Chương 7

14.

Nghiêm Ngộ từ từ bước vào sân nhà, tôi vội vàng đi theo. Chẳng bao lâu, thấy hạ nhân lôi Giang Vọng Sinh tới trước mặt.

Nghiêm Ngộ ngồi lên chiếc ghế đá.

Lúc này Giang Vọng Sinh lo lắng nhìn quanh, thấy tôi xuất hiện thì mừng rỡ, vội vội vàng vàng nói: "Kiến Xuân!"

Nghiêm Ngộ cầm lấy chén trà mà Nghiêm Hoạch đưa đến, nhấp nhẹ vài hớp: "Ta không biết hạ nhân bị đuổi ra từ phủ Thượng Thư lại dám láo xược đến vậy? Dám vây quanh phi tử của quan gia?"

Tôi nhìn Giang Vọng Sinh, mặt đầy nước mắt. Không ngờ người hung hăng ngạo mạn như hắn, cũng bị người khác khống chế. Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nghiêm Ngộ thấy vậy, bỗng nhiên cau mày, giận dữ quăng chén trà xuống đất làm hạ nhân đều hoảng sợ lùi lại một bước.

Tôi để mặc những mảnh sứ vỡ rơi xuống bên chân, nhẹ nhàng thở ra, vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân rời đi.

Giang Vọng Sinh tràn đầy sự không cam lòng, muốn gọi tôi, định xông lên ôm lấy tôi, nhưng bị hạ nhân nhanh chóng kìm chế, lôi đi mất.

Khi mọi người đã đi hết, tôi trở nên ngoan ngoãn quỳ xuống, rồi nằm gọn lên đùi của Nghiêm Ngộ.

Nghiêm Ngộ nhíu mày, nhìn tôi với vẻ mặt đầy suy tư.

Tôi an ủi nói: "Lão gia, từ đầu đến cuối thϊếp đều bị người ta quấy rối, sao ngài lại tức giận như vậy?"

Ngài ấy vẫn nhìn tôi chăm chú.

Tôi cầm lấy tay Nghiêm Ngộ, nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ nói: "Nếu chỉ vì chuyện này, lão gia có thể yên tâm. Hôm nay ngài sai người dạy dỗ Giang Vọng Sinh dù có ra tay hơi mạnh cũng không sao. Kiến Xuân hoàn toàn không có ý kiến gì".

Nghiêm Ngộ nghe xong, cẩn thận nhìn tôi. Tôi cảm thấy hơi bối rối, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, gục mặt xuống lòng bàn tay ngài ấy.

15.

Với tôi, Giang Vọng Sinh là kẻ có thù.

Khi Giang Vọng Sinh vẫn còn là 1 cậu bé, khi gặp bố mẹ tôi trên đường phố hắn đã ngay lập tức dụ dỗ và nói rằng gia đình đang tìm người làm việc vặt.

Lúc bấy giờ gia đình tôi rất nghèo khó, nên bố mẹ đã ngay lập tức đồng ý. Bố mẹ tôi nghĩ rằng tôi sẽ chỉ phải đến đó vào ban ngày, tối lại trở về nhà, dẫu sao cũng là 1 công việc tốt.

Nhưng rồi, bố của Giang Vọng Sinh đã lừa bố mẹ tôi ký vào một thoả thuận bán đứt tôi cho phủ Thượng Thư. Đến lúc bố mẹ tôi tới phủ đón con gái về liền bị đánh gãy chân.

Từ đó, tôi trở thành người làm thuê dài hạn nhưng chỉ được nhận như kẻ thuê theo ngày, và số tiền thừa đã chảy vào túi của bố Giang Vọng Sinh. Rất nhiều người làm thuê trong nhà cũng được mua về như vậy.

Tôi bị đưa vào phủ Thượng Thư vào khoảng 8-9 tuổi, mọi việc tôi vẫn nhớ như yên. Khi tôi lên 14 tuổi, tôi định đi tìm bố mẹ nhưng họ đã rời khỏi kinh thành về quê sống vì cuộc sống quá khó khăn.

Nhờ vào một chút sắc đẹp, tôi giả vờ thân thiện với Giang Vọng Sinh, muốn được gả vào gia đình anh ta để dần dần trả thù.

Thật đáng tiếc là ông trời không cho tôi cơ hội đó.

Vì vậy, khi Giang Vọng Sinh kết hôn với người khác, tôi chỉ cảm thấy tiếc một chút vì mọi chuyện không như mình nghĩ.

Bây giờ anh ta gặp rắc rối mà còn đến tìm tôi, tại sao tôi không tặng cho anh ta một đại lễ.

