Chương 10

Không lâu sau, Cận Ngũ trở về báo cáo.

“Bẩm Vương gia, Kỷ cô nương khi rời đi không hề tiết lộ tin tức về ngài cho bất kỳ ai. Thuộc hạ cũng không phát hiện có thám tử từ kinh thành trong thị trấn.”

Mâu Cận đợi một lúc không nghe thêm gì, liền lạnh lùng ngẩng đầu hỏi: “Nàng gặp ai?”

Cận Ngũ tuy tính tình thẳng thắn nhưng vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức của chủ tử, chỉ không rõ nguyên nhân nào khiến Vương gia không hài lòng. Hắn liền thành thật báo cáo:

“Hồi Vương gia, sau khi vào thành, Kỷ cô nương đã tách ra khỏi thư sinh đến vào sáng nay, sau đó vào Tứ Hải trà lâu, ngồi đối diện và trò chuyện hồi lâu với một người tên Bách Hiểu Sinh. Sau đó nàng đến một cửa hàng Ngọc Nhan, lưu lại gần nửa ngày, rồi tiếp tục đến dược phòng trong nửa canh giờ trước khi cùng vị thư sinh kia quay về.”

Cận Ngũ đã thuật lại đầy đủ mọi chuyện lớn nhỏ mình chứng kiến, nhưng không khí lạnh lẽo và áp lực trong phòng vẫn không hề thuyên giảm. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, vội vàng bổ sung: “Vương gia, ta nghe Kỷ cô nương cùng Bách Hiểu Sinh nói về việc tìm một người, người đó dường như ở Phượng Hoàng Thành trong lãnh địa Bắc Cương của chúng ta. Còn có…”

Nghe đến đây, sắc mặt Mâu Cận đã có phần dịu lại, trong lòng cũng đã lên kế hoạch điều người giúp nàng tìm người. Nhưng khi nghe đến hai chữ "còn có," vẻ mặt hắn ngay lập tức trở nên sắc bén.

“Còn có chuyện gì nữa?”

“Vị Bách Hiểu Sinh kia và Kỷ cô nương có vẻ thân thiết, trò chuyện rất vui vẻ. Khi chia tay, Kỷ cô nương còn tặng cho hắn túi tiền và một mặt dây chuyền.”

Lời vừa dứt, căn phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Cận Ngũ quỳ một gối chờ lệnh, nhưng mãi không nghe thấy Vương gia bảo đứng dậy hay hỏi thêm gì. Ngước mắt lên, hắn thấy Cận Nhất và Cận Tam đang đứng sau Vương gia, dùng ánh mắt thất vọng nhìn mình như trách móc. Hắn bối rối, không hiểu vì sao, chỉ biết cúi đầu tiếp tục quỳ.

Chuyện này, có lẽ người ngoài không cảm thông được.

Hai ngày sau, đến ngày cắt chỉ, Kỷ Dư Đồng vừa mới xuất hiện, đã có một nam tử mặc hắc y, vẻ mặt lạnh lùng nhưng tuấn tú, nhanh chóng bước tới nhận hộp thuốc và dẫn nàng vào trong.

So với người này, Kỷ Dư Đồng lại không thấy bóng dáng đại hán hắc y trước đây thường xuất hiện bên cạnh. Theo bản năng, nàng đưa mắt tìm quanh, cuối cùng thấy hắn đứng tựa vào cửa phòng chứa củi, đang lơ đễnh bửa củi.

Dù có chút thắc mắc nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, xoay người bước vào phòng ngủ.

Đã bảy ngày chưa tới đây, khi bước vào phòng, nàng cảm giác nơi này có gì đó khác biệt. Mặc dù đồ đạc vẫn như cũ, nhưng do cách bày biện thay đổi và người sử dụng không giống trước, căn phòng giờ đây mang một không khí nghiêm trang, khiến người khác không khỏi dè dặt, tự động thu mình lại.

Từ cửa đến giường chỉ chưa đầy mười mét, nhưng Kỷ Dư Đồng đã suy nghĩ rất nhiều. Ở hiện đại, dù không tiếp xúc với quan chức lớn, nhưng nàng cũng không ít lần thấy những người có khí thế vượt trội trên bản tin thời sự, những người có khả năng thay đổi cả bầu không khí xung quanh.

