Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 53: (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thế nào… Có cảm giác chưa.” Phương Diệc Dược nắc hông.

Lập tức Thẩm Tông run bắn người, uốn éo eo, gương mặt nhuốm tìиɧ ɖu͙©: “Có, có… Nóng quá… Phía dưới… nóng quá…”Phương Diệc Dược nắm chặt dươиɠ ѵậŧ anh ta, lúc này nó đã cứng ngắc, có xu thế phình to: “Xem ra được ȶᏂασ là sướиɠ nhất nhỉ, đồ biếи ŧɦái.”

Nói xong, hắn đè eo Thẩm Tông xuống giảm chậm tốc độ, nhấp hông lên xuống khoảng chục lần, mỗi lần chỉ rút ra có tí rồi thọc nhanh vào. Thẩm Tông sướиɠ vô cùng, ngoáy mông phối hợp với hắn, miệng ngâm nga không rõ.

Khi Phương Diệc Dược rút ra, Thẩm Tông đưa mông về phía trước, khi Phương Diệc Dược cắm vào, anh ta nhún mông về phía sau. Dươиɠ ѵậŧ thô to gân guốc của Phương Diệc Dược càn quét bên trong đường ruột, chọc tứ tung các hướng, nơi giao hợp nước bị đẩy ra ướt nhẹp háng và lôиɠ ʍυ hai người. Sau vài trăm lần nắc, Phương Diệc Dược lại thay đổi sang quy luật chín nông một sâu, khiến Thẩm Tông sướиɠ đến mức cậu em phía trước ngẩng cao đầu, bừng bừng sức sống chảy nước.

“ĐCM mới thế đã khỏi rồi.” Phương Diệc Dược cười cười nhìn cậu em cứng đờ kia, “Xem ra ông đây còn đánh giá thấp mi, họ Thẩm nhỉ?”

“Ừm, á… Diệc Dược… em vào sâu hơn nữa đi… sướиɠ quá…Á… Á…” Thẩm Tông ôm ghì tay hắn rêи ɾỉ, bờ mông trắng trẻo đã bị đập đỏ ửng.

“Sâu hơn nữa?”

“Ừ ừ… Sâu hơn nữa… Á… Ô…”

Phương Diệc Dược nhíu mày. Hắn xốc nách Thẩm Tông bế lên đặt nằm nghiêng trên ghế sô pha, giơ một chân anh ta lên đi vào. Thẩm Tông run lẩy bẩy, dâʍ đãиɠ ngửa cổ hít sâu, phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, c̠úc̠ Ꮒσα co bóp kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ Phương Diệc Dược, chim nhỏ đằng trước rung rinh.

“Đủ sâu chưa?” Phương Diệc Dược rút ra, nhắm ngay lỗ nhỏ như nụ hoa nở rộ kia đâm vào lút cán.

“Sâu, sâu… Sâu quá… Á á…” Chân Thẩm Tông đung đưa vì kɧoáı ©ảʍ, hai cánh mông nhún lên xuống uốn éo cọ lấy hai viên tinh hoàn hắn, miệng thở phì phò không khép lại được.

Động tác và vẻ mặt này của Thẩm Tông khiến tròng mắt Phương Diệc Dược tối đen lại. Hắn thô bạo nắc lên nắc xuống, tốc độ nhanh khủng khϊếp, ngay cả quãng nghỉ cho hai người thở dốc cũng không có. Thẩm Tông kêu la, sướиɠ đến mức lông mi ngập nước, mở rộng thân mình cho Phương Diệc Dược tha hồ hưởng dụng.

Về phần chim nhỏ dặt dẹo của anh ta thì đã sống lại từ lâu, hiện giờ nó đang rất sung mãn, gấp gáp muốn bắn tinh. Cuối cùng, dưới sự va chạm mạnh mẽ như đóng cọc của Phương Diệc Dược, nó trút ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, chảy đầy ghế sô pha. Phương Diệc Dược tiếp tục nắc thêm chục cái nữa rồi cũng bắn vào trong người Thẩm Tông một dòng tinh nóng hổi.

