- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiến Sắc Khởi Ý
- Chương 24: (H)
Kiến Sắc Khởi Ý
Chương 24: (H)
Ăn Tết xong Phương Diệc Dược trở về công ty làm việc, cuộc sống đi làm bận rộn của hắn lại bắt đầu. Từ khi trở thành tổ trưởng hắn phải hao phí rất nhiều tinh thần lẫn sức lực cho việc chuẩn bị nội dung họp, sắp xếp cấp dưới, phối hợp với các phòng ban khác thiết kế hạng mục, cả ngày chỉ có làm làm làm không ngơi nghỉ, ngay cả lúc ăn trưa hắn cũng phải cầm khư khư cái điện thoại trên tay để không lỡ mất cuộc gọi nào.
“Tổ trưởng, hình như anh nuôi một con Border Collie phải không?” Một cậu đồng nghiệp đột nhiên hỏi.
“Ừ, sao vậy?” Phương Diệc Dược vừa nhai vừa hỏi.
“Sắp tới có một buổi dogshow, em nghe nói xịn lắm, giải nhất được 1 vạn, đó, anh nghe qua chưa?” Đồng nghiệp mở quảng cáo trên điện thoại ra cho hắn xem.
Phương Diệc Dược đọc một lúc, cười nói: “Chỉ là cuộc thi chó đẹp được tổ chức chuyên nghiệp thôi mà, một đàn chó tạo dáng trên bục, sau đó vài ba tay giám khảo nước ngoài ngắm nghía cho điểm.”
“Sao tổ trưởng không tham gia, em thấy con nhà anh đẹp mã lắm á.”
“Bây giờ thời gian dắt chó đi dạo anh còn chẳng có, rảnh đâu đưa nó đi spa.”
“Ủa thế bây giờ anh nhờ ai chăm sóc nó vậy?”
“Họ. . . Đưa tới trung tâm chăm sóc thú nuôi rồi, tối lại đi đón nó.” Phương Diệc Dược suýt thì phun ra hai chữ “Họ Thẩm”, cũng may kịp ngậm lại.
Sau kì nghỉ xuân hắn bận tối tăm mặt mày, nếu sớm tối còn phải chăm sóc Lang Yên nữa chắc hắn nhập viện mất. Có đôi lúc hắn tự hỏi có phải bản thân không thích hợp nuôi chó hay không, bởi bây giờ hắn đã đi làm, không còn như thời đại học mỗi ngày có thời gian chơi với chó cưng, rảnh rỗi thì đi thăm sở thú nữa rồi.
Thế là hắn quăng Lang Yên cho Thẩm Tông chăm sóc, mặc dù anh ta cũng phải đi làm, nhưng sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về rất quy luật, quan trọng nhất, Lang Yên thích Thẩm Tông hơn trung tâm thú nuôi nhiều.
“Chẳng hề gì, tổ trưởng có thể mời chuyên gia làm đẹp cho thú nuôi về mà, tỉa lông trang điểm chút là có thể đi dự thi luôn rồi, em thấy chó của anh rất có tiềm năng đạt giải nhất đấy!” Đồng nghiệp nhiệt tình đề nghị, sau đó kín đáo nói nhỏ: “Em nghe nói anh Từ cũng đưa chó đi tham gia.”
“Anh ta cũng nuôi chó?”
“Yep, hình như là một con Husky, nhưng dữ lắm.”
“Sao anh ta lại muốn tham gia cái này?”
“Hì hì, câu hỏi rất hay, bởi vì sao? Bởi vì nhà tài trợ cho cuộc thi này là một ông sếp sòng nổi tiếng trong ngành chúng ta đó, chắc anh ta muốn thông qua đam mê chung là nuôi chó bắt quàng làm họ với ông ta.”
“Ồ, ra là vậy.” Phương Diệc Dược nhai cơm trưa, đầu toan tính.
Hôm này thứ sáu được tan làm sớm, Phương Diệc Dược về nhà, gọi điện cho Thẩm Tông, chỉ nói một câu cụt lủn: “Tới đây, không đưa Lang Yên theo.”
“Diệc Dược tan làm rồi à? Anh tới ngay đây.”
Từ khi năm mới bắt đầu, giữa hai người hình thành một loại hẹn ngầm “Tới cửa phục vụ”. Chỉ cần Phương Diệc Dược có hứng, hắn sẽ gọi điện cho Thẩm Tông, nếu không tắc đường, Thẩm Tông sẽ có mặt tại nhà trong vòng ba mươi phút, mang theo các loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙© mới mẻ, chờ Phương Diệc Dược mở cửa là nhào tới ôm hôn hắn lăn lên sô pha.
