Hai người nhì nhằng mãi mới tới chỗ để xe. Sáng nay Thẩm Tông nằng nặc đòi Phương Diệc Dược lái con xe Porsche đen mà anh ta tặng đi, bảo rằng Phương Diệc Dược lái xe anh ta tặng đi ăn cưới người yêu cũ khiến anh ta thấy rất tự hào, rất lãng mạn. Phương Diệc Dược lái xe mà anh ta sướиɠ như là Phương Diệc Dược lái anh ta.
Phương Diệc Dược tuy ghét cái kiểu ấm đầu ấy của Thẩm Tông nhưng ý tưởng “điên loan đảo phượng” trên xe này của anh ta, hắn thích; nhất là với cái dáng vẻ da^ʍ dật hiện giờ của Thẩm Tông.
“Cởϊ qυầи đi.” Hắn ra lệnh.
“Thế còn Lang Yên thì sao hả em?” Thẩm Tông thò đầu ra ngoài ngó nghiêng.
“Cột nó ở ngoài cho nó canh chừng.”
“Hả? Vậy, vậy nếu có người đến nó sẽ kêu à? Chết…”
Thẩm Tông cởϊ qυầи lót, xoa dầu bôi trơn lên kẽ mông rồi quỳ đối mặt với Phương Diệc Dược, nắm dươиɠ ѵậŧ hắn nhét vào trong cửa mình, ôm cổ hắn nhún lên nhún xuống rất điêu luyện.
“Không.” Phương Diệc Dược nắn bóp cái mông tròn lẳn của Thẩm Tông, dươиɠ ѵậŧ lấp kín bên trong anh ta, chậm rãi đưa đẩy lên xuống. Hắn cười gian tiếp lời: “Nhưng lúc làʍ t̠ìиɦ xe rung, nó sẽ sủa liên tục.”
Thẩm Tông giật mình, c̠úc̠ Ꮒσα mυ"ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ dữ tợn: “Vậy, vậy chẳng phải tí nữa nó sẽ…”
“Đúng đó.” Phương Diệc Dược đột nhiên đẩy Thẩm Tông xuống, đè vai anh ta nhấp nhanh và mạnh. Dươиɠ ѵậŧ liên tục thọc thẳng vào điểm G của Thẩm Tông: “Xe rung nó sẽ sủa inh ỏi, gọi mọi người đến xem…”
“Á? A ưm… Đừng mà, không nên…” Thẩm Tông sướиɠ quá nhũn cả hai chân, ôm cổ Phương Diệc Dược rêи ɾỉ kêu la.
Hai người cᏂị©Ꮒ nhau đếm sơ sơ cũng phải hơn trăm lần rồi, vậy mà mỗi lần hành sự Thẩm Tông lại cứ như “mới”: sung sướиɠ đến mức gương mặt đỏ ửng, đôi mắt mê ly như người say rượu, rêи ɾỉ và thét lên sau mỗi cú nhấp. Đối với anh ta, tìиɧ ɖu͙© không phải là thứ tầm thường và thô thiển, mà nó là một nghi thức thần thánh, là minh chứng không thể chối cãi cho tình yêu, cho sự giao hòa của hai người.
“Không nên? Thế sao con chim dưới này hót hăng thế?” Phương Diệc Dược niết nhẹ cậu em cứng ngắc của Thẩm Tông, siết chặt eo anh ta nhấp như giã chày vào cái lỗ hồng hào ẩm ướt. (Định dịch là giã như giã giò lụa cho hợp không khí Tết, nhưng mà đọc xong cười ỉa nên lại thôi kkkk)
Sau vài cái nhấp nhanh mạnh, Phương Diệc Dược điều chỉnh nhịp độ đều đặn, vừa phải, nhưng mỗi nhấp đều thọc thẳng vào điểm G, tiếng “bành, bạch” vang lên đều đặn, cơn sướиɠ đến với Thẩm Tông, khiến anh ta khóc nức nở, hai chân quặp chặt hông Phương Diệc Dược, hôn chụt chụt lên mặt hắn.
“Aa… ô… uhu… Nhanh, nhanh nữa lên… Á á!”
Thẩm Tông uốn éo theo nhịp nhấp của Phương Diệc Dược. Sướиɠ đến tận óc, anh ta quên mất mình đang ở đâu, mặc sức rêи ɾỉ cho thỏa cơn sướиɠ.
“Diệc Dược, nữa, nữa, sâu nữa… ứ ư… Đúng rồi… Hô… Ô… Mạnh nữa… Á á a!”
Phương Diệc Dược nhễ nhại mồ hôi, gương mặt đỏ bừng. Hắn đè hai chân Thẩm Tông xuống lấy đà, ưỡn lên rồi dập xuống liên tục vào cửa mình Thẩm tông như đóng cọc, Thẩm Tông thở hồng hộc, nức nở kêu thét lên sau mỗi nhịp nhấp.
“Này họ Thẩm, xe bắt đầu rung kìa.”
