Chương 27: (H)

Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng nhà họ Từ, hai người đưa Lang Yên bảnh chọe trở lại xe.

“Họ Thẩm, đầu toàn nghĩ cái gì vậy hả?!” Vừa đóng cửa Phương Diệc Dược đã hỏi.

“Sao vậy?” Thẩm Tông vuốt ve Lang Yên, hỏi.

“Sao phải miễn phí cho Từ Phong?”

“Bởi vì anh thấy anh ta thích làm khó dễ em, ” Thẩm Tông trả lời, “Anh ta với em làm cùng ngành, sau này khó tránh việc chạm mặt nhau, anh sợ ảnh hưởng tới công việc của em. . .”

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không bị gã ta ảnh hưởng đâu.”

“Em đừng nói chắc vậy,” Thẩm Tông chân thành nói, “Thay vì thù hằn nhau thì mình nên hóa thù thành bạn, anh thấy anh ta rất thích chó, nên chủ động khám miễn phí cho, quả nhiên anh ta sướиɠ phát điên.”

“Quá tiện nghi cho gã.” Phương Diệc Dược cười lạnh nói.

“Không sao, miễn là sau này anh ta không gây gổ với em nữa.” Thẩm Tông cưng chiều nói, “Mà anh còn phải cảm ơn anh ta ấy chứ.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh ta cưới Viên phi, anh sẽ không phải lo lắng Viên Phi quay lại với em nữa, mặc dù anh biết Diệc Dược hết thích cô ấy từ lâu rồi, nhưng anh vẫn lo cô ấy dùng mỹ nhân kế để. . .”

“Họ Thẩm mi bệnh quá!” Phương Diệc Dược nghe anh càng nói càng hăng, không khỏi châm chọc.

“Đúng vậy, anh bị bệnh, Diệc Dược chính là thuốc của anh.” Thẩm Tông càng cười dịu dàng hơn.

Phương Diệc Dược ghét bỏ nhìn anh, quay đầu chăm chú lái xe.

“Đúng rồi Diệc Dược, hôm nay Lang Yên được quán quân, em ngạc nhiên lắm phải không?” Thẩm Tông không chịu nổi bầu không khí yên lặng, hỏi tiếp.

“Rất ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới,” Phương Diệc Dược thản nhiên đáp Thẩm Tông, “Tôi nghi ngờ mặt của chủ chó cũng tính vào thang điểm.”

Thẩm Tông cười hì hì: “Rất có thể, dựa vào gương mặt này của Diệc Dược, không được hạng nhất anh mới thấy khó hiểu í.”

Phương Diệc Dược cười, liếc nhìn anh ta: “Con mẹ nó, anh nghĩ ban giám khảo giống anh chắc.”

Thẩm Tông cười tươi hơn: “Thế Diệc Dược có thể ban thưởng cho anh không?”

“. . . Anh muốn thưởng gì?”

“Anh muốn đi du lịch với em,” Thẩm Tông tràn đầy chờ mong: “Chỉ một lần thôi, khoảng một tuần, được không?”

“Một tuần?! Để ông đây bị sa thải à?”

“Vậy 2-3 ngày được không em, mỗi năm công ty cho vài ngày nghỉ nhận lương mà.”

“Anh nghĩ muốn nghỉ là nghỉ à? Công ty tôi vừa nhận công trình mới, tối thiểu cũng phải mất mấy tháng mới xong.”

“Công việc gấp lắm à?”

“Chưa đến mức ấy, nhưng tôi là tổ trưởng, anh nghĩ tôi đi rồi có đứa nào chịu tự giác làm việc chắc?”

“Sao lại không?” Thẩm Tông nghiêm túc, “Anh sẽ nói chuyện với bọn họ.”

Phương Diệc Dược thắng gấp, quay đầu nhìn anh ta chằm chằm: “Họ Thẩm kia, anh định làm gì?”

“Anh muốn tìm cấp dưới của em nói chuyện, nói áp lực của em quá lớn, phải nghỉ ngơi mấy ngày hồi sức, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng công việc.”

“Dẹp đi, coi như anh anh thành công tẩy não bọn họ, còn sếp của tôi thì sao, anh cũng thuyết phục được chắc?”



“Là Đường Kiệt à?” Thẩm Tông chuyển động qua lại tròng mắt, “Anh có thể thử một lần, dù sao anh cũng thân với Đường Nhụy.”

“. . . Anh chưa đuổi việc Đường Nhụy?”

