơi nhợt nhạt, hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra. Sự kiên nhẫn và khả năng chịu đựng của hắn thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.

“Công tử không cần khách sáo, y sĩ cứu chữa bệnh nhân là trách nhiệm của mình. Dù ngươi có thể chịu đựng những điều mà người khác khó lòng nhẫn nại, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở rằng nếu hoạt động nhiều có thể làm vết thương rách ra và làm chậm quá trình hồi phục. Vì vậy, sau khi ngươi rửa mặt và ăn uống xong, hãy nằm trên giường nghỉ ngơi, hạn chế vận động để vết thương có thể nhanh chóng hồi phục.”

Mâu Cận nghe cô nói vậy, động tác xoay người chợt khựng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu. Hắn nằm xuống giường lần nữa, Kỷ Dư Đồng đặt hòm thuốc xuống bên cạnh, rồi cẩn thận gỡ băng vải trắng quấn quanh hông hắn. Quả nhiên, vết thương đã chảy máu. Kỷ Dư Đồng lập tức không hài lòng, hơi trách móc nhìn hắn và nói: “Đêm qua khi ngươi ngủ yên, vết thương đã gần như lành lại, tình hình đã có chuyển biến tốt. Thế mà, vừa nãy ngươi mới đứng dậy cúi người, lại làm rách toạc vết thương ra, giờ thì hối hận rồi, phải mất thêm thời gian để hồi phục.”

Kỷ Dư Đồng lắc đầu, thở dài nói: “Vết thương ở hai bên hông sẽ cần khoảng năm sáu ngày để kết vảy. Để cho vết thương hồi phục tốt nhất, công tử nên kiên nhẫn thêm vài ngày. Nếu không thật sự cần thiết, hãy cố gắng hạn chế mọi động tác làm ảnh hưởng đến vùng eo bụng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau bảy ngày tôi có thể cắt chỉ cho ngài.”

Chưa bao giờ có người dám dùng lời lẽ như vậy đối với hắn, nhưng Mâu Cận lại không tỏ ra khó chịu. Ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn Kỷ Dư Đồng, trong đầu còn lưu lại một chút cảm giác từ ánh mắt giận dữ của nàng vừa rồi. Nhưng khi ngực hắn đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh, cảm giác tê ngứa ở vùng bụng khiến hắn ngay lập tức tỉnh táo lại. Cơ bắp trên nửa người trên của hắn cũng theo bản năng căng cứng hơn.

Hắn cúi mắt, nhìn nàng một cách chăm chú khi nàng tháo gỡ vải băng quanh hông bằng những ngón tay mềm mại và khéo léo. Khi nàng cúi đầu làm việc, những sợi tóc đen bóng của nàng nhẹ nhàng rơi xuống, quét qua ngực hắn làm cho cơ thể vốn đã căng thẳng của hắn càng thêm cứng đờ. Hắn nuốt khan, nhanh chóng quay đầu đi, nhìn lên trần màn giường. Trong lòng tự trách mình không đủ bình tĩnh, nhắm mắt lại và cố gắng suy nghĩ về những điều khác.

“Ta sẽ lên núi một chuyến, khoảng một canh giờ nữa sẽ trở lại. Nếu có gì cần giúp, cứ nói với ta.”

Mâu Cận bị tiếng nói của nàng kéo về hiện thực, nhìn nàng trong ánh sáng buổi sớm, mặt mày có vẻ mơ hồ. Hắn nhắm mắt, lắc đầu đáp: “Không cần.”

Kỷ Dư Đồng không hỏi thêm, dọn dẹp những thứ cần thiết, để lại một ấm trà và sách trên bàn nhỏ trước giường, rồi xoay người rời đi.

Con đường này nàng đã đi không dưới ngàn lần, cùng cảnh tượng ngày hôm đó giống nhau như đúc. Nga, thật sự cũng không phải không có biến hóa, nhìn xem cây cao hơn, nhánh cây nhiều, lá cây rậm rạp.

Nơi nàng tỉnh dậy trước đó đã bị che khuất bởi lớp thảm thực vật, nàng khéo léo dùng lưỡi hái để dọn dẹp những bụi cỏ dại, trả lại mặt đất trạng thái như trước. Sau khi hoàn tất, nàng nằm xuống chỗ cũ, một tay đặt lên bụng, tay kia rủ xuống bên cạnh, yên lặng nhắm mắt lại.