Chương 4: (H)

Hôm sau Phương Diệc Dược hoàn toàn quên béng vụ hẹn hò này, sáng sớm hôm đó hắn nhận được tin báo đi New York công tác, đưa Lang Yên đến trung tâm chăm sóc thú nuôi nhờ chăm hộ sau đó sửa soạn hành lý phi thẳng ra sân bay, mãi cho đến tối thứ 6 mới về. Đôi bên lại còn không lưu số nhau.

Tuy nhiên Phương Diệc Dược lại thấy đây là cơ hội hoàn hảo để tiếp tục gặp mặt. Thứ 7 trời mưa ngâu, càng đến gần sở thú mưa càng lớn. Phương Diệc Dược hạ kính xe, hương thơm hoa cỏ thoang thoảng, trong tầm mắt hắn mấy con hồng hạc được chăm nuôi béo tốt đã ướt sũng cánh, tiếng chim hót líu lo khiến tâm tình hắn càng tốt thêm. Phương Diệc Dược dừng xe, đút cho nhân viên trực ban một cái phong bì, lập tức đối phương nhìn hắn cười tươi rói rồi đưa hắn thẳng vào văn phòng của công nhân viên.

Bấy giờ là giờ nghỉ trưa, bác sĩ trực ca đều đang nghỉ ngơi, Phương Diệc Dược khẽ đẩy cửa ngó vào liền thấy Thẩm Tông ngồi bên bàn làm việc. Đối phương thấy hắn thì sững sờ, sau đó cau mày, cười như không cười.

“Anh Phương cuối cùng cũng nhớ ra mình hẹn nhau chạy bộ nhỉ.”Rõ là tên biếи ŧɦái 27 tuổi chuyên rình mò người khác lại còn ra vẻ hờn dỗi nũng nịu như bé lắm không bằng, Phương Diệc Dược âm thầm cười nhạo.

“Tiếc là hôm nay trời mưa, lúc trời đẹp thì tôi lại phải đi công tác”, hắn nhìn thẳng đôi mắt biết nói của người nọ, khóe miệng nhếch lên: “Tôi đến xin lỗi anh, định mời anh bữa cơm, không biết anh có đồng ý không?”

“Ăn cơm để làm gì.” Thẩm Tông cụp mắt, giọng ủy khuất: “Đợi trời đẹp mình lại đi chạy bộ thôi.”

“Anh giận à?” Phương Diệc Dược tiến lại gần, nhìn đôi mắt đang liếc xuống đất của người nọ, nói đầy ẩn ý: “Bác sĩ Thẩm thật đáng yêu.”Hắn tinh tường trông thấy cổ cùng lỗ tai Thẩm Tông vì câu này mà đỏ ửng lên, màu đỏ lan từ cổ lên gương mặt khiến cho làn da trắng nõn tràn ngập dụ hoặc, đột nhiên hắn xúc động muốn đẩy người này lên bàn làm việc tàn nhẫn khi dễ. Tên này quả nhiên điên cuồng thầm mến mình, hơn nữa dùng hình của mình để thủ da^ʍ vô số lần, giống như mấy bài post trên cái blog kia miêu tả.

“Anh Phương….A…”Phương Diệc Dược nhân lúc người kia quay đầu liền hôn lên, dùng sức chiếm lấy đôi môi yếu ớt của Thẩm Tông, đầu lưỡi có kỹ xảo liếʍ mυ"ŧ vòng quanh môi, chậm rãi dịu dàng chăm sóc bờ môi của con người có vẻ trong trẻo thanh thuần này. Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, không vội vàng, tiết tấu vừa vặn như tình nhân lâu năm hôn nhau mà không phải 2 kẻ mới quen biết vài ngày. Đôi lông mày đang cau lại của Thẩm Tông nhanh chóng giãn ra, đôi mắt anh trợn to kinh ngạc, Phương Diệc Dược nhìn thì lại thấy biểu cảm này của anh mang một vẻ ngây thơ đơn thuần.