“Chưa mà, sao anh lại đuổi em ấy?” Thẩm Tông cười nói, “Diệc Dược không thích em ấy nên anh không để ý đâu, sa thải em ấy xong anh lại phải tìm người mới, phiền lắm.”

Phương Diệc Dược cười nhạo: “Trông thế mà cũng khôn đấy.”

“Vậy ~ ngày mai anh tới công ty em nhá?” Thẩm Tông kích động.

Phương Diệc Dược lập tức lạnh mặt: “Không cho đi.”

“Sao vậy?”

“Tôi không tin tưởng anh. Lỡ đắc tội cấp trên và cấp dưới của tôi thì sau này chúng ta tuyệt giao.”

“Không mà, Diệc Dược hãy tin anh, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Thẩm Tông nài nỉ: “Anh rất rất muốn được đi du lịch với em, chỉ cần một lần thôi, muốn sắp điên rồi.”

“. . .” Phương Diệc Dược tập trung lái xe, không thèm để ý tới anh nữa.

“Thực sự không được, anh có thể nuôi em mà Diệc Dược!”

Phương Diệc Dược lại phanh gấp, lúc này xe đã dừng ngay dưới nhà hắn.

Hắn trầm tư nhìn Thẩm Tông van nài tha thiết, nói: “Xuống xe.”

“Diệc Dược?”

“Vào nhà, hầu hạ tôi thoải mái tôi sẽ đồng ý.”

Vừa đóng cửa nhà Phương Diệc Dược đã bế Lang Yên ra ngoài ban công nhốt nó ở đấy, Thẩm Tông thì nhanh nhẹn xếp vòng hoa và cúp lên bàn, sau đó lại gần ôm eo Phương Diệc Dược từ phía sau, đôi môi mềm mại mơn trớn gò má, cái cằm rồi tới cổ hắn, hai tay vuốt ve lên xuống thân hình rắn chắc.

Quán quân ngày hôm nay kêu ỏm tỏi ngoài ban công, sau nó phát hiện không ai để ý tới mình, đành phải ngoan ngoãn im lặng.

Phương Diệc Dược xoay người đứng dịch ra khỏi Thẩm Tông, ấn đầu anh xuống, ra hiệu khẩu giao cho hắn. Thẩm Tông thuận theo quỳ gối xuống sàn nhà, ngón tay thành thạo kéo khóa quần, móc ra dươиɠ ѵậŧ to khỏe đầy gân xanh, lè lưỡi liếʍ láp.

Phương Diệc Dược thoải mái hít sâu, hai tay vò tóc Thẩm Tông, hưởng thụ cảm giác nóng ấm mềm chặt truyền tới từ giữa háng. Nhờ sự dạy dỗ của hắn, kỹ thuật thổi kèn của Thẩm Tông càng ngày càng điêu luyện, đầu lưỡi đỏ hồng linh hoạt đảo quanh, dù cho dươиɠ ѵậŧ thô cứng chọc vào tận họng vẫn có thể liếʍ mυ"ŧ từng góc của nó, liếʍ tới mức Phương Diệc Dược không nhịn được nữa nhấp hông.

Lúc này Thẩm Tông so với bình thường còn dâʍ đãиɠ hơn nhiều, anh vừa bú ɭϊếʍ vừa kéo khóa quần, tụt cả quần dài lẫn qυầи ɭóŧ xuống, ngón tay cắm vào lỗ hậu khuếch trương. Trong lúc tự thủ da^ʍ, môi lưỡi của anh không hề lười biếng mà hoạt động hết công suất, đồng thời anh còn ngẩng mặt thâm tình nhìn hắn, cố gắng hết sức lấy lòng người đàn ông cao ngạo này.

Phương Diệc Dược cười nhìn Thẩm Tông cố gắng, ấn đầu Thẩm Tông chọc mạnh, mắt anh lập tức chảy ra nước mắt sinh lý, bị qυყ đầυ to lớn chặn lấy họng nên chỉ có thể ú ớ, nghẹn ngào rêи ɾỉ.

“Không được dừng.” Phương Diệc Dược ra lệnh, không biết là chỉ ngón tay hay lưỡi.

Thẩm Tông không dám lơ là, há to miệng ngậm chặt quái vật khổng lồ, đầu lưỡi khó khăn di chuyển phục vụ lỗ tinh, gương mặt anh đỏ dần đều theo sự gia tăng kích cỡ của chim hắn, ngón tay cắm rút sau mông càng nhanh mạnh.

