Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 20: (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cứ như vậy, Thẩm Tông danh chính ngôn thuận bước chân vào cửa nhà Phương Diệc Dược, đường đường chính chính ăn một bữa cơm trưa, trong lúc đó còn chuyện trò vui vẻ với mọi người, luôn miệng khen tài nấu nướng của mẹ Phương, cơm nước xong xuôi thì cổ vũ khích lệ bố Phương hát “Một cành mai”, chọc cho các ông các bà cười luôn miệng.

Phương Diệc Dược cam chịu số phận, từ đầu tới cuối không hé răng nói câu nào.

Thẩm Tông nói không sai, người lớn tuổi rất quý anh, thứ nhất là gương mặt anh trời sinh lanh lợi thuần khiết, thứ hai là miệng lưỡi anh dẻo quẹo, ngay cả tiếng hát như bò rống của bố Phương mà anh còn thưởng thức được và khen hay.

Không chỉ có vậy, Thẩm Tông còn nói chuyện rất hợp với anh họ hắn, hai người nói đến tận lúc ra về vẫn lưu luyến, Thẩm Tông vẫy tay chào Phương Diệc Kỳ vô số lần mới chịu rời đi. Ngay cả Lang Yên cũng cắn ống quần anh bịn rịn không chịu nhả ra, trước khi anh đi nhiệt tình cọ đầu vào người anh vài lần.

“Diệc Dược, con tiễn thằng bé về đi, nghe rõ chưa?” Mẹ Phương dặn dò năm lần bảy lượt.

“Con biết rồi.” Phương Diệc Dược dài giọng, trả lời một cách bất đắc dĩ.

“Thằng nhóc thúi này, trông cái bản mặt mày thật là. . .” Mẹ Phương vừa đóng cổng vừa cằn nhằn, sau cùng tự lẩm bẩm: “Mà sao thằng bé Thẩm Tông này mình càng nhìn càng thấy quen vậy nhỉ?”

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của người nhà, Phương Diệc Dược hứng gió lạnh, tiễn Thẩm Tông ra bãi đỗ xe.

“Diệc Dược, anh họ em đẹp trai thật, không hổ là người học múa, anh xem qua bộ phim anh ấy làm khách mời rồi, thật sự là đẹp trai vô cùng,” Cả đường đi Thẩm Tông không ngừng khen ngợi: “Hai anh em em đều đẹp trai, lại còn trông giống giống nhau nữa chứ….”

“Họ Thẩm, ĐM nó anh đang nhăm nhe anh tôi hả?!” Phương Diệc Dược liếc xéo anh.

“Cái gì?” Thẩm Tông sợ hãi: “Diệc Dược đừng hiểu lầm anh, cả thế giới anh chỉ yêu mình em!”

“Bé cái mồm lại!” Phương Diệc Dược cả giận cốc mạnh lên đầu anh, xả hết cơn giận vừa nãy lên cái cốc này.

Nhìn Thẩm Tông ôm đầu kêu đau, tậm trạng của hắn bỗng dưng tốt hẳn lên.

“Anh, anh biết rồi. . . Vậy, Diệc Dược, kỳ nghỉ lễ này em có dự định gì chưa?”

“Hỏi nhiều thế làm gì?”

“Anh muốn chúng mình cùng nhau đốt pháo hoa.”

“Thành phố nghiêm cấm hành vi đốt pháo hoa pháo trúc, anh muốn được bế vào đồn hả?!”

“Ý anh là mấy loại nhỏ như kiểu pháo bông, pháo thăng thiên* thôi. . .”

“Họ Thẩm, năm nay anh mấy tuổi rồi?”

“Hai bảy.” Hắn có chế giễu cười cợt thế nào thì Thẩm Tông vẫn tươi cười, “Sao vậy, em đi không?”

“Xem tâm trạng.” Phương Diệc Dược qua loa có lệ.

“Nếu mà được thì mình gọi thêm bác trai bác gái tới xem….”

“Gọi họ làm gì? Hôm nay anh chưa nói sướиɠ mồm à?!” Đã không nói đến thì thôi, vừa nói đến một cái Phương Diệc Dược lại tức điên lên.

