Thẩm Tông ngây ra như phỗng nhìn Phương Diệc Dược, mất gần năm giây để tiêu hóa lời hắn.
“Diệc, Diệc Dược đồng ý ngủ cùng, cùng với anh á?!”
Anh ta như sống lại, gương mặt vốn trắng bệch giờ rạng rỡ, mắt bắn ra muôn vàn vì sao, giống như không phải đi ngủ mà là trúng mấy trăm tỉ.
“Không nghe hiểu tiếng người à? Đi lấy nhanh lên.”
Thẩm Tông run rẩy nhận thẻ phòng từ tay hắn, gương mặt hẵng còn vây trong trạng thái kinh hãi, tụ nhủ: “Không lẽ Đức Phật ứng lại ước nguyện của mình…”
“Nghĩ linh tinh ít thôi, anh cầu xin ngoài tôi ra làm gì còn ai khác nghe thấy.
“Nhưng mà thần kỳ quá em ạ, ban ngày anh vừa cầu nguyện ban đêm đã trở thành sự thực,” Thẩm Tông thì thào, “Biết thế anh mang thêm vài bộ đồ ngủ thời trang…”
Phương Diệc Dược bất lực, “Còn đứng đấy xàm quần nữa là tôi về phòng.”
“Đừng mà!” Thẩm Tông vội vàng xách túi rác chạy ra ngoài.
Năm phút sau anh ta mỹ mãn kéo vali của Phương Diệc Dược đi vào phòng, trên tay còn cầm theo một cái túi nhỏ.
“Anh lại mua gì vậy?”
“Bαo ©αo sυ ấy,” Thẩm Tông hài lòng vung vẩy chiến lợi phẩm: “Anh sợ tí nữa mình làm bẩn ga giường khách sạn.”
“Tôi bảo chúng ta sẽ làʍ t̠ìиɦ bao giờ? Anh muốn thủ da^ʍ à?”
Thẩm Tông sững sờ, ngượng nghịu nói: “Nếu Diệc Dược muốn xem anh ấy ấy thì cũng có thể…”
“ĐCM ai thèm xem?!”
“Vậy mình cứ để ở đây nhá, lỡ đâu dùng đến.” Thẩm Tông không hề bị lời châm chọc chế giễu của Phương Diệc Dược ảnh hưởng tới, anh ta vui vẻ để bαo ©αo sυ sang một bên rồi mở vali ra.
Phương Diệc Dược thấy anh ta chọn tới chọn lui áo ngủ, hết buông xuống rồi lại cầm lên, do dự mãi chưa quyết bèn nói: “Họ Thẩm, anh có thể đừng lần khần giống đàn bà con gái chọn váy có được hay không?”
“Nhưng mà anh muốn chọn cái đẹp nhất,” Thẩm Tông nghiêm túc chống cằm, “Dù gì cũng lâu lắm rồi mới được ngủ cùng Diệc Dược, phải mặc cái nào đó sao cho chúng mình lưu lại kỉ niệm ý nghĩa nhất…”
“Ồ, sao anh không mua luôn đồ lót gợϊ ȶìиᏂ đi?” Giọng Phương Diệc Dược như ông quan lớn Bắc Kinh hỏi chuyện vợ, cười đá vào cái mông ngồi chồm hổm của Thẩm Tông.
Thẩm Tông nghe vậy bừng tỉnh, đứng phắt dậy: “Em hỏi anh mới nhớ ra… Hình như vừa rồi anh có đi qua một cửa hàng bán đồ chơi người lớn!”
“Mẹ nó, anh muốn đi mua thật đấy à?” Phương Diệc Dược sởn gai ốc.
“Tại sao lại không cơ chứ!” Thẩm Tông nhìn hắn đầy phấn chấn.
“Mua về xong anh phải giặt, phải phơi? Định chờ tới khi nó khô luôn đó hả?”
“Ừ nhỉ,” Thẩm Tông gật đầu, chợt như nghĩ ra cái gì đó, không dám tin nhìn hắn: “Hóa ra Diệc Dược muốn nhanh chóng ngủ với anh đến mức đó à…”
“Cút.”
