Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếp Nạn Của Đế Vương: Cầm Tù Hoàng Hậu Bất Thành

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Châu phủ, dưới chân núi Thúy Sơn.

Đào Thanh Lâm từ học đường trở về, từ xa đã thấy một bóng dáng áo xanh đứng trên con đường núi, tựa như tiên nhân trong gió. Lòng hắn tràn ngập vui sướиɠ, mặt cũng rạng rỡ theo. Hắn vội vã bước nhanh đến, thậm chí còn chưa kịp về nhà.

"Kỷ cô nương!"

Kỷ Dư Đồng thu lại tâm trạng, xoay người mỉm cười: “Đào đại ca.”

Đào Thanh Lâm đứng cách nàng hai mét, bình ổn hơi thở rồi nói lời xin lỗi: “Đợi lâu rồi phải không? Kỷ cô nương thứ lỗi, vừa nãy thầy giáo giữ lại giảng thêm nên ta đến trễ, thật khiến cô phải đợi lâu, ta xin lỗi.”

“Ta cũng mới đến thôi, không đợi lâu đâu, Đào đại ca đừng khách sáo quá. Ta thật sự ngưỡng mộ Đào đại ca có thể học ở học đường, không chỉ được đọc sách, hiểu lý lẽ mà còn có cơ hội thảo luận quốc gia đại sự cùng các sĩ tử tài giỏi và lão sư uyên bác. Cơ hội như vậy, không phải ai cũng có được.”

Nói đến đây, nàng có chút buồn bã, khẽ thở dài tự giễu: “Tiếc là ta chỉ là nữ tử, không thể vào học đường. Dù có lòng quan tâm quốc gia, cũng không có cơ hội nhìn thấy đỉnh cao tri thức.”

Đào Thanh Lâm thấy nàng buồn bã, sợ nàng thương tâm, vội an ủi: “Kỷ cô nương không nên nghĩ vậy, tuy là nữ tử, nhưng học thức và giáo dưỡng của cô không hề thua kém nam nhân. Cô lại còn hiểu y thuật, có thể so sánh với các đại phu trong vùng, không cần phải tự trách mình. Cô thực sự mạnh mẽ hơn rất nhiều nữ tử bình thường rồi!”

Kỷ Dư Đồng mỉm cười nhẹ nhàng: “Đào đại ca đừng gọi ta là Kỷ cô nương, ta họ Kỷ, tên Dư Đồng. Cứ gọi ta là Dư Đồng là được.”

Đào Thanh Lâm lẩm nhẩm tên nàng hai lần, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì hồi hộp, cuối cùng khẽ gọi: “Dư Đồng.”

Kỷ Dư Đồng gật đầu đáp lại, rồi chuyển sang nói chuyện phiếm vài câu trước khi đi vào chủ đề chính: “Hôm qua ta nghỉ chân ở trà lâu, nghe có người lén bàn về khả năng triều đình sẽ tái khởi chiến sự. Đào đại ca học ở học đường, thầy của huynh lại từ kinh đô lui về, không biết huynh có nghe về chuyện này không? Những lời đồn bên ngoài có thể tin được không?”

Đào Thanh Lâm nghe vậy liền bật cười, hắn chưa nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng là nữ tử lo lắng chiến loạn sẽ khiến dân chúng lầm than. Mặc dù trước nay hắn không thường bàn luận chuyện quốc sự ở học đường, nhưng thấy nàng lo lắng, hắn cũng muốn trấn an nàng một chút.

“Chuyện cô nghe có lẽ là từ sau đại điển đăng cơ của tân đế, Bắc Cương Vương bất hạnh nhiễm bệnh qua đời trên đường hồi trình. Có tin đồn Bắc Cương có thể sẽ xảy ra biến loạn phải không?”