Dù vậy, nàng vẫn chưa hiểu rõ về Thiên Chiêu Quốc, cũng không đoán được thân phận thực sự của hắn. Nàng tự nhắc nhở bản thân không nên nói hay làm gì thừa thãi, chỉ cần bình an tiễn người là quan trọng nhất.

Vì vậy, nàng chỉ giữ khoảng cách, khách sáo hỏi qua tình hình sức khỏe của hắn rồi tập trung vào việc cắt chỉ và xử lý vết thương, không nói thêm lời nào.

Còn Mâu Cận, từ sau khi nghe Cận Ngũ báo cáo về chuyện nàng tặng tín vật cho người khác, lòng hắn luôn trĩu nặng. Cảm giác như món đồ quý trong tay mình bị người khác nhòm ngó, không thể kiểm soát. Nay gặp lại nàng, thái độ xa lạ và khách sáo như lần đầu gặp gỡ càng khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Nhưng vốn là người tâm tư sâu xa, hắn không thể tùy tiện chất vấn nàng về sự thay đổi thái độ trẻ con này. Chỉ đành dùng ánh mắt u ám, không rời nửa khắc mà quan sát từng cử động của nàng.

Ánh mắt đầy xâm lược của Mâu Cận mạnh mẽ đến mức, dù có trì độn thế nào, Kỷ Dư Đồng cũng cảm nhận được. Nàng đã quyết tâm hạn chế tiếp xúc với bọn họ, ngay cả khi cảm giác bị nhìn thấu qua ánh mắt sáng quắc của hắn, nàng cũng cố gắng giữ bình tĩnh, dồn hết sự tập trung vào việc của mình. Những cử động thận trọng đó khiến cả người nàng căng cứng, trán và lưng đẫm mồ hôi.

Thở phào nhẹ nhõm sau khi xử lý vết thương, nàng dùng khăn lau mồ hôi, rồi quay sang hắn, đôi mắt đối diện với ánh nhìn của hắn: “Cận công tử sức khỏe dồi dào, vết thương cũng đã lành lại rất tốt. Trong khoảng một tháng tới, tốt nhất nên tránh ăn các món kí©h thí©ɧ. Ngoài ra, nếu có cảm giác ngứa ở vết thương thì cũng không cần lo lắng, đó là hiện tượng bình thường.”

Nghe những lời quan tâm của nàng, ánh mắt lạnh lùng của Mâu Cận dần dịu lại, vẻ mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn, định nói điều gì đó thì bị câu nói tiếp theo của nàng làm cho đông cứng như băng.

“Cảm tạ Cận công tử đã tặng tuyết ngọc cao, hiệu quả thuốc thực sự tốt hơn so với loại ta từng dùng. Khi trở về, công tử có thể nhờ đại phu tái khám để đảm bảo an toàn.”

Kỷ Dư Đồng vừa nói, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm sau lưng, thực sự là ánh mắt người này quá sắc bén, nàng chỉ mong lời mình đủ để hắn hiểu rằng đã đến lúc nên rời đi.

Mâu Cận dĩ nhiên là hiểu ý nàng!

Hắn vốn dĩ đã định rời đi, nhưng không ngờ nàng lại thúc giục đến mức này. Giờ phút này, sắc mặt hắn đã khó coi đến cực điểm, quai hàm càng thêm sắc nét vì nghiến chặt răng. Đôi mắt u ám bỗng bừng lên một ngọn lửa giận dữ. Hắn bước xuống giường một cách dứt khoát, chẳng màng đến áo ngủ xộc xệch vì vừa cắt chỉ, thẳng thừng bước về phía nàng với bộ ngực trần mạnh mẽ.

Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của nàng, hắn nhanh chóng nắm lấy cánh tay phải chưa bị thương của nàng, tay còn lại giữ chặt sau gáy, kéo nàng sát vào mình. Mùi thuốc cùng hương nam tính xộc lên mũi, khiến cả người nàng bất ngờ bị cuốn vào vòng tay hắn.