Nhất là mẹ hắn, cả ngày nay khen Thẩm Tông không dứt miệng, nào là ngoan ngoãn nào là hiểu chuyện, đúng là không hiểu rõ cái bản mặt dối trá của tên này.

“Không mà, chỉ là anh muốn thân thiết hơn với người nhà Diệc Dược. . . Ấy? Em làm gì vậy?” Thẩm Tông chưa nói hết câu liền bị Phương Diệc Dược kéo lên phía trước.

“Đi tìm Porsche của tôi!”

“Diệc Dược muốn dùng nó hả?” Thẩm Tông ngạc nhiên mừng rỡ.

“Ờ.” Phương Diệc Dược quay đầu lại cười khiến Thẩm Tông mê mẩn nhìn hắn, “Dùng nó chơi xe chấn.”

Phương Diệc Dược dắt tay Thẩm Tông kéo anh đến bãi đỗ xe, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy con xe Panamera đen bóng sáng loáng.

“Có mắt nhìn đấy họ Thẩm, biết tôi thích loại này.”

“Đương nhiên là anh biết sở thích của Diệc Dược rồi. . . Ối!” Thẩm Tông chưa kịp vui vẻ thì bỗng bị quăng lên ghế sau bọc da, kèm theo đó là tiếng cửa đóng sầm, cả người Phương Diệc Dược đè lên anh.

“Vén áo khoác lên.” Phương Diệc Dược vừa ra lệnh vừa cởϊ qυầи Thẩm Tông xuống, sau đó hắn rút thắt lưng ra đánh ‘bốp bốp’ vào lòng bàn tay.

Thẩm Tông quay đầu nhìn, kinh ngạc hỏi: “Diệc Dược muốn chơi SM?”



“Anh cho rằng ai cũng biếи ŧɦái giống anh sao?” Phương Diệc Dược trừng mắt lườm anh, cười khẩy: “Chẳng qua thêm chút tình thú cũng không tồi.”

Hắn trói hai tay Thẩm Tông lại bằng thắt lưng, cả quá trình vừa gấp gáp vừa thô lỗ. Thẩm Tông run rẩy vì hưng phấn, đôi mắt to tràn ngập tìиɧ ɖu͙© chăm chú nhìn hắn, miệng cười dâʍ đãиɠ. Hắn đè cổ Thẩm Tông xuống sát đất, để Thẩm Tông nằm đối diện với ghế trên quỳ bò như con cɧó ©áϊ, lỗ nhỏ đỏ hồng dính sát vào dươиɠ ѵậŧ hắn.

Hắn liên tục cọ xát dươиɠ ѵậŧ vào khe mông giữa hai chân Thẩm Tông, đảo dươиɠ ѵậŧ vòng quanh, ma sát c̠úc̠ Ꮒσα anh, chim hắn rỉ ra chất lỏng thấm ướt làn da nõn nà, để lại vết tích dâʍ đãиɠ. Thẩm Tông bị hắn trêu đùa thở phì phò, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đẫm nước phảng phất như đang mời gọi.

Phương Diệc Dược híp mắt nhìn biểu cảm sinh động của anh, thò tay nắn bóp đầṳ ѵú nhỏ xinh trước ngực Thẩm Tông, móng tay không ngừng vân vê, bóp chặt, giày xéo chúng. Thẩm Tông căng cơ lưng, hai chân kích động run rẩy, mông to vồn vã ngoáy liên tục, cọ lên dươиɠ ѵậŧ to khỏe của Phương Diệc Dược.

“Mạnh, mạnh nữa lên. . . A ưʍ. . .” Thẩm Tông thở gấp đến nỗi không nói được, đói khát thèm thuồng quay đầu lại đòi hôn, Phương Diệc Dược cúi xuống hôn anh, qυყ đầυ chen vào cửa mình mềm mại co rút, cắm ra rút vào ‘phành phạch’, hai tay trêu đùa đầṳ ѵú của hắn không hề chậm lại.

