Chương 17: (H)

Phương Diệc Dược tắm xong lao thẳng vào phòng Thẩm Tông chiếm chỗ, nằm ở trên giường vô tư giở xem vài quyển sách xếp trên tủ đầu giường, mới lật được vài trang đã chào thua không đọc tiếp được nữa.

“Mẹ nó tại sao đều là tuyển tập thơ văn vậy…”

Phương Diệc Dược vốn không phải là kẻ nông cạn, thiếu tiếp cận văn học, cha mẹ hắn đều là phần tử tri thức, từ nhỏ hắn đã được họ cho đọc các loại sách cổ, sách văn học để đúc kết tinh hoa, bồi dưỡng nhân cách. Nhưng hiện tại thể xác và tinh thần hắn đang kêu gào đòi được thả lỏng, hắn chỉ muốn đọc vài quyển manga hoặc tạp chí tranh ảnh để thư giãn mà thôi.

Phương Diệc Dược ngáp to, cảm thấy chỉ cần mình ngả người xuống là có thể ngủ ngay tức khắc. Giường Thẩm Tông có mùi thơm thoang thoảng giống anh, tươi mát như mùi hoa cỏ, ngửi vào mà mắt nặng trĩu.

Đang lúc hắn mơ màng thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Xin hỏi, anh có thể vào phòng không ạ?”

Hắn vừa quay đầu nhìn, hình ảnh Thẩm Tông cả người mặc bộ đồng phục đứng ở cửa đập thẳng vào mắt hắn, anh đã hai bảy tuổi, nhưng sau khi mặc bộ đồng phục lại trông không khác gì mười bảy tuổi, anh e lệ cười thẹn thùng nhìn hắn.

Phương Diệc Dược tỉnh ngủ ngay lập tức.

“Họ Thẩm, sau khi tốt nghiệp cấp 3 anh không cao lên được tí nào à?”

Thẩm Tông cúi đầu ước lượng sự vừa vặn của bộ đồng phục, ngại ngùng nói nhỏ: “Hình như là vậy, hồi cấp 3 anh cao lắm, hình như cao thứ 2 trong lớp thì phải. . .”

Bộ dạng ngây thơ non nớt như học sinh của Thẩm Tông khiến máu trong người Phương Diệc Dược sôi sùng sục, hắn thấp giọng nói: “Lại đây.”

Thẩm Tông tiến về phía giường, anh khuỵu một chân xuống quỳ bên giường, hai tay chống ở hai bên eo Phương Diệc Dược, ánh mắt long lanh hàm thu thủy. Sau khi tắm người anh thơm ngào ngạt, hương thơm tràn ra ngoài từ khe áo nửa mở nửa đóng của anh, khiến dươиɠ ѵậŧ Phương Diệc Dược cứng muốn phát điên.

Hắn kéo mạnh Thẩm Tông lại gần hôn sâu, bàn tay cách một lớp áo vuốt ve cơ thể anh, vuốt một đường xuống cái eo thon, siết mạnh Thẩm Tông vào trong l*иg ngực vững chắc của mình.

Hơi thở Thẩm Tông dần gấp gáp, hồi hộp ôm Phương Diệc Dược, hưng phấn chăm chỉ đáp lại nụ hôn của hắn. Sau mấy tháng được Phương Diệc Dược đích thân dạy dỗ, kĩ năng hôn của Thẩm Tông tăng nhanh như diều gặp gió, rất thuần thục lấy hơi, hôn môi với Phương Diệc Dược mười phút nay chỉ là chuyện nhỏ.

“Anh mặc như này thật con mẹ nó giống học sinh cấp 3…” Phương Diệc Dược bế Thẩm Tông đang quỳ dưới đất lên giường, giật mạnh cái áo đồng phục xuống, tấm thân trắng nõn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lập tức lộ ra, hắn tham lam cắn đầṳ ѵú trước ngực anh, mυ"ŧ mạnh.

“Ưmm A…Diệc Dược mυ"ŧ nữa đi, a a….” Thẩm Tông kích động run rẩy cả người, ôm chặt cổ Phương Diệc Dược, dí đầu hắn vào ngực mình, mặt hồng phơi phới, đói khát ngoáy mông cọ xát.

Phương Diệc Dược vừa mυ"ŧ mát liếʍ láp đầṳ ѵú anh vừa banh hai chân anh ra, luồn tay vào trong quần, phát hiện Thẩm Tông thậm chí không mặc qυầи ɭóŧ, anh tắm xong mặc luôn quần đồng phục vào rồi đi ra ngoài, hắn lần mò đến khe mông sờ soạng, phát hiện nơi đó lênh láng nước da^ʍ và dầu bôi trơn .