Thẩm Tông cười sáng lạn hơn, vội vàng cầm áo ngủ đi tắm.
Sau khi Thẩm Tông vào phòng tắm, Phương Diệc Dược ngồi thừ người trên ghế một lúc rồi đứng dậy thay quần áo, xong xuôi hắn vén chăn leo lên giường nằm. Đầu giường đặt một quyển sách tiếng Anh tên là “Chẩn đoán thú y lâm sàng”, hắn tò mò cầm lên đọc.
Mặc dù tiếng Anh của Phương Diệc Dược rất tốt, nhưng quyển sách này dày đặc từ chuyên ngành, hắn đọc mãi không hiểu, ngoài mấy cái tranh ảnh ra, hắn đọc được vài trang đã ngáp ngắn ngáp dài.
Đúng lúc này Thẩm Tông tắm rửa xong, đi ra từ phòng tắm. Anh ta thấy Phương Diệc Dược ôm sách của mình đọc, kinh ngạc nói: “Diệc Dược, sao em lại đọc sách của anh vậy, em muốn đọc cho dễ ngủ à?”
“Ừ, sắp ngủ mất rồi đây này.”
Phương Diệc Dược phát hiện kể từ khi hắn chung đυ.ng với Thẩm Tông, miệng của hắn càng lúc càng độc, thậm chí dạo này còn mang hơi hướng .
“Diệc Dược mặc bộ đồ này trông đẹp trai quá đi à.” Thẩm Tông ngồi lên giường lau khô tóc, cười dịu dàng nhìn hắn.
Phương Diệc Dược buông sách xuống nhìn Thẩm Tông, da thịt trắng nõn mịn màng thấp thoáng sau lớp áo ngủ lụa màu xanh đậm, cộng thêm đường cong cơ thể xinh đẹp và mùi hương thơm ngát sau khi tắm khiến Thẩm Tông trông thanh thuần như thiên sứ.
Cũng chỉ là “trông như” mà thôi.
“Diệc Dược, hôm nay chúng mình không làʍ t̠ìиɦ thật à?” Thanh thuần như thiên sứ mở miệng, “Nãy anh tắm đã rửa sạch chỗ đó rồi, không làm thì tiếc lắm, mãi mới có dịp đôi ta chung giường chung gối…”
“Họ Thẩm, sao mi lại đói khát tới mức này? Ông đây không thỏa mãn được mi phỏng?”
“Không phải đâu, chỉ là anh rất thích được Diệc Dược làm…”
“Vậy không là đói khát thì là gì?”
“Ừ, Diệc Dược nói như nào thì là thế ấy.” Thẩm Tông treo khăn tắm, nhảy phốc lên giường, cười dâʍ đãиɠ dính sát lại gần Phương Diệc Dược, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, nhìn hắn ngọt ngào.
Phương Diệc Dược bình chân như vại trước hành động khiêu gợi trắng trợn của Thẩm Tông. Hắn chậm rãi gấp sách lại cất gọn gàng trong tủ đầu giường, hai tay ghì chặt lưng Thẩm Tông hôn lên môi anh ta.
“Á… Đau! Chờ, chờ anh tí…”
“Lại gì nữa?” Phương Diệc Dược buông Thẩm Tông ra.
“Lưng anh đau quá… Anh xoa thuốc đã, Diệc Dược chờ anh tí.” Thẩm Tông cắn môi bò dậy, khom lưng chật vật rướn người với tay xuống đất tìm túi thuốc.
Tư thế này khiến cái mông của Thẩm Tông chổng cao lên giời, cặp đùi trắng phau tách ra một khoảng không, Phương Diệc Dược nhìn rõ mồn một cái qυầи ɭóŧ lấp ló trong đó, hắn nóng mình, cổ họng khô khốc, dươиɠ ѵậŧ căng cứng.
