Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiến Xuân

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
26.

Sự im lặng của chúng tôi như mặt hồ không có chút gợn sóng. Cuối cùng Nghiêm Ngộ cũng mở lại, trong giọng điệu có chút mỉa mai: "Kiến Xuân, nàng nhận lỗi với ta một chút không được sao? Hay nàng vẫn còn nghĩ rằng chồng mình đã chết rồi?"

Tôi mím môi, bối rối không yên, không quan tâm đến câu sau, phủ nhận câu trước nói: "Nghiêm Ngộ đại nhân... khi tôi rời khỏi Nghiêm gia cũng là tuân theo luật lệ, triều đình cho phép nô ɭệ được quyền chọn lựa.

Hơn nữa, khi ngài ở trong ngục, tôi cũng hỗ trợ ngài không ít, và tôi chưa hề đυ.ng đến cửa hàng vải mà ngài tặng. Nếu nói đến chuyện ngài được thăng quan tiến chức, trong đó cũng có vài phần công sức của tôi."

Nghiêm Ngộ lặng lẽ nhìn tôi, mặt không lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, không hiểu tại sao mình cứ phải cứng đầu.

Ngay lập tức ngài ấy cười phá lên và nói: "Kiến Xuân, cẩn trọng và đề phòng cũng là nàng, bất cần và bộc trực cũng là nàng. Bất chấp tất cả mà quyến rũ ta cũng là nàng, hào phóng giúp đỡ ta cũng là nàng, phũ phàng bỏ rơi ta cũng là nàng. Đến cuối cùng, sắc sảo và đanh đá cũng vẫn là nàng!"

Tôi đỏ mặt tức giận, vội nói: "Sao? Nếu ngài không coi trọng, cũng không cần thiết phải tới trước mặt tôi giả vờ!"

Một lúc lâu sau, Nghiêm Ngộ cau mày, thở dài sâu vài hơi, thấp giọng nói: "Kiến Xuân, dù nàng thay đổi thất thường thì sao? Ta vẫn thích nàng. Nàng tự chủ, yêu tiền như mạng, quả thực làm ta khó chịu. Nhưng cũng chính nàng dốc hết tiền bạc để giúp đỡ ta, chăm sóc ta. Ta cũng đã suy nghĩ kỹ lưỡng, chúng ta đều là những người bình thường luôn mưu cầu và nỗ lực sống, nàng đã phô bày ra tất cả sự chân thành của mình, đó là đủ rồi, sao ta phải khổ sở tìm kiếm sự hi sinh quên mình? Cuộc đời này của ta, đã tiêu tốn quá nửa năng lượng vào cuộc sống danh vọng, ta chỉ muốn được uống chén canh nóng nàng đưa, ấm áp trải qua mùa đông giá lạnh".

Nghiêm Ngộ rất hiểu tôi, trái tim tôi như bị bóp nghẹt rồi lại được giải thoát, bóp nghẹt rồi lại giải thoát.

Nghiêm Ngộ thở dài nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười nói: "Kiến Xuân, đừng khóc nữa. Cùng ta về nhà đi."

Ánh mắt Nghiêm Ngộ trong veo, má đỏ ửng, không còn là vẻ cao ngạo ngày xưa. Người đàn ông trước mắt như là mây mù trên núi xa, tôi như lạc vào trong biển mây mơ hồ, cuối cùng đồng ý theo ngài ấy về nhà.

27.

"Kiến Xuân, chị thật sự muốn cùng lão gia... Nghiêm đại nhân trở về kinh thành sao?"

Nghiêm Hoạch ngồi bên cạnh tôi, lúng túng không biết phải làm gì.

Tôi từ tốn gật đầu.

"Chị định trở về để làm thϊếp sao?" cô ấy hỏi thẳng vào vấn đề.

"Dù có sống trong nhung lụa, cuối cùng chị cũng không phải là chủ nhân, và rồi chị sẽ bị người khác sai khiến."

Tôi từ từ mở miệng: "Ngài ấy đã đồng ý để ta làm thứ thê”.

(侧室: Trắc thất, Thứ Thê/ Vợ bé)

Nghiêm Hoạch trầm ngâm một lát: "Đúng, làm là làm thứ thê vẫn hơn làm thϊếp, nhưng cuối cùng vẫn có chính thê ở phía trước…"

Tôi ngước nhìn cô ấy, vỗ nhẹ tay và nói một cách tự tin: "Ngài ấy đã hứa sẽ cho tôi địa vị thứ thê khi nhập gia. Số quà cưới là một cửa hàng vải ở kinh thành và một cửa hàng gạo, cùng với một nghìn lượng bạc."

Càng nói về sau, ánh mắt Nghiêm Hoạch càng sáng lên, cuối cùng cô ấy cười khanh khách: "Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, gia sản của nhà họ Nghiêm chỉ có vậy, lão gia đã cho chị hơn nửa, thật là chân thành."