Thấy nàng nghiêm túc gật đầu, hắn lần đầu tiên trước mặt nàng cười lớn, tự tin nói: “Dư Đồng, cô cứ yên tâm. Thiên Chiêu tuy mới khai quốc qua hai triều đại, nhưng nhờ công lao của tiên hoàng và các công thần khai quốc, bốn bể yên vui, bá tánh an cư lạc nghiệp. Bắc Cương Vương qua đời chỉ là sự cố ngoài ý muốn, hoàng thượng không chỉ ban ân cho thê tử và gia quyến của ông hồi kinh dưỡng lão, mà còn truy phong di vinh cho ông ấy. Tấm lòng bao dung như vậy, đủ để khiến thiên hạ và chư hầu đều tâm phục. Quân đội Bắc Cương luôn nghe lệnh hoàng thượng, Bắc Cương Vương dù nắm binh quyền bao năm, cũng chỉ là thay hoàng thượng cai quản. Quốc không thể một ngày không vua, binh không thể một ngày không tướng, triều đình đã phái tân soái đến tiếp quản, quân lính phục tùng, làm sao có thể xảy ra chiến loạn?”

Nói xong, Đào Thanh Lâm càng thấy nàng đáng yêu, chỉ vì một chút lời đồn vô căn cứ mà đã lo lắng không thôi. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không liên quan đến nàng, một nữ tử yếu đuối, không cần biết quá nhiều chuyện để tự tăng thêm ưu phiền.

Kỷ Dư Đồng nghe xong khẽ nhíu mày, nếu đúng như lời đồn, Bắc Cương Vương đã qua đời, thì vì sao còn triệu thân thích của ông vào kinh thành? Điều này nhìn sao cũng giống như đưa họ về kinh để giám sát.

Từ lúc Bách Hiểu Sinh rời đi đến nay đã tròn một tháng. Trong khoảng thời gian này, Kỷ Dư Đồng đã nhiều lần vào thành, cố ý ghé qua các trà lâu, tửu lầu – những nơi tụ tập tin tức. Nàng nghe thấy những lời bàn tán nhỏ to của các tiểu thương và gia nhân, đa phần đều giống với những điều Đào Thanh Lâm đã nói, không có chiến sự khởi phát hay dấu hiệu phản loạn nào cả.

Nếu tình hình thật sự yên bình như vậy, thì chuyến hành trình đến Bắc Cương cũng có thể sớm được lên kế hoạch.

“Không được!”

Chung Xương Văn vừa nghe tin nàng định ra ngoài liền nghiêm giọng phản đối. Không chỉ vì Vương gia đã căn dặn phải bảo vệ nàng, mà bản thân hắn cũng đã coi nàng như em gái ruột, nên càng không thể để nàng ra ngoài trong lúc này. Người khác có thể nghĩ rằng tân hoàng vừa lên ngôi, bốn bề không có chiến sự thì thiên hạ thái bình, nhưng hắn lại biết rõ, đằng sau sự yên bình ấy là những âm mưu ngấm ngầm đang cuộn chảy.

Vị tân hoàng này, tuy không có danh tiếng nổi bật nhưng vừa lên ngôi đã hạ lệnh ám sát Bắc Cương Vương mà không cần quan tâm đến quốc thể, cũng chẳng để ý dị tộc cương ngoại có thể nhân cơ hội xâm phạm. Triều đình còn chưa ổn định, vậy mà lại mở rộng hậu cung, chìm đắm trong hưởng lạc, sử dụng người không biết phân biệt trung lương. Với một vị vua ích kỷ và tự cao như thế, Thiên Chiêu đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay. Quan trọng nhất là hắn mang họ Dương, vốn không danh chính ngôn thuận!

Thấy nàng vẫn cúi mắt bướng bỉnh, Chung Xương Văn thở dài bất đắc dĩ: “Tiểu muội, ta biết ngươi đang phiền lòng, cũng là do ta nhất thời hồ đồ mà gây thêm phiền phức cho ngươi. Nhưng hiện tại không phải thời điểm an ổn, ngươi ra ngoài lúc này thật sự không an toàn.”

“ Vậy đại ca thử nói xem, hiện tại như thế nào không an ổn? Và đến khi nào thì mới được coi là an ổn?”

Kỷ Dư Đồng không phải chưa từng thử dò hỏi hắn. Sau những chuyện đã xảy ra, nàng không còn coi hắn là một thương nhân bình thường, mà ngờ rằng vị nghĩa huynh này có lẽ có thân phận khác. Tuy hắn cảm thấy áy náy với nàng và không cử người hầu theo sát như người kia yêu cầu, nhưng mỗi khi đề cập đến chuyện triều đình, hắn đều rất kiên định, chỉ nói không yên ổn và từ chối bàn luận thêm.