“Đừng tìm nữa,” Hắn quỳ chân, tát vào mông Thẩm Tông đánh “chát” một tiếng rồi kéo eo nhỏ của Thẩm Tông lại dính sát mông anh ta vào háng mình, xốc áo ngủ của Thẩm Tông lên, tụt qυầи ɭóŧ anh ta ra cắm thẳng hai ngón tay vào trong lỗ nhỏ co giãn, “Để tôi cᏂị©Ꮒ anh trước đã.”
Thẩm Tông bất ngờ trước hành động đột ngột của hắn, kinh ngạc hô to, eo sụp xuống, kɧoáı ©ảʍ trong thân thể khiến hai tay anh ta siết chặt ga giường, há miệng kêu gào rêи ɾỉ.
“Đeo, đeo bαo ©αo sυ đã Diệc Dược… Ưm…”
Phương Diệc Dược bóc bαo ©αo sυ Thẩm Tông mua ra, đương lúc đeo dở, hắn nhíu mày: “Họ Thẩm, mua size nhỏ như này mẹ nó ý mi là gì hả?”
“Anh, anh tưởng cỡ này là vừa rồi… Anh không cố ý ô… A a Diệc Dược nhẹ thôi!”
“Bị cᏂị©Ꮒ tung đít rồi vẫn không rõ kích thước của ông đây là gì, đúng là đồ ngốc.” Phương Diệc Dược thọc ngoáy thêm vài cái rồi rút hai ngón tay ướt dầm dề ra, dươиɠ ѵậŧ miễn cưỡng chui lọt hai phần ba cái bαo ©αo sυ của hắn một đường đâm vào lút cán, “Hôm nay ông sẽ cho mi nhớ rõ.”
“Ối á! Đã… Đã rõ rồi…. A ô…”
Thẩm Tông ngựa quen đường cũ rướn cổ lên, phần eo thành thạo uốn éo hùa theo nhịp nhấp của dươиɠ ѵậŧ to dài nóng hổi, miệng không ngừng gọi tên Phương Diệc Dược.
Thẩm Tông bị Phương Diệc Dược ghì chặt, nằm dạng háng cho hắn thỏa thích ra ra vào vào, nắc gần trăm lần, miệng liên tục lảm nhảm những lời nói tục tĩu dâʍ đãиɠ, giọng càng lúc càng khàn.
“Diệc Dược, Diệc Dược… Em, ô, đã rất to rồi… Đừng to thêm nữa… A ưm… To thêm nữa…. Anh sẽ, sẽ chết mất…”
“Thả lỏng, đồ lẳиɠ ɭơ,” Phương Diệc Dược hăng hái bừng bừng trước sự dâʍ đãиɠ vượt quá ngày thường của Thẩm Tông, cũng không biết nay Thẩm Tông uống lộn phải thuốc gì, ngủ chung một đêm thôi mà nứиɠ tới mức này.
Nhưng phải công nhận một điều, nhờ vậy mà Phương Diệc Dược rất hứng tình cả về mặt thể xác lẫn tâm hồn. Hắn cúi đầu nhìn Thẩm Tông ngoan ngoãn nằm cho hắn cᏂị©Ꮒ thô bạo, hai mắt đẫm lệ trên gương mặt non nớt như bị làm nhục, tim hắn đập bịch bịch, cảm xúc giấu kín dâng trào từng đợt từng đợt sóng.
Mặc dù hai người đã giao hợp thể xác vô số lần, nhưng hôm này, trên chiếc giường khách sạn này, bọn họ điên cường va chạm cơ thể, mơn trớn nhau như quay về lần đầu tiên gần gũi.
Nước nhờn trong suốt sền sệt liên tục chảy ra từ nơi hai cơ thể giao hòa, phun tung tóe lên giường, lẫn vào với tiếng gào khóc gọi giường dâʍ đãиɠ của Thẩm Tông.
“Đeo cái này đ*o được tích sự gì cả,” Phương Diệc Dược tuốt bαo ©αo sυ ra quẳng xuống đất, nghĩ thầm làʍ t̠ìиɦ mà đeo cái này quả là sát phong cảnh, bẩn luôn một thể cho rồi, hắn không thèm để ý tới cái nhìn của người lạ.