Hôm nay thứ Thẩm Tông mang đến là trứng rung. Phương Diệc Dược lột quần Thẩm Tông ra nhét bốn quả trứng rung nhỏ vào, sau đó đè chặt anh xuống ghế sô pha, hai tay giày xéo núʍ ѵú trước ngực, dươиɠ ѵậŧ mô phỏng tư thế giao hợp ra ra vào vào giữa hai chân Thẩm Tông.
“Ưʍ. . . Ngứa, ngứa quá à Diệc Dược. . .” Lôиɠ ʍυ dài cứng của hắn chà vào bẹn khiến Thẩm Tông ngứa ngáy, khó chịu uốn éo mông.
Phương Diệc Dược ấn nút điều khiển, trứng rung bần bật khiến Thẩm Tông giãy giụa mạnh hơn, há to miệng thở dốc, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, cặp mông trắng nõn run rẩy cọ xát chim bự của Phương Diệc Dược, Phương Diệc Dược nghe tiếng kêu của anh cũng bị kí©h thí©ɧ dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc, dứt khoát banh mông Thẩm Tông ra nhét chim vào.
“Chờ đã, đợi anh. . . A. . . Rút ra đi mà Diệc Dược. . . Không, không muốn a a. . .” Thẩm Tông phản kháng vô hiệu, chỉ có thể cảm nhận sinh động trứng rung bị dươиɠ ѵậŧ thô to đẩy vào chỗ sâu bên trong cơ thể, kɧoáı ©ảʍ bị đâm thọc khiến anh gần như phát điên.
Phương Diệc Dược đỡ eo Thẩm Tông, điều chỉnh lực hông bắt đầu giao hợp, động tác của hắn khiến Thẩm Tông sợ hãi trừng to mắt: “Đừng mà, đừng mà. . . Sẽ đi vào. . . A a. . .”
“Im miệng, có dây nối đây thây.” Phương Diệc Dược cầm điều khiển quơ quơ trước mặt anh.
“Không. . . A a. . . Lỡ như, lỡ như đứt mất. . .”
“Đứt mất thì điện giật chết anh.” Phương Diệc Dược cười nói, quẳng điều khiển sang một bên, nắc mạnh hơn, dươиɠ ѵậŧ thỏa thích va chạm quậy tròn trong lỗ nhỏ chật hẹp, chim to nóng bỏng và trứng rung mát lạnh kết hợp hoàn mỹ với nhau khiến Thẩm Tông vừa sợ vừa ngây ngất, miệng rêи ɾỉ hàm hồ.
“Không, không được, chết người mất a. . . A ha. . .”
“Còn lảm nhảm tiếp tôi sẽ cᏂị©Ꮒ chết anh. . . ĐM, bót quá!”
Phương Diệc Dược cưỡi trên người Thẩm Tông rong ruổi như cưỡi ngựa, đến lúc Thẩm Tông kêu gào khản cả cổ hắn mới bắn luồng tinh hoa nóng rực vào trong, chậm rãi nằm phục xuống người Thẩm Tông bình ổn hô hấp.
“Diệc Dược. . . Có, có rút ra được không?”
“Yên tâm, không chết được.” Phương Diệc Dược kéo điều khiển trả lời.
Hắn lười nhác nằm ì trên người Thẩm Tông một lúc mới nói tiếp: “Đúng rồi họ Thẩm, biết dogshow sắp được tổ chức không?”
Thẩm Tông suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu hỏi: “Là cái tổ chức ở phòng triển lãm à Diệc Dược?”
“Ờ.”
“Anh nghe đồng nghiệp nói rồi, nhà tài trợ là một ông sếp lớn, hình như nhiều người đăng ký tham gia lắm đó, còn đặc biệt tìm thợ trang điểm cho chó về. . . Diệc Dược cũng muốn đi à?”
“Có suy nghĩ này, nhưng thời gian gấp quá.”
“Anh có thể giúp em mà.” Thẩm Tông xoay người, cười nói: “Dogshow tổ chức vào cuối tuần, chỉ mất một buổi sáng thôi, anh từng học tạo dáng cho thú cưng, có thể giúp em trang điểm cho Lang Yên.”
“Anh có thời gian?”
“Nếu mà là việc của Diệc Dược thì lúc nào anh cũng có,” Thẩm Tông khẳng định chắc nịch, “Không chỉ có, Anh còn sẽ cố gắng hết sức hết mình.”
Phương Diệc Dược nhíu mày: “Vậy thì được, ban thưởng cho anh.” Nói rồi nhấn nút.
Thẩm Tông trở tay không kịp hét toáng lên, lập tức kẹp chặt c̠úc̠ Ꮒσα tủi thân nhìn hắn: “Em, sao em không nói gì đã. . . A a. . .”
Phương Diệc Dược buồn cười nhìn bộ dạng bị trứng rung kí©h thí©ɧ n*ng trở lại của Thẩm Tông, vuốt ve cái điều khiển trong tay, nói: “Rõ ràng là do anh quá dâʍ đãиɠ, vài quả trứng rung mà anh đã sướиɠ đến mức này.”