Thẩm Tông thoải mái hít sâu một hơi, mông chổng lên cao để dươиɠ ѵậŧ đâm toàn bộ vào lỗ, thành ruột khô khốc cố gắng bao quanh chim to nổi đầy gân xanh, xoay eo lắc mông ám chỉ Phương Diệc Dược di chuyển nhanh hơn.

Phương Diệc Dược vẫn không có động tĩnh gì, ung dung chậm rãi La Hán đẩy xe bò, rõ ràng là muốn trêu chọc Thẩm Tông. Đến tận lúc thành ruột khô khốc bị mài cho ẩm ướt mềm nhũn, hắn vẫn không thèm tăng tốc.

“Diệc Dược nhanh lên chút. . . Anh, anh ngứa lắm rồi. . .Em cᏂị©Ꮒ anh nhanh hơn được không. . .” Thẩm Tông đáng thương mυ"ŧ lấy môi hắn cầu xin.

“Ngứa lắm rồi? Lời này mà anh cũng nói ra được, có biết xấu hổ hay không?”

“Ở trước mặt em anh chưa từng. . . A! Anh đều, đều. . . không biết xấu hổ. . .A ưmm. . .” Thẩm Tông trở tay không kịp trước cú thọc mạnh bất ngờ của hắn, ngón tay níu chặt thảm xe.

Phương Diệc Dược đã thả phanh là không hãm lại được nữa, hai tay hắn bóp nắn phần vυ" ít thịt của Thẩm Tông, ôm lấy anh ra sức nhấp hông lên xuống, mỗi một lần va chạm đều thọc mạnh về phía bụng, chưa được bao lâu Thẩm Tông đã sướиɠ rêи ɾỉ liên tục, hai tay bị trói bằng thắt lưng lung lay, không chống đỡ nổi thân hình nữa.

“Chống vững cho tôi, chờ thêm chút nữa cho anh càng sướиɠ tợn.” Phương Diệc Dược vừa cᏂị©Ꮒ vừa ra lệnh, hai đầu gối banh rộng hai chân Thẩm Tông, để lỗ nhỏ bị căng ra hết cỡ, thưởng thức rõ ràng cảnh tượng c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ bé bị dươиɠ ѵậŧ thô to chen vào đầy dâʍ đãиɠ.

Lỗ nhỏ kia hồng hào ẩm ướt dưới nỗ lực cày cấy của hắn, lúc này nó đang đói khát phun ra nuốt vào chim bự, khi hắn rút ra nó còn lưu luyến không rời, rỉ ra nước da^ʍ trong suốt. Da thịt trắng nõn xung quanh lỗ bị lôиɠ ʍυ của vật cứng thô to cạ đỏ, mông đít anh lắc ngoáy liên tục thèm được nhiều hơn.

Hình ảnh này khiến Phương Diệc Dược đạt được kɧoáı ©ảʍ vô hạn, hắn càng suồng sã va chạm thân thể người đàn ông thần phục dưới chân hắn kia, thẳng đến lúc Thẩm Tông bị hắn cᏂị©Ꮒ tới không phát ra được tiếng, nửa người trên nằm co quắp dưới đất mới chịu thỏa mãn.

Hắn rút chim ra, bế Thẩm Tông lên ghế ngồi, hạ ghế trước xuống cắm chìa khóa xe vào ổ.

“Diệc Dược? Em. . . Đây là?” Hắn đột nhiên rút thứ ấy ra khiến Thẩm Tông không ứng phó kịp.

Một giây sau, mui xe phía trên mở ra, không khí lạnh bên ngoài tràn vào.

Phương Diệc Dược ngồi lên ghế sau, chỉ vào dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của mình: “Ngồi lên.”

Thẩm Tông sợ ngây người: “Không, không được, như này anh sẽ bị người ta nhìn thấy mất. . . “

“ĐCM anh có ngồi hay không?”

“Không phải, Diệc Dược, bên kia có người!” Thẩm Tông hoảng sợ thì thầm.