Phương Diệc Dược hiếm hoi được lúc tốt bụng, hắn lấy dầu bôi trơn ra, bóp lên lấy cái tay đang thủ da^ʍ của Thẩm Tông: “Tiếp tục đi.”

“Ưm đừng. . . A!” Thẩm Tông nghe lời chổng mông lên, ngón tay linh hoạt mở rộng cửa mình, vì có dầu bôi trơn nên chỉ chốc lát sau nơi đó phát ra tiếng nước nhóp nhép, đi đôi với tiếng nước bọt bú ɭϊếʍ khiến bầu không khí càng thêm kí©ɧ ɖụ©.

Trong bầu không khí ấy, Phương Diệc Dược cắn chặt răng, dí chặt đầu Thẩm Tông nắc mạnh, mỗi lần cắm vào đều xâm nhập khoang miệng mềm mại của Thẩm Tông, thô bạo đến mức anh ta không chịu được nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng ròng, nhỏ xuống dươиɠ ѵậŧ dữ tợn, hình ảnh dâʍ đãиɠ lại gợϊ ɖụ©. Mà Thẩm Tông thì từ đầu đến cuối nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ mông lung, thần sắc mê ly, khiến chim hắn ngẩng cao chót vót.

Hắn lại một lần nữa bắn ngập miệng Thẩm Tông, nhìn gương mặt trộn lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước mắt, nước dãi của Thẩm Tông, nhìn anh ta cố gắng nuốt hết thứ trong miệng, hắn thỏa mãn muốn bay lên trời.

Thẩm Tông quỳ bò vài bước lại gần hắn, một tay ra ra vào vào c̠úc̠ Ꮒσα, một tay ôm chân hắn, đói khát nói: “Chơi anh. . .”

“Ra kia nằm xoay đít lại đây.” Đầu gối Phương Diệc Dược huých nhẹ cằm Thẩm Tông.

Thẩm Tông lập tức ngoan ngoãn xoay người nằm úp sấp xuống đất, chổng mông lên đợi hắn cắm vào. Phương Diệc Dược chậm rãi cọ xúc xích thô to quanh khe mông anh, bình ổn cảm giác mới xuất tinh, sau đó nhắm ngay cái lỗ nhỏ không ngừng rỉ nước kia thọc một nhát lút cán.

Thẩm Tông rất gầy, tay và đùi cộng lại không được mấy lạng thịt, thân thể mảnh mai yếu đuối nằm dưới sự va chạm mãnh liệt của Phương Diệc Dược, giống như một giây sau sẽ xụi lơ sụp xuống, nhưng trên thực tế sức bền kinh người, mặc kệ Phương Diệc Dược nắc bằng tư thế nào, góc độ nào cũng có thể nhanh chóng thích ứng, tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ càng lúc càng to.

“Ưm a, a. . . Diệc Dược. . . Nhanh, ô, nhanh. . . Á. . .”



Phương Diệc Dược cưỡi trên người Thẩm Tông phi nước đại, nắc lên nắc xuống, mỗi một lần cắm vào đều khiến Thẩm Tông dính chặt vào sàn nhà. Thẩm Tông bị hắn đâm chọc đến mức hai tay không chống được nữa, nửa người trên mềm nhũn nằm rạp trên đất, hai chân run rẩy co quắp, dươиɠ ѵậŧ nhổng cao chà vào sàn, lưu lại vết nước da^ʍ.

Thẩm Tông mặt đỏ như say sượu, dán mặt vào sàn nhà mát lạnh hòng làm dịu kɧoáı ©ảʍ nóng bỏng điên cuồng, hai cánh tay giang rộng, chỉ bị cắm từ phía sau thôi đã sướиɠ tới mức lêи đỉиɦ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun tung tóe.

“Anh cũng quá vô dụng đi, này liền bắn?” Phương Diệc Dược nhìn chất lỏng dính đầy bụng Thẩm Tông, vỗ cái mông cong đang co giật vì sướиɠ, chế giễu, “Đừng kẹp chặt như vậy, muốn gϊếŧ tôi à?”

“Ừm, là. . . là. . . Diệc Dược giỏi quá, quá giỏi. . . a. . . ha. . .” Thẩm Tông nghiêng mặt nhìn hắn, thở hổn hển, khàn giọng ca ngợi.

“Đồ lẳиɠ ɭơ, có muốn tôi chụp lại cái bộ dạng này của anh không?” Bỗng Phương Diệc Dược nảy ra ý này, vừa cắm rút vừa hứng thú suy nghĩ.