“Em Thẩm, em dâʍ đãиɠ như thế này, có cần thầy mời phụ huynh em đến nói chuyện hay không?”

Thẩm Tông ngẩn ngơ, vỡ lẽ ra thì xấu hổ nhắm tịt mắt lại: “Không, không cần ạ…Em chỉ cần thầy, thầy Diệc Dược…”

Phương Diệc Dược cười khẽ, cắn mạnh lên một bên vυ" anh, ngón tay hắn cắm thẳng vào cửa mình mềm mại nóng ướt khuấy đảo, hắn nhìn vẻ mặt bị kí©h thí©ɧ tràn đầy tìиɧ ɖu͙© của Trẩm Tông, nói: “Tiếng gọi thầy này nghe hay đấy, gọi tiếp đi.”

“Thầy Diệc Dược…thầy cᏂị©Ꮒ em nhẹ chút….Ưm a….A a. . .” Hai chân Thẩm Tông được hắn phục vụ sướиɠ đến căng cứng, ngực và mông anh bị hắn xâm phạm thô bạo, lưng áo ướt đẫm một mảng lớn, biến thành màu xanh đậm, nhanh chóng lan tràn khuếch rộng.

Phương Diệc Dược tụt quần anh ra, đè Thẩm Tông trên giường, giơ hai chân anh lên vọt vào, cú đâm mạnh đột ngột khiến anh sợ hãi hét lên, mặt đỏ như say rượu, mắt ầng ậng nước nhìn hắn.

“To quá, Diệc Dược, em di chuyển đi mà. . .”

Phương Diệc Dược nhìn anh suy nghĩ một lúc, cười xấu xa: “Anh lại gọi tôi đàn anh xem nào.”

“Anh Diệc Dược… Rõ ràng là, là anh hơn tuổi em cơ mà…” Thẩm Tông thấy hắn vẫn im lìm không động đậy gì, đành phải thuận theo lắc mông, thành ruột cọ xát dươиɠ ѵậŧ, cầu được yêu.

“Lớn hơn tôi thì giỏi lắm à, chẳng lẽ tôi còn phải gọi anh hai tiếng anh ơi?” Phương Diệc Dược tét mạnh vào mông anh, bắt đầu di chuyển chậm rãi.

Không biết Thẩm Tông bị từ nào của hắn kí©h thí©ɧ mà bỗng dưng hưng phấn hẳn lên, lỗ nhỏ co rút kịch liệt, mông ngoáy càng dâʍ đãиɠ, ánh mắt si mê cười nhìn Phương Diệc Dược.

Nụ cười này khiến mắt Phương Diệc Dược tối dần, hắn véo mông anh, ôm chặt eo thon cắm vào rút ra rất thô bạo, lần nào cũng chọc thẳng điểm G nhô lên của Thẩm Tông, sau gần trăm lần đâm chọc như vậy, Thẩm Tông sướиɠ bủn rủn, cả người đong đưa theo nhịp di chuyển, đầu tiến sát lại thành giường, hai chân đạp loạn trên giường, ga giường dưới thân bị anh không ngừng giãy giụa làm xộc xệch, loạn thành một đống.

“Không, không được. . . A, a chậm một chút. . .Diệc Dược chậm một chút… A, a….”

Phương Diệc Dược mắt điếc tai ngơ, giơ cao chân Thẩm Tông lên liên tục nhấp mạnh vào lỗ nhỏ ướŧ áŧ dính nhớp, nước da^ʍ và dầu bôi trơn văng tung tóe ra xung quanh. Mồ hôi và nước mắt chảy đầy mặt Thẩm Tông, áo đồng phục anh mở rộng, quần cởi được một nửa vắt vẻo trên đầu gối, loạn thành một đống dưới sự va chạm mạnh mẽ của Phương Diệc Dược, ướt sũng chất lỏng.

Nhưng Phương Diệc Dược vẫn cảm thấy không đủ, còn thiếu nhiều lắm, hắn muốn cᏂị©Ꮒ cho Thẩm Tông òa khóc thút thít, thậm chí ngất luôn, lòng hắn lúc ấy mới được thỏa mãn.



Đã rất lâu rồi khát vọng tìиɧ ɖu͙© của hắn chưa bùng nổ như vậy, sự thèm khát phun trào mạnh mẽ khiến ngay cả hắn cũng hốt hoảng.

“Diệc Dược….Chậm chút, chậm lại chút…Anh sắp, không chịu được….” Thẩm Tông mềm nhũn người nằm trên giường ôm tay hắn, sung sướиɠ vòng chân quanh eo hắn kẹp chặt, đôi chân rung lên theo nhịp nhấp hông của hắn.