Vì vậy hắn lại đẩy thanh dùi thịt nổi đầy gân xanh dữ tợn của mình vào trong cái lỗ ướt nhẹp của Thẩm Tông, vặn ga nhấp liên tục một đợt cuối cùng khiến Thẩm Tông nảy lên nảy xuống không thốt thành lời, chỉ có thể khóc “hức hức” rêи ɾỉ lung tung, sau cùng bị hắn bắn một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong, anh ta nằm co giật trên giường, nước mắt chảy đầy chăn, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.
“Diệc Dược… Diệc Dược…”
Phương Diệc Dược ngắm nhìn Thẩm Tông quần áo lộn xộn vểnh mông nằm trên giường như thú cái, bị hắn chà đạp đến mức khóc thút thít. Áo ngủ anh ta kéo xuống giữa lưng, để lộ phần da bị ghế đập thâm tím.
“Họ Thẩm, đừng kêu rên nữa, ngồi dậy đi.” Phương Diệc Dược xốc lại áo ngủ Thẩm Tông, “Ông đây xoa thuốc cho mi.”
Thẩm Tông lập tức lên tinh thần, chật vật chống tay ngồi thẳng lưng, mặt đỏ ửng quay lại nhìn hắn: “Em… Em muốn xoa thuốc cho anh ư?”
“Anh muốn tự xoa cũng được.” Phương Diệc Dược đưa thuốc cao cho anh ta.
“Anh muốn được Diệc Dược xoa cho cơ.” Thẩm Tông đưa cao lại cho hắn, mắt tràn đầy mong chờ.
Phương Diệc Dược trợn trắng mắt, ra lệnh: “Quay lưng lại đây.”
Thẩm Tông chủ động lột áo ngủ ra, tấm lưng trần cong như con tôm, tư thế sẵn sàng chỉ chờ được cᏂị©Ꮒ. Trong lúc đó anh ta còn tỏ vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ hoài xuân, gương mặt đỏ như hoa đào, đôi mắt ngập nước.
Phương Diệc Dược buồn cười quan sát toàn bộ quá trình, lại gần kéo áo ngủ Thẩm Tông xuống che đi kẽ mông vẫn còn ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thẩm Tông, “Mẹ nó, anh lại nứиɠ nữa à, ông đây xoa lưng cho anh chứ không phải xoa mông đâu nhé.”
“Thì xoa gì cũng cần tư thế này mà…” Thẩm Tông nói khẽ, thoải mái run rẩy cảm nhận ngón tay Phương Diệc Dược xoa bóp, vuốt ve sống lưng mình, “Ưm, a… Diệc Dược vuốt nhẹ…”
Phương Diệc Dược câm lặng: “ĐM sao tôi bôi thuốc cho anh mà anh làm như đang cᏂị©Ꮒ nhau vậy?”
“Bởi, bởi vì lưng bị thương nên anh hơi mẫn cảm quá ý… Ưm a, nhẹ chút đi em… Ô…”
Phương Diệc Dược cố nhịn xúc động muốn đánh người, bình tĩnh xoa thuốc cho Thẩm Tông. Thẩm Tông lưu luyến không nỡ mặc lại đồ ngủ, vào phòng tắm rửa ráy qua rồi cùng Phương Diệc Dược dọn lại giường.
“Hay là mình sang phòng Diệc Dược ngủ đi. Giờ muộn rồi dọn chỗ này tốn thời gian lắm.” Thẩm Tông đề nghị.
Phương Diệc Dược gật đầu đồng ý, thế là hai người kéo vali nghênh ngang đổi phòng.
Thẩm Tông thả đồ xuống rồi vui vẻ nhào lên giường Phương Diệc Dược, sung sướиɠ lăn tới lăn lui, thậm chí say mê vùi đầu vào gối hít ngửi.
“Ngửi gì mà như chó thế?”
“Đây là giường của Diệc Dược mà, anh muốn cảm nhận tất cả mọi thứ.”
“Tôi còn chưa kịp nằm lên đâu, đồ ngớ ngẩn.”
“Ớ…”
------oOo------