Phương Diệc Dược lười tám nhảm với anh, kéo thắt lưng lôi Thẩm Tông lại gần, cứng rắn nhấc eo của anh lên đâm thẳng vào. Thẩm Tông lập tức che miệng, hốt hoảng nhìn người đi đường bên ngoài, rất may những người đó không tiến lại gần họ mà rẽ sang đường khác, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Nhún đi.” Phương Diệc Dược vỗ đùi Thẩm Tông ra lệnh: “Dám dừng lại trước khi tôi bắn thì tuyệt giao.”

“Không được.” Thẩm Tông chớp mắt lắc đầu liên tục, lập tức chăm chỉ nhún lên nhún xuống.

Phương Diệc Dược tựa lưng vào ghế hưởng thụ, vuốt ve mông eo mịn màng của Thẩm Tông thưởng thức cảnh anh ngoan ngoãn hầu hạ mình.

“Diệc Dược. . . A, a. . . Ô a. . .” Thẩm Tông xác định chung quanh không có ai nên thỏa sức dâʍ đãиɠ, vừa rêи ɾỉ vừa cầu xin: “Cởi, trói cho anh. . . đi mà. . . Ưʍ. . .”

“Cởi làm gì.”

“Anh muốn, hức. . . ôm em. . .”

Phương Diệc Dược cười khẽ, tháo cái thắt lưng trói hai tay ra ném sang một bên.

Thẩm Tông được tự do càng tích cực nhún mông, lúc ngồi xuống mông to cố chạm vào qυყ đầυ. Đôi mắt ướt sũng nước quyến rũ nhìn chằm chằm Phương Diệc Dược, tựa như là quyết định gì đó, anh ưỡn ngực tự vân vê hai đầṳ ѵú của mình, ngón tay lưu luyến xung quanh đầṳ ѵú nhỏ bé đang sưng to vì bị Phương Diệc Dược chà đạp hồi nãy, không biết làm thế nào để đạt được kɧoáı ©ảʍ.

Phương Diệc Dược nhìn dáng vẻ muốn mời gọi lại không biết nên làm gì của Thẩm Tông, phì cười nói: “Họ Thẩm, anh học ở đâu ra cái động tác này vậy?”

Mặt Thẩm Tông đỏ rực: “Sao, sao vậy, khó coi lắm à?”

“Thật là buồn cười hahaha. . . Này, ai bảo anh dừng lại?” Phương Diệc Dược tét mông anh cảnh cáo, không nhịn được lại cười tiếp.

Thẩm Tông giật mình vội vàng nhún hông, gương mặt xấu hổ khó xử: “Anh thấy trong phim người ta hay làm vậy, cho rằng em sẽ thích.”



“Có phải trước đó anh tập luyện với gương hay không? Ha ha ha. . .” Phương Diệc Dược cười rung bần bật.

Thấy hắn cười đùa, Thẩm Tông cúi đầu nhận lỗi. “Xin lỗi Diệc Dược, làm ảnh hưởng đến hứng thú của em.”

“Được rồi, cuối năm không thèm so đó với anh, tới,” Phương Diệc Dược dừng cười, một tay ôm eo Thẩm Tông kéo anh lại gần, một tay nắn núʍ ѵú anh, khó được dịu dàng nói: “Để tôi dạy cho anh phải nắn như nào mới sướиɠ.”

Thẩm Tông sững sờ, biểu cảm ‘Hạnh phúc tới quá đột nhiên’. Anh vòng tay ôm chặt cổ Phương Diệc Dược, nhũn người run rẩy dưới sự vuốt ve xoa nắn có kỹ xảo của hắn, hai chân kẹp chặt eo Phương Diệc Dược, rêи ɾỉ nhỏ nhẹ như mèo con.

Phương Diệc Dược nhìn đôi mắt nửa khép, bờ môi hững hờ khẽ mở, đầu lưỡi xinh xắn và hàm răng trắng như ẩn như hiện của anh, cộng thêm tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của anh văng vẳng quanh tai hắn, khiến hắn nảy sinh xúc động muốn hôn anh.