Khuôn mặt điển trai và sắc lạnh của hắn dừng lại cách nàng chỉ vài tấc, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào đôi mắt nàng. Giọng nói trầm thấp nhưng uy nghiêm vang lên, như thể khắc sâu vào tâm trí nàng: “Ngươi đang đuổi ta đi sao?”

“A!”

Kỷ Dư Đồng bị hắn giữ chặt, ngẩng đầu lên đối diện với hắn. Nàng cố gắng giãy giụa, nhưng thể lực nam nữ quá chênh lệch, nàng không thể cử động được chút nào. Đôi mắt thanh triệt thường ngày của nàng giờ đây đầy hoang mang và căng thẳng. Cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt, nàng như bị đóng băng, đến cả hô hấp cũng như ngừng lại.

Theo bản năng, nàng quay đầu tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng trong tầm nhìn chợt nhận ra hai hắc y nhân vừa nãy còn đứng trong phòng nay đã biến mất tự lúc nào.

Kỷ Dư Đồng cố gắng ép mình phải bình tĩnh lại, dùng tay trái duy nhất còn cử động được để đẩy hắn ra, nhưng vừa chạm vào l*иg ngực trần ấm nóng của hắn đã khiến nàng giật mình, vội vàng rụt tay lại. Nàng đành phải dùng khuỷu tay cố gắng đẩy ra trước ngực, cố gắng tìm khoảng cách an toàn.

Hàng mi dài khẽ rung, nàng nhấp môi khô khốc, hít sâu một hơi, đôi mắt trong trẻo ngước lên nhìn thẳng vào hắn: “Cận công tử, xin tự trọng! Hành vi của ngươi lúc này có khác gì một tên vô lại, đừng làm ta hối hận vì đã cứu ngươi!”

Mâu Cận hoàn toàn không để tâm đến tiếng quát của nàng, dáng vẻ gần như ôm lấy nàng lúc này lại khiến cơn giận trong lòng hắn tiêu tan đi nhiều. Những biểu cảm và động tác hoảng loạn vừa rồi của nàng lại làm tâm trạng u uất mấy ngày qua của hắn dịu lại đôi chút.

Ánh mắt sâu thẳm càng thêm mãnh liệt, khuôn mặt tuấn tú không lùi mà còn tiến sát thêm một chút, khoảng cách giữa mũi hai người chỉ còn cách nhau gang tấc. Đôi môi dày vừa phải nhếch lên một nụ cười đắc ý: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, vừa rồi ngươi có phải đang đuổi ta đi?”

Kỷ Dư Đồng chưa bao giờ ở gần gũi với ai đến mức này. Thời còn đi học, nàng mải mê với việc học hành, sau khi đi làm vì tính chất công việc lại càng không có thời gian cho đời tư, thậm chí chưa từng có bạn trai. Giờ phút này, bầu không khí quá mức thân mật khiến nàng vô cùng bất an, không thoải mái, chỉ càng dùng sức giãy giụa, cổ cố hết sức ngửa ra sau để kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.

Thật đáng giận! Người này sức lực quá mạnh, mặc cho nàng cố gắng đẩy ra hay giãy giụa thế nào, hắn vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Cuối cùng, nàng chỉ làm cho tóc mình rối tung và hơi thở hỗn loạn.

Biết không thể giãy giụa thoát thân, nàng đành dừng lại, hạ ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, không màng đến thân phận hắn là ai hay có thể đắc tội hay không. Nàng không né tránh, cương quyết đáp trả: “Đúng! Giờ thì làm ơn buông ta ra!”

Nghe câu trả lời dứt khoát của nàng, Mâu Cận không hề nổi giận mà ngược lại, còn cảm thấy tiếc nuối khi nàng dừng giãy giụa. Nhưng buông tay, hắn tuyệt đối không bao giờ làm.

“Ta muốn ngươi.”

“Ngươi… nói cái gì?”

Mâu Cận khẽ vuốt ve phía sau cổ nàng, cảm giác mềm mại trơn mịn dưới tay càng làm hắn quyết tâm hơn.

Ánh mắt hắn thêm phần sắc bén, giọng nói khàn khàn nhưng kiên định vang lên: “Ta muốn ngươi!”

“Ngươi điên rồi!”