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: "Phải không…"

Cô ấy tỏ vẻ đã hiểu ý tôi: "Cũng đúng, làm việc ở xưởng thêu này cũng phải nịnh bợ, cả đời cũng không chắc đã dành dụm được nhiều tiền như vậy."

Tôi lắc đầu, giải thích nhẹ nhàng ý định của mình: "Tôi cũng từng phân vân, những ngày tự do hiện tại thật tốt đẹp. Nhưng nếu chúng ta ở đây lâu hơn, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện không hay xảy ra tìm đến cửa. Hiện giờ đã có người mò tới đòi mai mối. Chúng ta, không có tiền, không có hiểu biết, không có gia đình, chỉ có chút nhan sắc”.

Tôi nói thêm với chút ngượng ngùng: "Hơn nữa, điều quan trọng nhất, tôi thực sự rất yêu thương lão gia.

Tôi đã tìm được người đàn ông trong mộng, tại sao lại không thuận theo tự nhiên?"

Nghiêm Hoạch thở dài nhẹ nhõm: "Nếu chị đã nghĩ kỹ, tôi… tôi sẽ cùng chị…"

Tôi ngắt lời cô ấy, nói về kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị: "Xưởng nhuộm ở phía trước thị trấn Thập Lý là của hồi môn của tôi, khi đó cô sẽ giúp tôi quản lý nó, cô sẽ là chủ của xưởng nhuộm, và không ai dám đến gây rối. Khi đó, cô có một chị gái là thứ thê của một viên quan lớn ở kinh thành, muốn chọn ai ở thị trấn làm chồng cũng chỉ là chuyện nhỏ, phải không?"

Ban đầu cô ấy ngạc nhiên về chuyện xưởng nhuộm, sau đó khuôn mặt lại như vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Rồi không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Đến cha mẹ cũng không lo lắng cho tôi như thế."

Tôi vỗ về tay cô ấy, an ủi: "Không có gì đâu. Cô giúp tôi chọn một ngôi chùa tốt, lập một tấm bia mộ cho tiểu thư nhà tôi một cách lặng lẽ, và mỗi năm dâng hương cầu nguyện cho cô ấy là đủ. Việc này nhất định không được làm ở kinh thành".

Cô ấy gật đầu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, kế hoạch cho cả đời này của tôi cũng đã được định đoạt một cách nhẹ nhàng như vậy.

Đúng vậy, tôi có của hồi môn, và giá trị không hề nhỏ.

Xuân Lai, người chị hiền lành ở phủ Thượng Thư của tôi từng bị Giang Vọng Sinh ép đến đường cùng, đến nhà Thượng Thư van xin nhưng không ai sẵn lòng giúp đỡ hay cho vay tiền. Khi tôi mượn tay Nghiêm Ngộ xử lý Giang Vọng Sinh, chị ấy đã đưa cho tôi bảo vật mà mình đã liều lĩnh ăn cắp từ phủ rồi sau đó biến mất không rõ tung tích.

Xuân Lai ghét cay ghét đắng nhà Thượng Thư, hằng ngày chị ấy cẩn thận phục vụ đã đành, lại còn bị lão gia tùy tiện sắp xếp hôn sự, đến bước đường cùng còn bị dọa nếu gây sự sẽ bị bán đi. Người hiền lành mà hận ai thì không phải chuyện đùa.

Thứ cô ấy ăn cắp không phải là thứ khác, mà là bức tượng Phật quý giá vô cùng của lão già Thượng Thư, một viên ngọc to bằng bàn tay khảm hình Phật Bà sống động, treo trước bàn thờ trong đình. Ngày đó chúng tôi cứ nhìn thấy đều không khỏi trầm trồ, lão gia luôn tự hào nói đó là bảo vật giữ nhà của họ. Nghĩ lại, có lẽ từ sau khi bảo vật bị đánh cắp, nhà Thượng Thư cũng bắt đầu suy tàn.

Khi đến Thập Lý trấn tôi chưa từng dám phô trương sự giàu có, hơn nữa khi đó tôi không rõ nhà Thượng Thư kết cục ra sao. Hiện tại, lão già đó đã bị lật đổ, Nghiêm Ngộ đã đến đây tôi mới dám dùng tiền 1 cách công khai.

Ngài ấy muốn cưới tôi làm thứ thê, tôi cũng rất hài lòng. Cuối cùng, tôi cũng có một cuộc hôn nhân chính thức mà trước đây tôi không dám mơ đến tôi cũng không kém cạnh ai, ít nhất những thứ tôi nên có thì tôi phải có.

Ngài ấy một mắt nhắm một mắt mở, chỉ bất đắc dĩ nói: "Nhiều mưu mô, cũng là điều thú vị ở nàng."
« Chương TrướcChương Tiếp »