Chương 1

01.

Tôi từng là a hoàn hạ đẳng trong phủ Thượng Thư. Cách đây hai năm, khi cô nương nhà Thượng Thư lấy chồng, tôi được chỉ định đi theo như 1 món quà hồi môn đi kèm.

Khi mới tới phủ nhà họ Nghiêm, do sức khoẻ Nghiêm lão phu nhân không tốt nên tôi được giao nhiệm vụ theo phu nhân về quê để tĩnh dưỡng. Sau hai ba năm ở quê, sức khoẻ của phu nhân đã được cải thiện nhiều, lão gia liền viết thư mời phu nhân trở lại kinh thành.

Nhưng trong bức thư không hề nhắc đến tôi, nhưng tôi không dám trách, có lẽ ngài đã quên mất tôi rồi.

Tôi chưa bao giờ được phục vụ lão gia, thậm chí chưa từng nói chuyện riêng với ngài.

Hôm nay, kinh thành, tuyết rơi dày. Lão gia mặc áo lông cáo, bước dịu dàng xuống từ cổng nhà họ Nghiêm trong làn tuyết bay. Dưới bầu trời tuyết trắng, ngài như một bức tượng cô đơn, cao quý. Khiến người ta ngưỡng mộ nhưng không dám xâm phạm.

Ngài lướt qua lão phu nhân một cách hờ hững, và chưa từng nhìn tôi lấy một cái. Tôi muốn tiến lên chào hỏi nhưng ngay lập tức bị một a hoàn chặn lại với nụ cười mỉa mai. Cả nhà họ Nghiêm đều không muốn liên quan đến tôi - người tiểu thϊếp bị lãng quên này, nhưng tôi không để ý, chỉ muốn quan sát kỹ lưỡng ngôi nhà.

Nửa đêm, tôi một mình lẻn vào phòng của lão gia.

Trong phòng đốt than hồng, ấm áp, lão gia mặc 1 bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi dựa trên giường, nhàn nhã đọc sách dưới ánh nến phản chiếu nhẹ nhàng.

Khi thấy tôi, ngài nhíu mày, lộ rõ vẻ không hài lòng.

Có lẽ lão gia cũng không ngờ rằng, tôi - người thϊếp chỉ gặp một lần này, lại không biết xấu hổ đến thế. Tôi không hề e thẹn, khéo léo cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn lại chiếc yếm đỏ và quần phía trong.

Ngài đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt rồi gằn giọng: "Trơ trẽn, ra ngoài!"

Tôi không để ý đến lời ngài ấy nói. Mặc dù tôi không hiểu về đàn ông nhưng tôi đã từng được nghe các câu chuyện cười thô tục của những kẻ hạ tiện.

Tôi nhanh chóng tiến lên, nhảy lên giường, ngài ấy ho khan 1 tiếng vì bị tôi đè lên người. Tôi trườn vào chăn, ôm chặt lấy ngài ấy và da thịt chúng tôi chạm nhau rất ấm áp.

Rõ ràng ngài ấy cứng đờ một lúc, muốn tránh né nhưng đã bị tôi siết chặt.

Khi còn ở phủ Thượng Thư, tôi đã từng phải chẻ củi suốt 2 năm trời, sức lực tất nhiên cũng không hề thua kém ai. Tôi bắt đầu thể hiện khả năng thuyết phục bằng mồm mép của mình: "Lão gia, ngài đã 28 tuổi, phải sớm thực hiện trách nhiệm có con nối dõi cho nhà họ Nghiêm".

Nói xong, tôi quấn chặt hơn nữa, da thịt tiếp xúc càng ấm nóng. Ngài ấy thật sự căng thẳng đến cứng đờ. Tóc tai cọ xát nhau một hồi lâu, lòng tôi cũng trở nên lo lắng.

Sau một lúc lâu, ngài ấy cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, hơi thở trở nên nóng bức và nặng nề, mùi hương nhẹ nhàng trên người quyện lẫn với du͙© vọиɠ trong ánh nến.

Dù không muốn nhưng ngủ với một người đàn ông như lão gia, tôi không cảm thấy mình thiệt thòi.

02.

Sáng hôm sau, mặc dù cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng khi thấy lão gia tỉnh lại tôi vẫn phải cố gắng gượng dậy giúp ngài mặc quần áo.

Ngài ấy lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, hình như đã quên mất đêm qua chúng tôi còn quấn quýt.

Tôi không buồn.

Khi tôi vừa bước ra khỏi cửa, những người hầu khinh thường tôi trước đây đều lộ vẻ hoảng hốt, gượng gạo cất lời chào buổi sáng.

Tôi cảm thấy hài lòng.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy a hoàn hôm trước vừa hống hách cười nhạo giờ đây khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.

Tôi mỉm cười, lợi dụng lúc cô ta không chú ý, kéo lại và đẩy ngã xuống đất. Sau đó tôi nhanh chóng leo lên bụng khiến cô ta không thể cựa quậy. Tôi không nói gì mà giơ tay tát 2 cái vào mặt khiến cô ta hoa mắt, chỉ có thể phản ứng bằng cách trợn tròn mắt.

Bây giờ tôi đã lên giường với lão gia, ít nhất trong 1 thời gian cô ta sẽ không dám làm gì tôi.

Tôi dùng ngón tay cái mạnh mẽ chọc vào trán cô ta, rồi véo tai hăm dọa: "Nếu lần sau không nghe lời, tôi sẽ khiến cho lão gia đuổi cô đi!"

Dù thường ngày tôi ngoan ngoãn và thận trọng, nhưng thực tế tôi khá là mạnh mẽ và quyết đoán.

Trong hai năm qua, tôi đã cố gắng giữ mối quan hệ tốt với lão phu nhân để có thể sống yên ổn. Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, tôi nhanh chóng đến gặp lão phu nhân. Lão phu nhân tuy cười đón tiếp tôi, nhưng không nói gì khác.

Tôi cảm thấy lòng mình trộn lẫn nhiều cảm xúc khác nhau.

Tối hôm qua tôi quyết định liều lĩnh như vậy bởi vì ngày hôm trước, lão phu nhân đã nói cảm ơn vì tôi đã chăm sóc bà trong thời gian qua và hỏi tại sao tôi không sớm rời đi khi bà ấy đã khoẻ lại rồi.

Khi đó, tôi nghe xong, đầu óc tôi như ong ong. Trong hai năm qua, tôi đã phục vụ lão phu nhân hết lòng hết dạ. Bây giờ lão phu nhân đã trở về nhà hưởng thụ sự giàu có, và bắt đầu muốn loại bỏ tôi ra khỏi cuộc đời mình.

Loại bỏ tôi mà không cho tôi chút tiền bạc nào.

Dù sao tôi cũng là tiểu thϊếp trong nhà, không có danh tiếng gì, không bằng cầu xin lão gia để tôi có cơ hội. Nếu có thể sinh con tôi sẽ có chỗ dựa rất tốt, ngay cả khi bị đuổi đi, tôi cũng không thể thiếu tiền.

Tôi thực sự không có chút lòng tự trọng nào. Bất đắc dĩ, tôi không có kiến thức, không có tiền của, không có gia đình, từ nhỏ tôi chỉ biết làm người hầu, nếu bị đẩy ra ngoài, có lẽ sẽ sống không dễ dàng.

Trong thế giới này, quan trọng là phải sống tốt, danh dự và nhan sắc là của những cô gái quý tộc, không phải của người bé nhỏ như tôi.