“Tháng trước đại ca nói rằng đường sá không an toàn, giờ đã qua một tháng rồi mà ta cũng không nghe nơi nào xảy ra sự cố. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải lần đầu ta ra ngoài, nếu có tiêu sư hộ tống, lại thêm Hắc Bối theo sau, ta chắc chắn sẽ không gặp rắc rối gì đâu. Hay là...”

Nàng dừng lại, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: “Hay là, đại ca đang nghe lời kẻ thân cận nào đó, biến lời hắn thành lệnh cấm không chính thức? Hắn bảo ta phải ở lại đây đợi, nên dù có thế nào ta cũng không được phép rời đi?”

Chung Xương Văn nhíu mày, đang định giải thích thì lại thấy nàng dịu giọng, gương mặt thư thái: “Người ngoài không hiểu ta, chẳng lẽ đại ca cũng không biết sao? Ta vốn chỉ muốn quay về nhà, từ trước đến giờ ngoài đại ca, ta cũng chưa từng giao thiệp nhiều với ai khác. Huống hồ vị Cận công tử kia từ lúc rời đi đã không có tin tức gì. Ta tuy không rõ thân phận thật sự của hắn, nhưng ít nhiều cũng đoán được hắn chắc chắn không phải người bình thường. Có khi hắn đã quên ta rồi, đại ca sao không thuận theo tự nhiên? Nếu thật sự có một ngày, mong rằng đại ca giúp ta che giấu một phần.”

Chung Xương Văn không khỏi nhớ lại lần đầu gặp nàng, khi đó hắn tình cờ vừa đầu quân dưới trướng Bắc Cương Vương, dốc sức muốn chứng tỏ tài năng. Trên đường phiêu bạt vô định, hắn dừng chân tại Thúy Sơn, nơi thưa thớt bóng người, để tâm hồn được tạm thời lắng lại sau những ngày căng thẳng.

Ngày đó, nàng đột ngột xuất hiện, giống như từ không trung rơi xuống, mặc bộ y phục kỳ lạ và đeo trên vai chiếc tay nải chẳng giống ai. Nàng đứng đó, ngốc nghếch nhìn hắn với biểu cảm ngỡ ngàng. Hắn vốn không kịp chuẩn bị, sự xuất hiện của nàng quá bất ngờ, khiến hắn bất cẩn trẹo chân.

Không bận tâm đến nam nữ có khác, nàng tiến đến xem xét vết thương của hắn, dìu hắn xuống núi. Trên đường đi, hai người trò chuyện vui vẻ. Khi nhắc đến tên tuổi và lai lịch, nàng tỏ vẻ như có điều khó nói. Sau này, khi đã thân thiết và tin tưởng lẫn nhau, hắn nhận nàng làm nghĩa muội, trả lại ân tình nàng đã giúp đỡ.

Chuyện ngày hôm đó dường như mới diễn ra hôm qua, vậy mà thời gian trôi qua nhanh chóng, đã hai năm tròn. Nàng nói không sai, thân phận nàng còn nhiều bí ẩn, trong khi Vương gia lại muốn thành đại sự. Điều quan trọng nhất là nàng có tính cách rất khác với những nữ tử khác, hành động và cách nói chuyện đều rất quyết đoán, không màng đến ánh mắt thế tục, tự tin hành nghề y với thân phận nữ tử.

Tính cách của nàng khiến nàng không thể giống những nữ tử bình thường an cư trong hậu viện, sống dựa vào nam nhân. Như lời nàng từng nói, nàng chưa bao giờ từ bỏ ý định trở về quê hương của mình. Vương gia dù có ý với nàng, nhưng nàng vẫn không hề dao động, không bị tài mạo của Vương gia làm lay chuyển. Hai người chỉ sợ có duyên mà không có phận.

Thời gian một tháng qua, Vương gia cũng không gửi tin tức gì đến. Có lẽ ban đầu cũng chỉ bị nàng hấp dẫn nhất thời, như vậy cũng tốt. Lang có tình, thϊếp vô ý, không bằng cứ để mọi thứ phai nhạt cho nhẹ lòng.