“Ô… Hô…” Thẩm Tông gục đầu xuống ghế sô pha thở phì phò, hai chân kẹp chặt bắn tinh, c̠úc̠ Ꮒσα non mềm vẫn đang mυ"ŧ chặt cậu em Phương không nhả, dâʍ đãиɠ mê người.

Phương Diệc Dược vỗ “bép” vào mông Thẩm Tông, đẩy chân anh ta ra, duy trì tư thế cắm vào chặn không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, nói: “ĐM thế mà kêu bị bất lực, bắn còn nhanh hơn chó.”

Thẩm Tông nghe xong bật cười. Anh ta vừa cười, c̠úc̠ Ꮒσα theo phản xạ bóp chặt, ép tϊиɧ ŧяùиɠ vào trong, mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ Phương Diệc Dược khiến trung khu thần kinh của hắn như bị một dòng điện chạy qua. Hắn không khỏi tét lên mông Thẩm Tông thêm vài phát: “Kẹp đéo gì chặt thế, muốn gϊếŧ tôi à?”

“Anh xin lỗi.” Thẩm Tông cười ngượng ngùng, hít sâu thả lỏng, lập tức tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị đẩy ra ngoài, “A… Chảy xuống ghế sô pha rồi…”

“Nuốt vào cho ông.” Phương Diệc Dược ra lệnh.



“Này, này nuốt kiểu gì hả em.” Thẩm Tông thẹn thùng.

“Không cần biết, nuốt vào cho ông.”

Phương Diệc Dược rút cây hàng ra. Lỗ nhỏ vâng lời thít chặt lại, cố gắng “nuốt” tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào. Nhưng cho dù có cố đến thế nào cũng không thể ngăn chất lỏng sền sệt trắng đυ.c nọ rỉ ra, nổi bật trên cửa mình hồng hào và bờ mông trắng nõn đan xen vết tay lằn đỏ, hình ảnh vô cùng dâʍ đãиɠ.

Cổ họng Phương Diệc Dược khô khốc. Hắn thò một ngón tay vào trong c̠úc̠ Ꮒσα Thẩm Tông ngoáy ngoáy, Thẩm Tông kêu lên “Á” một tiếng rồi quay đầu lại, nhìn thấy động tác của hắn, anh ta bối rối thốt lên: “Diệc, Diệc Dược làm gì vậy… Ưm…”

“Tập trung vào việc ăn đi, hỏi lắm thế.”

“Ơ, nhưng, nhưng mà em nghịch như vậy nó sẽ chảy ra mất…” Gương mặt Thẩm Tông thắm đỏ trở lại, cái mông lắc lư. Anh ta cố gắng co chặt c̠úc̠ Ꮒσα lại ngăn tinh hoa của Phương Diệc Dược chảy ra. Phương Diệc Dược thấy vậy lại nổi hứng trêu. Ngón tay hắn thọc sâu vào trong đảo qua đảo lại mấy vòng, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ nằm ở chỗ sâu nhất cũng bị đẩy ra. Thẩm Tông xấu hổ bụm mặt.

“Che làm gì, hả?” Phương Diệc Dược phì cười kéo tay anh ta, “Vừa nãy đứa nào được ȶᏂασ sướиɠ quá kêu la liên tục ấy nhỉ? Giờ lại bày đặt xấu hổ cơ đấy.”

Mắt to Thẩm Tông ngập nước, uất ức nhìn Phương Diệc Dược: “Em bắt nạt anh…”

“Cũng chẳng phải lần đầu tiên, anh than cái nỗi gì.” Phương Diệc Dược đẩy nhẹ trán Thẩm Tông.

Thẩm Tông lập tức hí hửng: “Diệc Dược, hôm nay em dịu dàng quá đi… Cảm giác dạo này em càng lúc càng dịu dàng.”

Phương Diệc Dược nhìn anh ta, “Ồ vậy hả?”