Nhưng chiêu trò bẩn thỉu của bố con Giang Vọng Sinh đã biến rất nhiều người hầu phải sống cả đời mà không biết đến hai chữ tự do.

Nghiêm Ngộ nhẹ nhàng lướt qua vành tai tôi và nói: "Có vẻ như nàng không có chút tình cảm nào như hắn ta nói, nàng chỉ muốn hắn ta chết không được bình yên phải không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn Nghiêm Ngộ.

Trong đôi mắt của ngài ấy, phản chiếu lại hình ảnh ngơ ngác của tôi, nhưng lại như nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của tôi.

Tôi không hiểu tại sao Nghiêm Ngộ lại thấu hiểu tôi đến vậy, tôi không nhịn được mà vuốt nhẹ lòng bàn tay ngài ấy và thì thầm: "Mỗi mùa xuân đi qua không thể gặp lại cha mẹ ruột, sống trong cảnh khổ cực ở phủ Thượng Thư suốt bao nhiêu năm, làm sao thϊếp có thể yêu mến người đã đẩy mình xuống vực sâu?"

Tôi nhẹ nhàng than thở: "Khi ấy thϊếp chỉ có thể giả vờ nịnh nọt để có thể tiếp tục sống sót mà thôi."

Nghiêm Ngộ nhanh chóng quay đầu lại và ra hiệu cho người hầu ở cửa sân. Tôi cố gắng điều chỉnh ánh nhìn của mình sao cho thật chân thành, Nghiêm Ngộ khi ấy chỉ nhẹ nhàng vẫy một cái.

16.

Thực ra, khi bị Giang Vọng Sinh quấy nhiễu, tôi chỉ cần chi ra vài đồng là có thể giải quyết. Nhưng tôi không muốn, điều tôi muốn chính là Nghiêm Ngộ biết chuyện này.

Nghiêm Ngộ vốn là người lạnh lùng và có tính sở hữu cao, làm sao ngài ấy có thể dễ dàng bỏ qua.

Tôi thực sự không ngờ rằng ngài ấy lại giúp tôi trả thù như vậy.

Người kia đã chết hẳn rồi.

Trăng đã lên cao giữa trời.

Tôi đi xem người ta kéo xác chết dìm xuống ao. Cả người anh ta đầy máu, đôi mắt trừng to.

Nhưng tôi không sợ hãi, tôi không cảm thấy rằng mình là kẻ xấu xa bởi những điều anh ta làm còn kinh khủng hơn nữa.

Tôi cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Nghiêm Ngộ đứng cạnh, ngài ấy đưa tay chạm vào giọt nước mắt trên mi mắt và sau đó miết nhẹ lên má tôi.

Đầu ngón tay ngài ấy nóng rực.

Nghiêm Ngộ mím đôi môi mỏng rồi thở dài sau đó cười nhẹ: "Ban đầu ta nghĩ nàng là người nhẹ nhàng, ân cần, thấu hiểu, sau lại thấy nàng là người có chút toan tính. Giờ đây lại là người không chịu nhẫn nhục, dám yêu dám hận. Quả là một người thực sự rất thú vị."

Nghe ngài ấy nói vậy, tôi quả thật thấy có chút ân hận.

Ngài ấy đã giúp tôi giải tỏa cơn giận nhưng sau lưng tôi lại âm thầm giúp đỡ Lý Uyển Ngọc. Khi ở phủ Thượng Thư tôi đã nhiều lần gặp tiểu thư, đó là 1 người kiêu ngạo nhưng thông minh lanh lợi, sai lầm lớn nhất trong đời là không biết nhìn người.

Lý Uyển Ngọc đã trải qua đủ khổ cực, và cô ấy cũng từng giúp tôi. Điều quan trọng hơn là hôm đó trên thuyền, Lý Uyển Ngọc đã đe dọa rằng giấy kế ước của tôi vẫn ở phủ Thượng Thư. Tôi là a hoàn đi theo làm của hồi môn, kế ước vẫn thuộc về phủ Thượng Thư.

Nếu tôi bị lão gia bỏ rơi, tôi lại tiếp tục bị trả về phủ Thượng Thư, không còn tự do nữa.

Tôi sợ Nghiêm Ngộ phát hiện ra, nên đã tìm Xuân Lai, một người chị em cũ từng làm chung ở phủ Thượng Thư. Tôi đưa cho Xuân Lai một khoản tiền lớn để nhờ cô ấy truyền tin cho Lý Uyển Ngọc.

Nhưng kể từ đó, tôi nghe nói rằng Nghiêm Ngộ không còn yên ổn trên quan trường nữa.