“Môi anh rất mềm nha biếи ŧɦái cuồng theo dõi.” Mắt Thẩm Tông càng mở to, mặt đầy hoảng sợ. Anh đẩy mạnh Phương Diệc Dược ra, lùi về sau vài bước.” Làm sao…sao cậu…”

“Anh cho rằng tôi sẽ không tra ra à?” Phương Diệc Dược tiến lại gần hơn, cười âm hiểm.

Thẩm Tông thất tha thất thểu vòng qua bàn làm việc, hoảng sợ muốn mở cửa phòng. Phương Diệc Dược đuổi theo nắm lấy cổ tay thon gầy của anh, dùng sức kéo lại khiến cho cả người Thẩm Tông mất cân bằng mà ngã xuống kêu đau.

“Muốn chạy? Lần này không dễ như lần trước đâu.” Phương Diệc dược cười lạnh, “Kể cả anh có chạy trốn nhanh thế nào thì cuối cùng cũng không thoát khỏi tôi đâu.”

“Đừng, đừng đánh tôi…” Thẩm Tông co rúc trên sàn nhà, hai tay che đầu, cả người trông yếu ớt thảm hại đến đáng thương.

“Đánh anh? Thật có lỗi, tôi muốn cᏂị©Ꮒ anh cơ.”

“Gì, gì cơ?” Giữa những ngón tay, Thẩm Tông hé mắt nhìn, mặt đầy hoảng sợ.

“Tôi nói tôi muốn cᏂị©Ꮒ anh, muốn dùng bộ vị nóng bỏng cương cứng của tôi xỏ xuyên trong người anh, khiến cho anh như phụ nữ ở dưới thân tôi rêи ɾỉ hò hét cầu xin.” Phương Diệc Dược nói từng chữ một, nhìn gương mặt Thẩm Tông càng lúc càng trắng bệch mà sinh ra kɧoáı ©ảʍ mình đang khống chế hết thảy.

“Mấy cái này, anh…anh cũng biết à…”

“Con mẹ nó ông đây đương nhiên biết rõ.” Hắn kéo mạnh cổ áo Thẩm Tông khiến anh đứng lên, sau đó hôn môi Thẩm Tông, liếʍ mυ"ŧ cắn xé không ngừng khiến Thẩm Tông gần như không thở được, sau đó kéo ra khoảng cách, ngắm gương mặt đỏ bừng của anh mà bật cười. Thẩm tông hô hấp dồn dập, mắt to ngấn nước vì nụ hôn, ánh mắt đáng thương như sắp khóc.

“Phương Diệc Dược, Diệc Dược…” Anh thầm thì những lời mà mình thường thầm thì trong giấc mơ, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cổ Phương Diệc Dược, run rẩy, dịu dàng hôn đáp lại.

“Vừa nghe thấy tôi nói muốn làm anh liền chủ động thế cơ à?” Phương Diệc Dược cười nói, “Thế sao lúc trước trốn còn nhanh hơn chuột thế?”

“Bởi vì, vì anh không dám để em thấy mặt anh..” Thẩm Tông đỏ mặt, không dám nhìn thẳng Phương Diệc Dược, chỉ dám dùng bờ môi vuốt ve gương mặt hắn: “Anh xấu như này căn bản không xứng với em, anh sợ em thấy mặt anh sẽ chán ghét.”

“Mấy việc làm của anh đã dủ làm tôi thấy ghê rồi.” Phương Diệc Dược nói. Nhưng hắn không biết vì sao đối phương lại nói bản thân xấu, từ vẻ ngoài thì Thẩm Tông tuy rằng không tính là quá xuất sắc nhưng cũng có thể nhận xét là đẹp trai động lòng người.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi…Nhưng anh không thể khống chế được, anh rất yêu em Diệc Dược…Anh không thể kiềm chế được đi theo dõi em…” Thẩm Tông liên tục bày tỏ tình yêu của bản thân, hai mắt mịt mờ: “Mỗi lần anh thấy em cũng bạn gái ở cũng một chỗ đều thấy rất khó chịu…Anh chỉ hi vọng người bên em lúc ấy là anh nhưng mà…”



“Thôi được rồi im ngay,” Phương Diệc Dược phát hiện Thẩm Tông một khi mở máy hát thì không dừng được, tinh thần tràn trề lải nhải liên tục, “Con mẹ nó cuối cùng anh có muốn làm không?”