“Ối, ưm a. . . Được. . . Lưu, lưu vào điện thoại của em. . .” Thẩm Tông nghe vậy lại n*ng, c̠úc̠ Ꮒσα mυ"ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ to dài lẩm bẩm nói: “Nếu Diệc Dược nhớ anh, có thể ưʍ. . . Mở ra nhìn. . . Á á a!”

“ĐCM ai thèm nhớ anh, bớt tự mình đa tình đi.” Phương Diệc Dược ưỡn hông đâm mạnh, khiến Thẩm Tông rạp xuống chúi mặt vào sàn. Hắn bắt đầu chạy nước rút đợt cuối, đồng thời mở camera ra, “Chụp lại cho anh xem mình dâʍ đãиɠ đến mức nào.”

“A a. . .Ô. . . dù, dù sao ưʍ. . .chụp lại có thể, lưu làm a. . . Kỷ niệm. . .” Thẩm Tông vừa rêи ɾỉ vừa trả lời, trong camera của Phương Diệc Dược, anh ta dâʍ đãиɠ trụy lạc như con cɧó ©áϊ động đực.

Phương Diệc Dược thay đổi nhiều góc độ nắc liên tục gần mười cái, cúi người bắn ra lần thứ hai. Hắn nằm trên lưng Thẩm Tông để di động ra trước mặt anh: “Tự nhìn đi.”

Thẩm Tông kịch liệt thở phì phò, lông mi đẫm nước, không biết là nước mắt hay là mồ hôi, anh lấy lại tinh thần, tập trung nhìn màn hình điện thoại, sau đó vui vẻ cười rộ lên: “Kỹ thuật chụp ảnh của Diệc Dược tốt ghê.”

“Chụp ảnh này còn cần kĩ thuật?! Trước khi nịnh hót cũng phải suy nghĩ sao cho hợp lý chứ!”

“Tốt chính là tốt, ” Thẩm Tông hư nhược mềm nhũn trả lời, “Em gửi cho anh đi, anh muốn lưu về làm kỉ niệm. . .”

Phương Diệc Dược tiện tay gửi luôn cho anh ta, sau đó bế Thẩm Tông lên thả xuống ghế sô pha, nhìn cơ thể thon gầy cố rướn hai cái rồi tê liệt ngã xuống.

“Xem cái dáng vẻ của anh kìa, tôi lại tưởng anh vừa đi bốc hàng về.”

“Diệc Dược, vừa nãy anh có thỏa mãn em không? Em có thấy thoải mái không?” Thẩm Tông ngẩng đầu hỏi.

“Rất sướиɠ.”

Thẩm Tông cười: “Vậy ngày mai anh tới công ty em nói chuyện với họ nhé.”

“Tùy anh.”

Thấy hắn đồng ý chắc nịch, Thẩm Tông lại hỏi: “Ơ, bây giờ em không lo anh nói sai nữa à?”

“Anh mà nói sai, tôi sẽ bảo họ anh bị thần kinh, cả ngày không từ thủ đoạn quấn lấy tôi, để họ không thèm tin anh.”

“Diệc Dược thông minh quá đi,” Thẩm Tông ca ngợi, “Vậy anh yên tâm rồi.”

Ngoài ban công Lang Yên lại kêu, Phương Diệc Dược vừa mở cửa nó đã phi vυ"t vào nhào lên người hắn liếʍ loạn một trận, sau đó lại nhào lên Thẩm Tông trên sô pha, dọa anh nhảy vội xuống đất cầm quần áo che lại cơ thể.

“Họ Thẩm, anh bị điên à? Con chó thôi chứ ai mà phải che.”

“Nhưng mà, nhưng mà anh đang khỏa thân. . . Lang Yên đừng tới đây!” Thẩm Tông hoảng sợ trốn sau lưng Phương Diệc Dược, anh bước sanh trái Lang Yên cũng bước sang trái, bước sang phải nó cũng bước sang phải theo.

Phương Diệc Dược im lặng nhìn một người một chó vây quanh mình vờn nhau, dứt khoát giữ Lang Yên lại, nói với Thẩm Tông: “Mặc quần áo vào, nhanh lên!”

Thẩm Tông vội vàng mặc quần áo, sau đó thả lòng người thở dài một hơi ôm lấy Lang Yên đang hớn hở.

Anh vừa vuốt ve nó vừa nhìn Phương Diệc Dược cười ngượng ngùng.

Phương Diệc Dược trợn trắng mắt, sau đó nhịn không được cười mỉm, mắng thầm một câu “đồ thần kinh”.

------oOo------