Tôi là tiểu thϊếp nhỏ bé ở Nghiêm gia, tên Kiến Xuân.
Tôi hiện tại dang rất rất rất đau lòng, bởi vì quân lính đang lục soát đồ đạc trong nhà mà hộp trang sức và ba mươi lượng bạc tôi chắt chiu dành dụm đã bị họ tìm được.
Thấy quan ông chuẩn bị kéo tôi đi. Tôi nức nở nói: "Quan ông, tôi chỉ là tiểu thϊếp, không thể đối xử với tôi như thế này được".
Lão gia đang bị binh lính dẫn đi, nghe thấy lời này sắc mặt đầy u ám. Ngài ấy không nhịn được mà nói: "Kiến Xuân, ngươi thật sự không có chút tình cảm phu thê nào sao!"
Tôi lườm nguýt, thầm nghĩ trong bụng: Ngài trả tiền, tôi phục vụ chu đáo, việc mua bán đã xong xuôi. Nếu sống với nhau ba năm, năm năm, tất nhiên sẽ có tình cảm, nhưng mới chỉ nửa năm, làm sao mà tôi dám mơ tưởng tình cảm phu thê sâu đậm.