Kỷ Dư Đồng không thể tin nổi, trợn to mắt nhìn hắn. Nàng thực sự cảm thấy hoặc là hắn điên rồi, hoặc là chính mình đang mất trí. Làm sao có thể như vậy? Quan hệ giữa họ chẳng qua chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, nàng chưa từng làm gì mập mờ hay tạo ra sự hiểu lầm nào. Vậy mà giờ đây, hắn lại nói muốn nàng? Hắn thực sự có vấn đề, chắc chắn là vấn đề không nhỏ!

Nhưng lúc này, hắn mạnh mẽ còn nàng yếu ớt, thế đơn lực mỏng, chọc giận hắn rõ ràng không phải là hành động khôn ngoan. Kỷ Dư Đồng cố gắng nhẫn nhịn cơn giận đang sôi sục trong lòng, hít sâu vài lần, cố gắng bình ổn hơi thở để lấy lại bình tĩnh.

“Ngươi buông ta ra trước, ngươi… bóp đau ta rồi.”

Mâu Cận cẩn thận quan sát sắc mặt trắng bệch của nàng, rốt cuộc cũng không muốn thực sự làm nàng bị thương, bèn nới lỏng lực tay một chút. Nhưng ngay khi hắn cảm thấy nàng chợt vùng vẫy mạnh để thoát ra, Mâu Cận liền siết chặt thêm một lần nữa, lại kéo nàng chặt chẽ vào lòng.

Lúc này, hai người gần như dính sát vào nhau, hắn nhanh chóng điều chỉnh cách nắm giữ. Tay trái ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, tay còn lại vẫn nắm chặt tay nàng ở giữa hai người, khống chế hoàn toàn cánh tay trái nàng mà không chạm đến vết thương. Tay phải thì giữ chặt gáy nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

Động tác này còn giam hãm nàng hơn lúc trước, khiến Kỷ Dư Đồng tức giận đến đỏ mặt, nghẹn lại không thể thốt nên lời.

“Ngươi!”

Mâu Cận dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, cơ thể cao lớn áp sát mà không kiêng nể gì. Thấy sắc mặt nàng đỏ lên rồi từ từ hạ nhiệt, hắn mới có chút tiếc nuối, tiếp tục lời chưa nói xong.

“Ta phải đi, nhưng ngươi cũng phải đi cùng ta.”

“Không bao giờ có chuyện đó!”

Kỷ Dư Đồng không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối thẳng thừng. Sự bình tĩnh, lý trí và mọi suy nghĩ chu toàn đều bị cơn giận thiêu rụi không còn một mảnh.

Vẻ mặt ôn hòa của Mâu Cận trở nên lạnh lùng ngay khi nghe nàng từ chối không chút do dự. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, cố gắng che giấu sự giận dữ đang bùng lên nhưng vẫn không thể không để lộ.

Nghĩ đến lời Cận Ngũ đã báo cáo, Mâu Cận nhíu mắt lại, giọng nói trầm thấp mang theo ý đè nén: “Ngươi và ta đã có quan hệ thân mật, ta có trách nhiệm với ngươi. Nếu không đi cùng ta, vậy ngươi muốn đi cùng ai? Cùng…” Hắn ngưng lại, không muốn nàng biết chuyện hắn đã cho người theo dõi nàng trước đó.

Kỷ Dư Đồng không nhịn được bật cười khinh miệt: “Cận công tử, chúng ta chẳng qua chỉ là hai người xa lạ. Ta muốn làm gì là chuyện của ta, không hề liên quan đến ngươi! Còn nữa, ta là đại phu, trong mắt ta, ngươi chỉ là một bệnh nhân. Hôm đó là đại ca dẫn người đến xin giúp đỡ, ta đương nhiên sẽ chữa trị như mọi người khác. Giờ thì làm ơn tự trọng và buông ta ra! Nếu không, dù ngươi có là bằng hữu của đại ca, ta cũng không khách sáo!”

Mâu Cận siết chặt vòng tay, cằm nghiến chặt lại, căng cứng cả khuôn mặt. Kỷ Dư Đồng bị ép đến nghẹt thở, nhưng vẫn không chịu khuất phục, giận dữ nhìn hắn chằm chằm. Trong ánh mắt ngày càng tối lại của hắn, nàng chợt cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên qua lòng, vội vàng quay đầu né tránh.