“Ưm, a… Ha… Diệc Dược giỏi thế này, nó rung là phải… Chỗ đó! Diệc Dược sâu nữa đi…” Thẩm Tông ôm chặt lấy hắn hưởng thụ, chẳng còn chút ý niệm gì về thế giới bên ngoài nữa.
Lúc này chiếc xe đang tròng trành như con thuyền trong cơn bão. Cũng may đây là một chiếc xe xịn, chứ nếu nó là xe bình dân thì chắc đang rung bần bật dưới động tác va chạm kịch liệt của hai kẻ bên trong rồi. Thấy xe rung lắc, Lang Yên chồm dậy sủa inh ỏi.
Thẩm Tông nghe thấy tiếng chó sủa, đầu óc thoáng tỉnh táo lại: “Lang, Lang Yên sủa à em?”
“Nghe thấy rồi còn hỏi.” Phương Diệc Dược vẫn chăm chỉ cày bừa: “Nó còn kêu to nữa, hăng nữa…” Vừa nói vừa giã mạnh xuống một cái, hai quả tinh hoàn đập “bộp bộp” vào cặp mông nở nang của Thẩm Tông.
“Ưm, Diệc Dược nhẹ thôi, đừng, đừng khỏe thế, lỡ có người tới… A a… thì chết… A a á á…”
“Vẫn còn nghĩ sang chuyện khác được cơ à?” Phương Diệc Dược thấy anh ta còn sức suy nghĩ bèn nhấp một tràng thật nhanh và mạnh, pha nào lút cán pha ấy. Thẩm Tông ú ớ: “Ối đừng mà, đừng… Người ta thấy thì chết… A a a…”
Phương Diệc Dược lơ luôn, đè nghiến chân anh ta xuống nện mạnh hơn, hăng hơn, người Thẩm Tông rung lên sau mỗi cú nhấp ấy, như lún hẳn vào ghế xe. Phương Diệc Dược nghĩ đến chuyện mình đang đè Thẩm Tông ra ȶᏂασ ngay trên con xe anh ta mua, máu nóng phừng lên, chỉ muốn nện đến mức anh ta khóc hết nước mắt, kiệt sức không rên thành tiếng được nữa.
Lang yên vẫn đang sủa, tiếng sủa vang vọng trong hầm để xe. Được một lát, có tiếng chân như đang đến gần họ. Thẩm Tông từ hưởng thụ dần bối rối: “Diệc Dược, Diệc Dược làm, làm gì đấy… Hình như, hình như có người đến ô ô…”
“TᏂασ anh chứ làm gì.”
Phương Diệc Dược nhìn ra ngoài rồi bỗng bụm miệng Thẩm Tông lại, gồng mình nhấp nhanh hơn, nhấp lia lịa rồi lên cao trào, bắn một tràng xối xả vào trong cơ thể Thẩm Tông. Thẩm Tông cũng đồng thời đạt được cực khoái nhưng bị hắn ghìm chặt người không thể cử động, chỉ có thể ú ớ giãy giụa trong cơn sướиɠ, nước mắt chảy ròng ròng.
Sau cơn cực khoái, anh ta víu chặt cánh tay Phương Diệc Dược, thở hổn hển, chỉ bật ra được vài chữ: “Dậy, dậy nhanh…”
“Dậy? Cái lỗ này vẫn còn đang mυ"ŧ lấy tôi đây, dậy kiểu gì?”
“Anh, anh không mυ"ŧ nữa, em mau dậy đi…”
“Không mυ"ŧ nữa? Thò tay xuống sờ xem có làm được như nói không.”
“Đừng mà…” Thẩm Tông không dám sờ, nôn nóng nói: “Lang Yên kêu to quá, người ta đang tới kìa!”
Phương Diệc Dược giữ anh ta lại không cho cựa quậy rồi hạ kính xe xuống quát Lang Yên: “Im lặng!”
Lang yên ngừng sủa ngay lập tức, tiếng bước chân của bảo vệ cũng ngừng lại theo.
“Thưa anh, đây là chó của anh phải không ạ? Sao nó sủa nhiều vậy?”
“Tại nó đói đấy, không có chuyện gì đâu anh đừng lo.”
Bảo vệ gật đầu, biết ý rời đi luôn.
Phương Diệc Dược nâng kính xe lên khóa lại, lấy khăn lau ra thả lên gương mặt đầm đìa mồ hôi của Thẩm Tông: “Hài lòng chưa? Dậy đi.”
Thẩm Tông nằm im, vén khăn lau ra, đôi mắt to nhìn ra ngoài xác định bảo vệ đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, cười cười.
“Cười gì? Sao còn chưa dậy?”
“Thích quá… Anh không muốn dậy.” Thẩm Tông làm nũng: “Diệc Dược còn đang bừng bừng sức sống bên trong anh đây, nóng quá, thích quá…”
Phương Diệc Dược nghe mà cứng, vỗ cái bép lên mông Thẩm Tông: “Đéo mẹ bẩn hết cả ghế rồi mà vẫn chưa chịu dậy.”