“Bở vì, bởi vì chúng nó được Diệc Dược điều khiển. . . Ưʍ. . .”
Phương Diệc Dược phì cười: “Con mẹ nó bớt bớt lại cho tôi, anh còn cảm ứng được ai là người điều khiển cơ đấy?”
“A, không được. . . Không được a. . .” Thẩm Tông bứt rứt khó chịu nắm chặt cánh tay hắn: “Em vuốt ve người anh đi. . . Diệc Dược. . .”
“Kêu rên ít thôi, tới ngay đây.” Phương Diệc Dược cất điều khiển đi, cúi người bắt đầu một đợt giao hợp mới.
***
Cuối tuần, mới sáng sớm Thẩm Tông đã xách túi lớn túi nhỏ tới nhà Phương Diệc Dược, trong túi là các loại kéo cắt tỉa, bàn chải, chai lọ đủ kiểu dáng đủ kích cỡ.
“Chỗ này đều là đồ của anh?”
“Ừ, anh vừa mua đấy,” Thẩm Tông vui vẻ sắp xếp đồ nghề, Phương Diệc Dược thấy anh rất giống đứa trẻ con đang chơi đồ hàng. “Bởi vì đồ anh hay dùng là dành cho động vật trong sở thú, hiệu quả không tốt, với cả anh sợ bọn nó có bệnh truyền nhiễm, nghĩ đi nghĩ lại thấy mua mới là tốt nhất.”
Lang Yên tung tăng chạy từ trong phòng ra, giơ hai chân lên bổ nhào vào người Thẩm Tông lè lưỡi liếʍ loạn.
“Đi xuống.” Phương Diệc Dược bế Đại Ma Vương thích dính người kia xuống, nó lập tức đổi mục tiêu nhảy lên người hắn. Hắn vừa xoa đầu nó vừa ghét bỏ nói: “Họ Thẩm, anh xác định nó có thể tham gia thi?”
“Không vấn đề gì, anh sẽ dạy nó, 1 tuần là đủ.” Thẩm Tông tràn đầy tự tin: “Nhưng mà Diệc Dược phải đảm bảo chơi với nó mỗi ngày, đến lúc thi nó mới có phong độ tốt nhất. . . À, còn có, một tuần này em phải kiểm soát chế độ ăn của nó, đảm bảo nó giữ hình thể đẹp nhất xuất hiện trong cuộc thi.”
“Được rồi, giao cho anh.” Phương Diệc Dược vuốt lông Lang Yên.
*
Thẩm Tông tắm cho Lang Yên trước, sau đó lấy dụng cụ ra hành nghề khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng đắc ý nâng Lang Yên lên cao đi tới trước mặt Phương Diệc Dược khoe công: “Diệc Dược nhìn xem, trông nó xịn chưa?”
Phương Diệc Dược đang lười biếng dựa vào ghế sô pha nhìn laptop, hắn liếc nhìn một người một chó mong ngóng hắn, thản nhiên nói: “Tạm được, chẳng thấy khác gì nhiều.”
“Ban giám khảo rất chú trọng mấy cái này nha,” Thẩm Tông thấy Phương Diệc Dược lạnh lùng thế thì rất oan ức: “Hồi trước anh làʍ t̠ìиɦ nguyện viên cho một buổi dogshow ở Australia, độ gọn gàng và độ bóng của lông rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng nhiều tới khí chất của nó. . . Được rồi, anh sẽ sửa sang thêm một chút. . .”
Phương Diệc Dược nhìn thoáng qua bóng lưng đi vào nhà tắm của Thẩm Tông, có điều suy nghĩ. . .”
Đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên hắn đả kích hoặc là hờ hững với Thẩm Tông, hai người ở chung lâu như vậy, đối phương hẳn đã quen với cái miệng độc của hắn.
Nhưng hình như lần này hắn khích phải thứ mà Thẩm Tông giỏi nhất, tự hào nhất thì phải —— Mặc dù hắn thấy đối với bác sỹ thú y mà nói, việc cắt tỉa lông chó chẳng đáng nhắc tới.
Phương Diệc Dược để laptop sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hắn đi rất nhẹ, Thẩm Tông hoàn toàn không phát hiện ra, anh ngồi bệt trên nền nhà cẩn thận từng li từng tí tỉa lông cho Lang Yên, đôi mày nhíu chặt, giống như không hài lòng.
“Gâu gâu ~ “
“Lang Yên ngoan, đứng yên để tao xem nào.” Thấy bé chó không kiên nhẫn, anh lập tức vuốt ve cổ nó dịu dàng thì thầm trấn an, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế đứng của chú Border Collie này.