Lúc hai người hôn nhau Thẩm Tông ôm chặt tay Phương Diệc Dược, cửa mình tham lam co rút cắn chặt dươиɠ ѵậŧ, anh vô cùng vui sướиɠ đáp lại nụ hôn của hắn, hăng say nhún lên nhún xuống, trong xe mui trần chỉ còn lại tiếng nước bọt, tiếng môi lưỡi quấn quýt và tiếng cơ thể va chạm ‘phành phạch’, ngược lại lộ ra ấm áp.

Phương Diệc Dược ý thức được cảm giác kỳ quái này, nhưng kɧoáı ©ảʍ và sung sướиɠ tập kích khiến hắn không muốn đi suy nghĩ sâu xa.

“Diệc Dược. . . Ô. . .di chuyển đi. . . em di chuyển đi. . .” Thẩm Tông vừa hôn vừa thầm thì, đôi mắt bị tìиɧ ɖu͙© che phủ vẫn không quên quan sát động tĩnh bên ngoài xe.

‘Anh đang nhún vui vẻ mà, sao tôi lại phải động.”

“Nhưng mà anh, càng thích em. . . Thích được em cᏂị©Ꮒ. . . A ha. . .”

“Bây giờ tôi đang cᏂị©Ꮒ anh còn gì.”

“Ưʍ. . . A! Chờ đã Diệc Dược, có người tới. . .” Thẩm tông thấy có người tới gần lập tức sợ hãi ngừng lại, ôm chặt Phương Diệc Dược cúi đầu: “Làm sao bây giờ họ đang tới đây. . .”

“Tôi cho anh ngừng à? Ông đây còn chưa bắn đâu.”

“Xin lỗi em nhưng mà, nhưng mà có người. . .” Thẩm Tông ghé vào cổ hắn thì thào, thỏ con hoảng sợ run lẩy bẩy.

“Cái loại không có tiền đồ nhà anh.” Phương Diệc Dược nhìn thoáng qua người đi đường cách đó không xa, xoay người đặt Thẩm Tông lên ghế, dựng hai chân đối phương lên hung hăng cắm vào.

Thẩm Tông sợ hãi bịt miệng, vẻ mặt giao thoa giữa hoảng sợ, xấu hổ, hưng phấn, hậu huyệt xiết chặt liên tục dưới sự xâm phạm thô bạo của hắn .

“Sâu, sâu quá. . . A ưʍ. . .”

Phương Diệc Dược cúi đầu chặn lại miệng anh, tách hai chân Thẩm Tông ra nhấp hông điên cuồng, đâm thọt mạnh mẽ mấy chục lần rồi bắn vào trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi kí©h thí©ɧ Thẩm Tông kẹp chặt hai chân, cơ thể kéo căng như dây cung, quấn chặt lấy người Phương Diệc Dược.

Hai người duy trì tư thế giao hợp dây dưa gần một phút mới buông nhau ra, mồ hôi rịn đầy gương mặt họ. Thẩm Tông lo lắng ngồi dậy ngó ra ngoài, thấy người nọ đã đi khuất bóng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Làm anh sợ muốn chết. . .”

“Cái gan bé tẹo này của anh sớm muộn gì cùng bị hù chết.”

Thẩm Tông ngượng ngùng cười, cặp mắt kia hãy còn ươn ướt, trên bụng dính nhớp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Phương Diệc Dược nhìn cảnh này, chim bự lại ngóc đầu dậy.

“Tôi phải đi rồi.” Phương Diệc Dược nhìn đồng hồ, mở cửa xe.

“Không dọn dẹp qua chỗ này à Diệc Dược?”

“Anh mua xe, anh dọn.”

“Hả? Được rồi.” Thẩm Tông đương nhiên vâng lời, ngay sau đó anh chặn hắn lại nói: “Đúng rồi, nếu muốn đốt pháo hoa nhớ nói cho anh biết nhé!”

“Có tâm trạng sẽ báo cho anh.”

Phương Diệc Dược không quay đầu đi thẳng, bước chân càng lúc càng nhanh, quýnh quáng suýt nữa va vào người khác.

Hắn không muốn Thẩm Tông nhìn thấy hắn lại cương.

(*) Pháo bông, pháo thăng thiên:

------oOo------
« Chương TrướcChương Tiếp »