Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiến Xuân

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
28.

Một tháng sau, tôi đã được nhận làm thứ thê trong nhà họ Nghiêm dưới danh nghĩa là em họ xa của ngài ấy.

Mẹ chồng uống trà do tôi pha, chỉ thở dài với nhiều cảm xúc lẫn lộn: "Nếu hai người thật sự có tình cảm với nhau, lúc đó cô cũng giúp ích cho Nghiêm gia thì đành vậy thôi."

Bà ấy cũng nhân tiện xem qua những của hồi môn mà tôi mang theo.

Khi Vương quản gia gặp tôi, ông ấy vui đến mức nhảy cẫng lên, đôi mắt ngấn lệ: "May quá, may quá, cô đã trở về!"

Tôi thấy vị quản gia này thật thú vị, chúng tôi trò chuyện với nhau một lúc lâu.

May mắn là sau khi lão gia bị giam, cô không phụ lòng tin mà lấy tiền từ tiệm vải để bỏ trốn, nếu không, đội thị vệ của lão gia sẽ sẵn sàng truy lùng. Đến lúc đó cô sẽ bị xử lý như kẻ trộm cắp, chẳng thể nào rời khỏi kinh thành được!"

Lúc này, Nghiêm Ngộ mặc một bộ áo xanh, bước đi nhẹ nhàng, ánh mắt tựa như những vì sao lấp lánh, môi hơi cười một nụ cười khó hiểu.

Vương quản gia im lặng cúi chào và bước đi. Tôi như mọi khi vẫn nở nụ cười tươi, ngài ấy ôm lấy tôi và muốn dạo quanh khu vườn.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nếu như hôm đó tôi thật sự không có lương tâm, bị trả thù cũng là điều xứng đáng.

Khu vườn ở đây giống hệt khu vườn của ngôi nhà cũ, yên tĩnh và u tịch, không có gì đặc biệt.

Nghiêm Ngộ thoải mái chơi đùa với hoa cỏ, lông mi khẽ lay động, ngài ấy ngẩng lên, trao cho tôi một ánh mắt.

Chúng tôi nhìn nhau và cười, dường như hiểu rõ lòng nhau.

Ngày đó rời khỏi kinh thành, tôi hoàn toàn có thể không đến tiệm vải, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại.

Nếu ngài ấy không quan tâm đến việc tôi là người luôn coi trọng bản thân mình trên hết, nếu ngài ấy thực sự có thể vượt qua khó khăn, nếu ngài ấy thực sự muốn tìm tôi, thì sao?

Tôi vẫn lén để lại lời nhắn rằng mình sẽ trở lại Thập Lý trấn như 1 lời ám chỉ với hi vọng người muốn biết sẽ biết tôi đi đâu.

Nghiêm Ngộ tiến lên, nhẹ nhàng vuốt chiếc trâm cài trên tóc tôi, ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Tên thật của nàng là Trần Tĩnh Ninh, thực sự là một cái tên hay, nàng có biết có 1 câu thơ?

"Câu gì?"

"Tĩnh ninh kiến xuân chỉ du tịch mậu. Chỉ đích thị an ổn độ nhật sự sự giai hữu phúc khí"

(Trong sự yên bình đón xuân, phúc lộc và sự thịnh vượng cùng tỏa sáng. Nghĩa là, sống một cuộc sống yên bình, mọi thứ đều gặp may mắn)

Nghiêm Ngộ vừa dứt lời, ánh mặt trời lặn dần về phía tây, hoàng hôn rực rỡ phía cuối chân trời, thấp thoáng có thể nhìn thấy trăng non sắp lên.

Đến cả mặt trời và mặt trăng tuy sáng ngời nhưng cũng có lúc che khuất, giống như vợ chồng dù thân thiết đến mấy cũng có lúc xa cách.

Ở thời điểm này, tôi chỉ muốn cùng ngài ấy trải qua khoảnh khắc ngắm mặt trời mọc và lặn, ngắm, mặt trăng tròn và khuyết, ngày đi và tháng đến, cho đến suốt cuộc đời này.
« Chương TrướcChương Tiếp »