Phương Diệc Dược lật người anh lại, giật cái quần vắt vẻo kia ra vứt xuống đất, dùng tư thế doggy cắm một phát vào lút cán, vừa nhấp hông vừa cởϊ áσ đồng phục của Thẩm Tông, gặm cắn tấm lưng trần của anh, để lại trên đó một hàng vết đỏ.

Lúc này Thẩm Tông đã nghẹn ngào không nói được nữa, chỉ có thể thở phì phò kêu rên ‘ưm, a’, bắn tinh xong anh nhũn người nằm rạp xuống giường, sống lưng và vòm ngực vì thở mạnh nên phập phồng như con diều trong gió.

Phương Diệc Dược nằm lên lưng Thẩm Tông, dươиɠ ѵậŧ cắm ở bên trong không rút ra, chậm rãi ổn định hơi thở. Hai người nằm ấp nhau tầm năm phút thì Thẩm Tông chậm rãi nói:

‘Diệc Dược….Anh vui lắm, qua 12 giờ rồi, chúng ta vừa ‘ở bên nhau’ đón năm mới đó….”

“Vậy à.” Phương Diệc Dược chẳng còn sức trêu chọc nữa, đáp bừa.

“Đúng vậy,” Thẩm Tông quay đầu hôn môi hắn, cười yếu ớt: “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời anh….”

“Xem cái liêm sỉ chỉ còn đúng một tí của anh này.”

Thẩm Tông cong cong mắt cười, lại hôn lên môi Phương Diệc Dược, đang lúc anh luồn lưỡi vào định hôn sâu thì bỗng dưng một con chó lớn nhảy vọt lên giường, làm anh sợ hết hồn ôm chặt Phương Diệc Dược kêu lớn.

“Họ Thẩm!” Phương Diệc Dược chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, giận dữ nói: “Có mỗi con chó mà bị dọa đến mức này, anh có phải là bác sĩ thú y không vậy hả?! Còn nữa, ĐCM mi sắp bẻ gãy gốc rễ của ông rồi!”

(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

“Xin, xin lỗi!” Thẩm Tông vội vàng đứng dậy kết thúc tư thế giao hợp của hai người, đắp chăn che kín cơ thể của mình, xấu hổ nói: “Nó nhảy lên đột ngột quá, lại còn đúng lúc chúng mình đang âu yếm. . . Anh đâu ngờ tới chứ!”

Phương Diệc Dược tung Lang Yên xuống giường rồi mới trừng mắt giật cái chăn bông ra khỏi người Thẩm Tông: “Con chó thôi mà, che gì mà che, làm như mình là liệt nữ không bằng.”

“Theo, theo thói quen thôi mà…” Thẩm Tông xấu hổ gãi đầu, mặc cái áo đồng phục đã bị nhàu dúm dó vào.

Dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả người chỉ khoác hờ mỗi cái áo đầy gợϊ ȶìиᏂ này của anh khiến chú họa mi của Phương Diệc Dược muốn hót tiếp.

Vì vậy Phương Diệc Dược quyết đoán xuống giường, đi vào phòng tắm, “Tôi đi tắm đây.”

“Hả, không cùng nhau sao?” Thẩm Tông chờ mong ngồi dậy từ trên giường.

“NO.” Phương Diệc Dược đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Đứng trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, Phương Diệc Dược lấy di động ra, cảm nhận sâu sắc bầu không khí một năm nữa đã qua, hắn bước vào tuổi 26 rồi. Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới đến từ anh em bạn bè thân thiết, bạn học, đồng nghiệp, thậm chí còn từ vài người không thân không quen. Phương Diệc Dược mỉm cười soạn tin đáp, bỗng dưng nhận ra bản thân hơn nửa năm rồi không hội họp với các anh em, bạn bè thân thiết.

Thật là bận như chó, thời gian rảnh đều dùng để giải quyết nhu cầu tìиɧ ɖu͙©.

“Em tắm xong chưa Diệc Dược? Anh muốn tắm cho Lang Yên….” Giọng nói dịu dàng của Thẩm Tông bên ngoài cửa.

Phương Diệc Dược lập tức quấn khăn tắm vào, mở cửa ra, dọa Thẩm Tông hét lên.

“Tắm đi.”

“Đúng rồi Diệc Dược, ngày mai em có bận gì không?” Thẩm Tông chắp tay sau lưng, gọi hắn lại, cười ngọt ngào hỏi.

“Anh định làm gì?”

“Anh định, ngày mai chúng mình lại chạy bộ buổi sáng ở chỗ cũ, em thấy thế nào?” Thẩm Tông cười khẽ.

Phương Diệc Dược nhìn hông anh đầy ẩn ý: “Anh xác định ngày mai nó sẽ lên được?”