Thẩm Tông ngoáy mông, nhìn xuống chỗ hai người giao hợp, biểu cảm hèn mọn nói: “Bị sữa của chúng mình làm bẩn đấy… Á!”
Phương Diệc Dược rút chim ra hết rồi thọc một phát lút cán. Thẩm Tông bị bất ngờ thét lên, tứ chi co quắp.
“Họ Thẩm, mi định khoe cho cả thế giới biết hay sao mà rên to thế?”
Thẩm Tông vội che miệng, rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Phương Diệc Dược và Thẩm Tông “chơi đấu vật” thêm một hiệp nữa mới thôi. Lần này Phương Diệc Dược nhẹ nhàng hơn, tránh cho xe rung Lang Yên lại sủa.
Xong việc, Phương Diệc Dược biếng nhác tựa lưng vào ghế xe, mở điều hòa lên để xua tan bầu không khí ẩm ướt, mờ ám. Thẩm Tông tất bật lau dọn rồi ngồi xuống tựa lên người hắn.
“Quần áo anh vẫn chưa khô thì phải làm sao hả Diệc Dược?”
“Anh cứ chờ ở trong xe đến lúc hết tiệc thì về thôi.”
“Nhưng mà anh muốn đi xem cô dâu tung hoa cưới nữa cơ.” Thẩm Tông cười hì hì: “Bó hoa ấy đẹp lắm, lỡ đâu anh bắt được.”
Phương Diệc Dược biết thừa anh ta mưu đồ tranh bắt hoa cưới nên cười khẩy: “Hoa cưới chỉ tung cho các cô gái thôi biết không?”
“Vì Diệc Dược, anh nguyện làm con gái một lần…” Thẩm Tông dính lấy hắn, cười âu yếm.
“Xê ra.”
“Chúng mình không đi xem thật à Diệc Dược?”
“Xem làm gì? Chẳng lẽ anh thật sự muốn bắt hoa cưới?”
Thẩm Tông nghiêm túc gật đầu: “Bó hoa ấy rất đẹp, anh muốn nghiên cứu để thiết kế các mẫu hoa mới cho cửa hàng. Mà bắt được hoa cũng rất có ý nghĩa nữa.”
Phương Diệc Dược trợn mắt khinh bỉ: “Sau cốp có quần áo đấy, lấy ra mà mặc.”
Hai người lững thững trở lại lễ đường, lại đúng lúc cô dâu đang chuẩn bị ném hoa cưới.
“Mình ra đây nhanh em.” Thẩm Tông hưng phấn kéo tay hắn vòng ra sau đám đông: “Đứng ở đây mới dễ bắt được này.”
“Kinh nghiệm gớm nhỉ.”
“Tất nhiên rồi, anh đi ăn cưới đồng nghiệp bao nhiêu lần rồi đấy.”
“Mỗi lần đều tranh bắt hoa cưới với bạn cô dâu ấy hả?”
“Tất nhiên… Tất nhiên là không phải rồi.” Thẩm Tông lật mặt nhanh như chớp, “Lần này anh được đi cùng Diệc Dược nên phải kỷ niệm chứ. Mình đừng ở tít sau như này có bắt được người ta cũng không để ý đâu.”
“Tranh nhau bó hoa với mấy cô gái mà không biết ngượng à?” Phương Diệc Dược dí dí cái trán Thẩm Tông.
Bỗng nhiên mọi người hò hét, hóa ra là cô dâu đang lấy đà để ném. Mấy cô gái xô đẩy nhau, thậm chí còn đẩy cả tới Thẩm Tông và Phương Diệc Dược.
“Ba hai môt! Ném nè!”
Bó hoa bay vèo qua đầu các cô gái, lướt đi trong ánh mắt mong đợi của Thẩm Tông và gương mặt chán đời của Phương Diệc Dược, rớt cái bộp xuống mặt Phó Nghị.
Mọi người im lìm.
“Giám, giám đốc Phó à…”
“Là, là đàn anh à…”
Phó nghị luống cuống. Bó hoa nhỏ nhắn tinh xảo tạo nên sự tương phản với thân hình cao to chắc nịch của anh ta, khiến anh ta đờ người mãi mới thốt ra được một câu: “Ây dà, cô dâu khỏe thế.”
Hôn lễ hạ màn dưới bầu không khí lúng túng, xấu hổ. Thẩm Tông tuy ra về tay không, nhưng lòng rất mãn nguyện.
Phương Diệc Dược cũng vậy.
Nhân dịp Tết đến xuân về, tặng các anh chị em bạn dì hai chương toàn ịch và cũng là hai chương cuối phần chính truyện, chúc mọi người một năm mới hạnh phúc và giàu sang nhé.
Chương cuối t sẽ đăng vào mùng 2 hoặc mùng 3 nhe.
Mẻ tác giả cho Phó Nghị bắt được hoa là có dụng ý cả đấy. Mẻ viết một truyện riêng về lão này, cho lão làm thụ =)))).
------oOo------