Thẩm Tông ngay lập tức ngậm miệng, giương mắt nhìn hắn: “Muốn,” rồi lại nhắm nghiền mắt nói khẽ, “Nếu Diệc Dược không chê, hãy dùng sức cᏂị©Ꮒ chết anh.”

Ngôn từ da^ʍ ô như vậy được Thẩm Tông nói ra lại tràn đầy vẻ chân thành —– dục hỏa được đốt lên, Phương Diệc Dược lập tức ôm chặt lấy Thẩm Tông một lần nữa hôn lên, đôi tay cách áo vuốt ve khắp người Thẩm tông, đầu lưỡi chơi đùa trong miệng anh, liếʍ mυ"ŧ mọi chỗ, quét ngang lớp niêm mạc nóng bỏng.

Hắn cảm nhận thân thể anh đang run rấy, hai tay anh ôm lấy đầu hắn, vộc vào tóc vuốt ve giống tín đồ trung thành vuốt ve thập tự giá, động tác dịu dàng nhưng lại tràn đầy hưng phấn. Động tác cổ vũ này làm cho máu huyết toàn thân Phương Diệc Dược sôi trào, nghĩ thầm kĩ năng trêu trọc của tên này không tệ, sau đó mãnh liệt ôm lấy tấm lưng mảnh khánh của đối phương bế anh từ ghế lên đứng dựa vào tường, môi hôn mang theo ngang ngược cưỡng đoạt, điến cuồng càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng đối phương.

“Ưm, ưm…a…” thanh âm nhỏ bé yếu ớt theo những kẽ môi phát ra, cho tới giờ Phương Diệc Dược vẫn cảm thấy khó tin nam nhân thoạt nhìn thẹn thùng hướng nội này lại là kẻ theo dõi cuồng có tâm lý vặn vẹo biếи ŧɦái, hơn nữa kẻ này lại có thể từ hôn môi mà phát ra tiếng rêи ɾỉ phóng đãng đến thế, bởi vì vô luận là gương mặt này hay là bờ môi này, làn da non mềm nhạy cảm này đều đem đến cảm giác ngây ngô, khiến cho Phương Diệc Dược có lỗi giác mình đang xâm hại tìиɧ ɖu͙© một học sinh trung học, đúng, là một học sinh trung học dâʍ đãиɠ đến cực điểm.

“Kỹ thuật hôn kém thế.”Phương Diệc Dược thấp giọng đùa giỡn khiến cho Thẩm Tông cả người đỏ bừng thêm, hơi thở càng dồn dập, đôi mắt dâng lên ham muốn khó nhịn, đôi môi đỏ hồng chúm chím khiến cho hắn trông tuấn tú dụ hoặc, “Là không được tốt bằng Diệc Dược…”

“Thật không?” Phương Diệc Dược gặm cắn mặt Thẩm Tông, tay chậm rãi cởϊ áσ khoác đối phương.

“Thật mà…” Thẩm Tông được hắn hôn đến xuân tình nhộn nhạo, cả người như nhũn ra, tay ôm cổ hắn trơn trượt như rắn nước, “Không tốt bằng Diệc Dược…Diệc Dược làm gì cũng tốt, cũng giỏi…A….”

“Khả năng phát tao của anh ngược lại là số một đấy nhỉ.” Phương Diệc Dược cười nhạo nói, kéo áo sơmi của người nọ lên, hai ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú của Thẩm Tông vuốt ve, hắn nhìn Thẩm Tông vì vậy mà bối rối, miệng thốt lên tiếng thở gấp kinh sợ thì lại càng vui vẻ: “Xem, tôi mới vuốt nhẹ nó mấy cái mà đã kêu dâʍ đãиɠ như vậy rồi.”

“Không, không phải…A…đừng mà…ưʍ..”

“Nói thật, anh bí mật tưởng tượng chuyện này bao nhiêu lần rồi?” Phương Diệc Dược giật mạnh quần áo của Thẩm Tông ra, ôm lấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thẩm Tông đè lên cửa, tiện tay khóa luôn cửa.