Lúc nào Thẩm Tông cũng đối xử với động vật dịu hiền như người mẹ, Phương Diệc dược nhớ lại lúc hắn thấy Thẩm Tông dỗ dành con Báo châu Mỹ ở sở thú, cũng bởi cảnh tượng ấy mà hắn có hứng thú với Thẩm Tông, nhìn thấy anh là máu nóng sôi trào, tính dục tăng vọt.
“Lang Yên ngoan, ngẩng đầu, đúng rồi. . .” Thẩm Tông thấy nó ngoan ngoãn nghe lời thì vui vẻ hôn lên cái đầu xù của nó, đôi mắt cong cong híp vào.
Phương Diệc Dược đứng yên lặng nhìn Thẩm Tông kiên nhẫn dạy dỗ chú chó không được tính vào hàng nghe lời là Lang Yên, còn Thẩm Tông thì chăm chú đến mức hắn đứng ở sau lưng cả mười phút đồng hồ mà vẫn chưa phát hiện ra.
Thẳng đến lúc Lang Yên kêu to gọi hắn, Thẩm Tông mới tỉnh dậy từ trong mộng quay đầu lại, sau đó sợ hãi đứng lên: “Diệc Dược chừng nào thì. . .”
“Nhìn chằm chằm anh được mấy phút rồi thưa bác sĩ Thẩm.”
Xưng hô đã lâu không nghe thấy khiến Thẩm Tông sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: “Sao tự dưng em lại gọi anh như thế, anh không quen. . .”
“Bác sĩ Thẩm, con chó ngốc này tôi giao cho anh đó nhe, lỡ không được giải thì anh phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Gâu ~ ” Lang Yên tỏ vẻ phản đối sự ghét bỏ của chủ nhân,
“Hả? Lang Yên chắc chắn không có vấn đề gì, nó đẹp mắt lắm, như em ý. . . “
“Bớt miệng lưỡi trơn tru đi, ” Phương Diệc Dược búng gáy anh, nhìn Thẩm Tông kêu đau lấy tay che đầu, nói: “Nói rõ với anh trước, nó mà không được gì, tôi sẽ cᏂị©Ꮒ anh ngay giữa lễ trao giải.”
“Hở?” Thẩm Tông giật nảy mình, mặt ngượng ngùng, vô liêm sỉ đáp: “Sao Diệc Dược lại nhiệt tình như vậy, mình làm chuyện đó trước mặt mọi người không hay lắm đâu. . .”
“Tôi thấy anh có vẻ rất chờ mong đó chứ.” Phương Diệc Dược híp mắt.
“Đương nhiên rồi, lúc nào anh cũng muốn được thử làm ở những nơi khác nhau với Diệc Dược mà. . . Á không đúng, anh nói nhầm, chắc chắn Lang Yên sẽ đạt giải!”
“Đạt giải hay không không quan trọng, quan trọng nhất là phải thắng tên đần Từ Phong kia.”
“Anh Từ cũng tham gia sao?”
“Ờ, có một con Husky ngốc nghếch.”
“Giống Border Collie rất thông minh, chắc chắn không có vấn đề gì, mặc dù thi chó đẹp chẳng liên quan gì với trí thông minh. . .”
“Được rồi đừng nói nhảm nữa, huấn luyện nó cho tốt vào đi.” Phương Diệc Dược ngắt lời.
“Diệc Dược, cảm ơn em đã tin tưởng anh,” Thẩm Tông cười tươi rói, thâm tình nói tiếp: “Vừa nãy anh lo em chê trình độ tay nghề của anh, muốn mời chuyên gia cắt tỉa chuyên nghiệp về. . .”
“Tôi bói đâu ra thời gian đi làm mấy cái trò này? Huấn luyện nó tiếp đi, tôi về phòng khách.” Phương Diệc Dược khoát tay, ra khỏi phòng tắm.
“Ối chờ đã, anh còn có chuyện cần nói với em, ” Thẩm Tông giữ chặt Phương Diệc Dược, “Trang phục của chủ nhân cũng rất quan trọng, hôm ấy Diệc Dược nhớ phải mặc vest. . .”
“Phiền toái như vậy?” Trên mặt Phương Diệc Dược viết một trăm chữ ‘Không muốn’.
“Rất quan trọng đó, thêm cả trang điểm nữa. . .”
“Biến, ông đây mặc vest đã là tôn trọng lắm rồi.”
“Diệc Dược đừng như vậy, chỉ cần trang điểm siêu siêu nhẹ thôi, hay em để anh giúp em nha. . .”
“Họ Thẩm anh coi tôi là chó à?!”
“Không có, ý anh là mình đánh tí phấn lên mặt. . .”
“Biến ngay, tôi phải đi làm việc!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiến Sắc Khởi Ý
- Chương 24: (H)