“Ừa.” Thẩm Tông nói nhỏ, ánh mắt trở nên mơ màng: “Thậm chí có lúc anh còn nghĩ, chẳng lẽ Diệc Dược thích mình rồi sao…”

Phương Diệc Dược khựng người, cổ họng hắn ngắc ngứ muốn nói gì đó.

“Nhưng làm sao có thể chứ.” Rất nhanh Thẩm Tông tự phủ định bản thân, anh ta nở nụ cười nhạt, dường như chuyện Phương Diệc Dược thích mình chỉ là ảo tưởng do chính anh ta tạo ra, “Diệc Dược không thể nào thích anh đâu…”

Vào giây phút ấy, Phương Diệc Dược, người từ trước đến nay luôn khéo ăn khéo nói, lại chẳng biết nên đáp gì cho phải.

“À đấy, Diệc Dược xem nôi em bé anh mới mua hôm nay đi.”

Phương Diệc Dược ngó cái nôi bọc ni lông trong góc nhà, nói: “Cũng tạm, không quá phô trương.”

“Em định mừng Từ Phong và Viên Phi bao nhiêu tiền?”

“Hơn một nghìn, cụ thể bao nhiêu gần đến ngày tính sau, hỏi xem mấy người khác định mừng bao nhiêu đã.”



“Cũng đúng, dù sao hai người từng là bạn học.” Thẩm Tông gật gù.

Hai người một ngồi, một nằm trên ghế sô pha mải mê nói chuyện, mãi tới lúc Lang Yên kêu gào ngoài ban công họ mới vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Đến giờ ngủ, Thẩm Tông hí hứng leo lên giường Phương Diệc Dược. Mặc dù không đến mức sung sướиɠ vỡ òa như lần đầu tiên nhưng Thẩm Tông vẫn rất hưng phấn.

“Ngủ ngon nhé Diệc Dược, hôm nay anh vui lắm.”

“Vậy à?” Phương Diệc Dược ngồi đọc sách, bình tĩnh đáp.

“Ừa.” Thẩm Tông gật nhẹ đầu, nhích người lại gần hắn, “Diệc Dược… Anh có thể xin một nụ hôn chúc ngủ ngon không ạ?”

Động tác lật sách của Phương Diệc Dược dừng lại giữa chừng, “Hôn thì hôn đi, lắm chuyện.”

Thẩm Tông cười cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Phương Diệc Dược. Hôn xong, Thẩm Tông nằm xuống đắp chăn: “Anh hơi mệt, ngủ trước nhé, anh yêu em Diệc Dược…”

Phương Diệc Dược không đáp, tập trung đọc sách. Khi hắn lật sang một chương mới, hắn quay lại nhìn thì thấy Thẩm Tông đã ngủ say. Kể ra thì mấy ngày nay anh ta cũng bận rộn, vừa phải chăm sóc Lang Yên, lau dọn nhà cửa vừa phải đi chọn quà.

Xem ra làm nội trợ cũng không dễ dàng gì. Phương Diệc Dược vừa nghĩ vừa đặt sách lên bàn, tắt đèn đi ngủ.

Hắn nhìn gương mặt say ngủ của Thẩm Tông, thầm nghĩ anh ta lúc ngủ đúng là xứng với từ thiên sứ: ngũ quan thanh tú pha nét non nớt ngây thơ, làn da trắng sứ mịn màng đến mức con gái cũng phải ghen tị.

Nhớ lần đầu tiên hắn thoạt trông Thẩm Tông cũng có ấn tượng như vậy. Tuy nhiên, nếu ngoại hình và tính cách Thẩm Tông giống nhau thì hắn và anh ta sẽ không bao giờ phát triển thành mối quan hệ như bây giờ.

Thốt nhiên Phương Diệc Dược nhận ra mình đang suy nghĩ miên man vớ vẩn. Không biết hắn đã lây cái bệnh thích hồi ức rồi suy nghĩ dông dài này của Thẩm Tông từ lúc nào.

Đúng như hắn nghĩ, dở hơi là bệnh truyền nhiễm.

Phương Diệc Dược bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

------oOo------
« Chương TrướcChương Tiếp »