“Ư, anh…a..anh không nhớ rõ nữa…rất nhiều lần….A a…Mỗi ngày đều có vài lần….Ư! Đừng sờ, đừng sờ chỗ đấy mà Diệc Dược…”

“Đừng sờ? Vậy anh cọ mông vào chỗ này của tôi làm gì?” Phương Diệc Dược hung hăng nhéo cặp mông đang cọ xát trên người mình, hai tay thỏa thích nhào nặn, “Không ngờ anh lại là kẻ khát khao, dâʍ đãиɠ biếи ŧɦái như này nha.”

“Ưm, ừ….Em nói anh như nào thì chính là như thế…A a…”

Phương Diệc Dược đùa nghịch trên ngực khiến Thẩm Tông rêи ɾỉ, hắn nghiêng đầu nhìn Phương Diệc Dược, ánh mắt ướŧ áŧ như chú nai con bị thương: “Diệc Dược…Em bóp mạnh quá đi…”

Thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ này đã sớm khiến Phương Diệc Dược cứng ngắc, hắn một tay nắn bóp đầṳ ѵú Thẩm Tông, một tay bóp cặp mông không ngừng vặn vẹo của người nọ, cơ thể cường tráng của hắn ôm ghì lấy anh. Hắn yêu thích loại cảm giác bạn tình hoàn toàn bị mình kiểm soát này, càng thích xem bạn tình dưới từng động tác của mình run rẩy lắc lư.

“Mạnh à? Anh sướиɠ đến mức đũng quần ướt đẫm rồi đấy.” Tay của hắn từ phía sau lần ra phía trước, bất ngờ phát hiện đũng quần Thẩm Tông lại thật sự ướt đẫm, xem ra tên này còn dâʍ đãиɠ hơn hắn tưởng tượng.

“Ư ư…Đừng —— đừng vuốt mạnh như vậy mà…” Thẩm Tông chấn kinh kẹp chặt hai chân lại, trốn tránh bàn tay của Phương Diệc Dược.

“Suỵt…” Phương Diệc Dược cúi người cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của đối phương, sau đó hôn chụt một cái, “Anh kêu lớn như vậy là muốn để cho mọi người nghe thấy hay sao?”

“A…Xin em, Diệc Dược…Xin em…Đừng mạnh tay thế mà…” Giọng Thẩm Tông mềm nhũn cầu xin, đáng thương nói: “Anh sẽ kêu lên đấy…”

“Vậy thì kêu đi.” Phương Diệc Dược thô lỗ chà xát đũng quần đối phương, bờ môi nồng nàn lướt xuống vành tai Thẩm Tông như đánh bại phòng tuyến cuối cùng của đối phương.

“Xin em…Đừng khiến anh kêu to ra mà…A a…. Ha!”

Phương Diệc Dược giật mạnh cái quần vướng víu của Thẩm Tông xuống, bàn tay lỗ mãng tiến quân thần tốc —– tay kia của hắn bịt chặt miệng Thẩm Tông, miệng hắn như dã thú nhấm nháp con mồi liếʍ láp hôn cơ thể đối phương, hắn cảm thấy tế bào toàn thân đều hưng phấn sôi trào lên, hung khí giữa háng cứng đến đau đớn —- “Nếu thế thì tôi sẽ giúp anh im lặng nhé.”

Hắn vừa nói vừa ra sức khuấy đảo hậu môn Thẩm Tông, lỗ nhỏ của người nọ cắn chặt ngón tay hắn, Phương Diệc Dược ra vào không chút trở ngại.



“Chỗ này của anh rất muốn được cᏂị©Ꮒ nha, có phải thường xuyên được sử dụng hay không?”

“Ư, ừ a…. Nhanh lên Diệc Dược…”

Nghe thấy Thẩm Tông thúc giục, Phương Diệc Dược bất mãn đẩy mạnh tay, đồng thời nhét thêm một ngón nữa vào, ba ngón tay hắn dùng sức cắm ra cắm vào cửa huyệt anh, khiến toàn thân Thẩm Tông run rẩy, thét lên chói tai.

“Trả lời tôi!” Phương Diệc Dược mặt lạnh như tiền, miệng nhếch lên, đùa dai chọc chọc vào thành ruột Thẩm Tông, “Có phải anh thường xuyên thủ da^ʍ ở đây?”