Hắn chưa từng nghĩ rằng nàng cũng có tình ý, nhưng Vương gia đã có Vương phi rồi. Hắn tự cho rằng mình hiểu Vương gia ưu ái nàng đến mức nào, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng thân phận của nàng có thể trở thành Vương phi. Thân phận nàng dù mơ hồ, nhưng cho dù có là nữ nhi của Chung gia chính thất, cùng lắm chỉ được phong làm thị thϊếp ở hậu viện Vương gia. Nếu may mắn mang thai, có lẽ còn có thể tấn phong làm trắc phi. Đương nhiên, nếu Vương gia thật sự muốn thì thân phận không phải vấn đề. Nhưng vị trí chính phi thì hắn cũng không dám nghĩ đến, huống chi với thân phận tương lai của Vương gia, quyền quý vô cùng...

Trong lòng nghĩ đến rất nhiều điều, nhưng tất cả chỉ thoáng qua trong giây lát. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, hắn trở lại với vai trò người đại ca chu đáo, tận tâm.

“Gút mắc giữa muội và Cận công tử thực chất là lỗi của ta. Nếu không muốn dính líu, đại ca nhất định sẽ giúp muội chu toàn. Nhưng những lời ta nói vừa rồi không phải là chuyện đùa. Nửa năm trước, khi muội đi Đông Lăng, ta không ngăn cản vì khi đó mọi thứ đều an ổn. Nhưng nay tân hoàng mới lên ngôi, triều đình còn nhiều bất ổn, nghe lời ta, chờ thêm nhiều nhất nửa năm nữa, lúc đó muốn đi đâu, đại ca nhất định không ngăn cản.”

Kỷ Dư Đồng không phải là người không biết nghe lời khuyên, cũng không phải là kẻ mù quáng cố chấp. Là một bác sĩ, đặc biệt là một bác sĩ có kinh nghiệm đứng trên bàn mổ, nàng biết rằng cần phải giữ bình tĩnh và ứng biến khi gặp nguy hiểm. Trong số những người nàng giao thiệp, chỉ có Chung Xương Văn và Bách Hiểu Sinh là người hiểu biết rộng rãi. Cả hai tuy không nói rõ, nhưng đều khuyên nàng không nên ra ngoài lúc này. Hai năm nàng đã chờ đợi, thêm nửa năm nữa nàng cũng có thể kiên nhẫn.

Không lâu sau đó, sự kiện bất ngờ xảy ra. Nàng vô cùng may mắn vì đã nghe theo lời khuyên mà không ra ngoài, và cảm thấy biết ơn trước sự chân thành của Chung Xương Văn và Bách Hiểu Sinh.

An Thuận nguyên niên, giữa tháng 8, tức là hơn hai tháng kể từ khi tân hoàng lên ngôi, triều đình lại một lần nữa hạ lệnh cả nước tổ chức tuyển chọn các thiếu nữ độ tuổi phù hợp vào cung để hầu giá. Chiếu lệnh vừa ban ra, cả nước lập tức xôn xao.

Các triều đại trước đây chưa từng có vị hoàng đế nào vừa đăng cơ chưa đầy ba tháng mà đã hai lần tuyển chọn phi tần nhập cung. Dù rằng hoàng đế không cần phải tuân theo những quy củ cũ, cũng không nhất thiết phải giữ đạo hiếu với tiên hoàng, nhưng việc hành động vội vàng như vậy, quên mất nguồn gốc mà phung phí xa hoa khiến bách tính không khỏi lo âu.

Kinh đô, Hoàng cung Ngự Hoa Viên

Tháng tám nóng bức, trời như thiêu đốt, Ngự Hoa Viên tràn ngập muôn hoa rực rỡ, hồ nước tươi mát được trang trí bởi những tấm lụa lung sa đắt giá. Bên ngoài đình, các cung nữ quỳ trên những chiếc thuyền nhỏ, tay cầm quạt hương bồ quạt từng đợt gió mát lạnh từ mặt hồ vào trong đình.

Trong đình rộng cả trăm mét vuông, ở bốn góc đều đặt những bồn hoa nạm vàng, bên trong chứa những khối băng lớn trong suốt như ngọc, làn khói mờ ảo lan tỏa, làm dịu đi không khí oi ả, mang đến sự mát mẻ dễ chịu.

Các cung tần mỹ nữ với y phục sa mỏng, điểm trang lộng lẫy, đang tựa vào lòng hoàng đế, nở những nụ cười quyến rũ. Tay ngọc mềm mại của các phi tần cẩn thận đưa những trái cây tươi ngọt vào miệng hoàng đế.
« Chương TrướcChương Tiếp »