“Đúng, a, đúng…Ưm…Diệc Dược…Anh thường xuyên…A….cắm vào đó…” Thẩm Tông ủy khuất nức nở, lưng cong như con tôm luộc, nhưng mà dưới háng càng ướt lợi hại, “Anh thường xuyên nghĩ đến em, hức….Diệc Dược….Nghĩ đến Diệc Dược…sau đó thủ da^ʍ lỗ hậu.”

Phương Diệc Dược rất hài lòng với câu trả lời này, hắn ban thưởng cho Thẩm Tông một cái hôn, ngón tay bên dưới càng ra sức cắm rút. Bầu không khí nóng bỏng, phía ngoài kia tiếng mưa rơi tí tách lẫn với tiếng thở dốc cũng than nhẹ trong không khí ướŧ áŧ, hương diễm.

Phương Diệc Dược lật người Thẩm Tông lại, đặt lên cái giường nghỉ trưa bé tí, tay nâng eo Thẩm Tông, mân mê cặp mông vổng đang nhếch lên của người nọ, bộ dạng sắp có một cuộc doggy chiến.

“Nhanh, nhanh vào đi… Diệc Dược…” Thẩm Tông một tay bụm miệng một tay chống trên giường, toàn thân phấn hồng vì được Diệc Dược vuốt ve. Dáng người anh mảnh mai nhưng vì thường xuyên rèn luyện nên đường cong cơ thể rắn chắc lại hài hòa, tuy vậy vẫn đem lại cho Phương Diệc Dược cảm giác yếu ớt, nhút nhát. Có thể là do cặp mắt to kia mà Thẩm Tông mặc dù dâʍ đãиɠ đến mức này mà trông thì thấy vẫn còn ngây thơ yếu ớt lắm, mặc dù bây giờ anh đang chổng mông như cɧó ©áϊ chờ được cᏂị©Ꮒ.

Phương Diệc Dược hít sâu một hơi, dí chú họa mi đã cứng rắn đến nổ tung lên miệng lỗ, cười nhẹ nói: “Được rồi, thời khắc mà anh tha thiết ước mơ đã đến.”

Thẩm Tông nghe vậy thì hưng phấn, mông anh chổng lên, c̠úc̠ Ꮒσα co rút, đỏ hồng như nụ hoa cầu người đến hái, “A…Nhanh, mau vào đi Diệc Dược…Mau tới thịt anh đi.”

Phương Diệc Dược đẩy eo một phát đâm lút cán, Thẩm Tông kinh sợ thở gấp hét một tiếng, thân thể căng cứng cực hạn vì bị tiến vào. Cú© Ꮒσα anh ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ thô to của Phương Diệc Dược, co rút theo từng cú nhấp hông, phía trong Thẩm Tông vừa nóng ướt vừa mềm mại khiến Phương Diệc Dược sáng khoái thở dốc. Phương Diệc Dược rốt cuộc cảm thấy phí thuê tên thám tử kia rất đáng, ít nhất hắn cũng biết Thẩm Tông không có bệnh gì, hắn có thể yên tâm cᏂị©Ꮒ thoải mái.

“A a…Diệc Dược…Ha a…Diệc Dược…” Thẩm Tông bị cᏂị©Ꮒ đến đầu ngẩng cao, miệng lầm bầm kêu rên tên hắn, tận hưởng cảm giác được côn ŧᏂịŧ nóng bỏng rong ruổi trong cơ thể. Mà như anh mong muốn, Phương Diệc Dược bị tiếng rêи ɾỉ mềm mại đến tận xương của hắn kí©h thí©ɧ, ôm eo nhỏ của Thẩm Tông nhấp mạnh, nơi giao hợp nóng đến giống như phát lửa, dâʍ đãиɠ cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, khiến cho hắn hận không thể ở mãi trong đó.

“Ngoan…Nhếch mông cao lên chút, ĐM, đừng siết chặt thế…” Độ chặt của Thẩm Tông làm Phương Diệc Dược mừng rỡ không thôi, vừa rồi dùng ngón tay dạo đầu ra vào rất dễ dàng, nhưng khi tiểu đệ của hắn đâm lút cán thì cảm giác rõ ràng bị thành ruột đè ép như xử nữ. Hắn lại nhìn dươиɠ ѵậŧ đang lắc lư theo va chạm của Thẩm Tông, phát hiện màu sắc cũng trắng trẻo sạch sẽ.

Chẳng lẽ tên này là xử nam? Phương Diệc Dược không tin, phản ứng dâʍ đãиɠ cùng khát khao thèm muốn như trai bao của Thẩm Tông cùng gương mặt ngây ngô non nớt của anh quá tương phản.

“Ô…A, a…Chỗ đó, Diệc Dược…Đâm anh chỗ đó….Ah!” Sống lưng Thẩm Tông giờ đã rịn một tầng mồ hôi, đôi mắt đen như hồ đào bởi vì du͙© vọиɠ mà mất tiêu cự, cả người rã rời, miệng nhỏ khẽ nhếch, tựa như giống cái lắc lư mông cầu hoan.

“Chỗ đó là chỗ nào?” Phương Diệc Dược cúi người ôm lấy Thẩm tông làm hai thân thể tràn đầy lửa nóng dính sát không một khe hở, dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng lớn của hắn húc mạnh, nỗ lực tìm kiếm điểm G khiến cho đối phương đạt được cực khoái.

“Chỗ đó, chỗ đó….Là chỗ này!” Thẩm Tông ngoáy mông trả lời, vội vàng cọ cọ điểm G lên đầu chim Phương Diệc Dược, sau đó quay đầu, nước mắt kɧoáı ©ảʍ nhòe mi, chu mỏ kề sát vào mặt Phương Diệc Dược khao khát được hôn.

Phương Diệc Dược sững sờ, gương mặt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© của đối phương khiến cho hắn nảy sinh một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, ánh mắt người nọ nhìn mình như có bao điểu ấp ủ, chưa từng có bạn tình hay người yêu nào đem lại được cho hắn cảm giác này, có lẽ là do Thẩm Tông cùng người bình thường không giống nhau, hắn dù sao cũng là kẻ biếи ŧɦái mà ——– Bất quá cảm giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, một giây sau Phương Diệc Dược liền điên cuồng nhấp hông, ngấu nghiến miệng người nọ, siết chặt lấy anh, khiến anh sướиɠ đến bắn tung tóe.

Chất nhầy trắng đυ.c phun tung tóe, văng ra giường cùng mặt sàn, còn một phần thì chảy xuống chỗ giao hợp, trộn lẫn với chỗ tinh mà Phương Diệc Dược bắn vào trong bị chảy tràn ra, chảy dọc theo đôi chân trắng nõn thon gầy của Thẩm Tông, lẫn vào mồ hôi của hắn nhỏ tí tách xuống mặt sàn.

“Hô…Ưm…” Thẩm Tông thở dốc, yếu ớt rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ và mất sức khiến hai đùi hắn run rẩy, da thịt bởi vì giao hoan mà đỏ ửng. Phương Diệc Dược cũng đang nhấm nháp dư vị còn sót lại, hắn duy trì tư thế ôm chặt Thẩm Tông, dươиɠ ѵậŧ hắn tràn đầy sức sống nằm trong lỗ nhị Thẩm Tông, chưa rút ra.

Hắn chôn mặt bên cổ đối phương, hít ngửi mùi thơm nhàn nhạt của cơ thế, hôn từng nụ từng nụ lên làn da trắng nõn bóng loáng ấy, hôn dọc từ cổ đến gương mặt, cuối cùng lưu lại ở đôi mắt mê người kia.Cơ thể Thẩm Tông run lên theo từng nụ hôn của hắn, người anh co lại, kí©h thí©ɧ thở dốc. Anh quay đầu e lệ như thiếu niên hôn trả, dường như kẻ dâʍ đãиɠ lắc lư mông vừa nãy chỉ là ảo giác của Phương Diệc Dược mà thôi.

Tên này không đơn giản, Phương Diệc Dược vừa hôn chụt chụt lên môi Thẩm Tông vừa nghĩ thầm.