“Lên được, mặc dù vừa nãy rất kịch liệt, nhưng mà anh vẫn chịu được.” Thẩm Tông vuốt ve Lang Yên ngây thơ ngồi bên cạnh, mặt mày ửng đỏ, sắc xuân nở rộ.

“Anh lại muốn chơi dã chiến?”

“Nếu Diệc Dược muốn thì cũng không phải là không thể nha…” Thẩm Tông cười ngượng mong chờ.

“Nghỉ, tôi không mang đồ thể thao theo.”

“Anh mua cho em rồi,” Thẩm Tông vừa nói vừa lôi bộ quần áo thể thao mình giấu kĩ ra: “Lúc anh đi mua sắm thì nhìn trúng nó, nghĩ rằng Diệc Dược mặc vào sẽ rất đẹp trai nên anh mua về.”



Phương Diệc Dược nhìn nụ cười mong chờ của anh, hoài nghi anh đã mua cho hắn đầy đủ nhu yếu phẩm, từ đồ thể thao đến qυầи ɭóŧ, đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, chỉ chờ hắn chuyển tới ở.

“Tùy anh, tôi đi ngủ đây.”

“Như vậy là, chúng mình sẽ chơi dã chiến?”

“Biến! Ý tôi là chạy bộ.”

“À!” Thẩm Tông vui mừng ôm bộ quần áo thể thao, sau đó giật mình phản ứng lại: “Hả? Diệc Dược muốn đi ngủ rồi à? Chờ anh tí đã! Anh tắm xong mình cùng nhau ngủ!”

Phương Diệc Dược mặc kệ anh, đóng sầm cửa lại.

Thẩm Tông đã đổi ga giường, anh rất lãng mạn thắp thêm một cây nến thơm mùi hoa cỏ, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp phòng. Phương Diệc Dược phức tạp nhìn nó, nằm xuống giường.

Hắn đã quen biết Thẩm Tông được vài tháng, so với cảm giác ghét bỏ và xem thường lúc ban đầu, thái độ của hắn với anh nay đã nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí trong cách đối xử của hắn còn pha lẫn chút tình cảm.

Việc này không có gì kì lạ, dù sao người với chó ở chung lâu ngày còn quý mến nhau, huống chi là người với người.

Căn phòng cách âm không tốt, nằm trong phòng có thể nghe rõ tiếng tắm rửa và tiếng máy sấy, Phương Diệc Dược nằm hồi lâu vẫn chưa vào được giấc. Cứ như vậy cho tới lúc có tiếng mở cửa, Thẩm Tông cẩn thận thò đầu vào hỏi.

“. . . Diệc Dược? Em chưa ngủ à?”

“Ồn chết khϊếp, ngủ được mới tài.” Phương Diệc Dược ném gối đầu.

“Xin lỗi em, anh đã cố nhanh hết sức rồi. . .” Thẩm Tông đỡ gối đầu áy náy nói, anh rón rén tiến lại gần.

Phương Diệc Dược nhìn vẻ mặt vợ hiền ấm ức của anh, nói: “Đừng lề mề nữa, đi ngủ nhanh lên.”

Thẩm Tông vội chui tọt vào chăn, hồi hộp và ngại ngùng như thiếu nữ trao đi đêm đầu, thấp thỏm nhìn hắn.

“Đây là lần đầu tiên chúng mình ngủ chung đó Diệc Dược.” Thẩm Tông nói thầm vào tai hắn, “Trước kia mình ở khách sạn chỉ làʍ t̠ìиɦ rồi đi, chưa từng ngủ chung với nhau, anh vui quá…”

“Họ Thẩm, anh định nói đến sáng à?”

“Vậy, vậy anh chỉ nói một phút nữa thôi, được không?” Thẩm Tông nháy mắt cầu xin, thấy Phương Diệc Dược ngầm đồng ý mới nói tiếp: “Chính là. . . Nếu Diệc Dược không chê, anh muốn giao chìa khóa căn nhà này cho em.”

Phương Diệc Dược mở choàng mắt, nhìn anh chằm chằm, nói: “Anh có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là anh tin tưởng em thôi, ” Thẩm Tông nói nhỏ, “Anh cảm thấy Diệc Dược vẫn nghi ngờ anh…”

“ĐM nghi ngờ mà tôi còn dám nằm đây ngủ à?”

“Thật sao,” Thẩm Tông vui mừng hỏi, “Thế nhưng hôm nay anh muốn trả tiền giúp em, em lại từ chối.”

“Này thì liên quan gì với nghi ngờ,” Phương Diệc Dược nhíu mày, “Chẳng qua tôi thấy như vậy thì công bằng hơn thôi.”

“Nhưng mà như vậy khiến anh cảm thấy chúng ta rất xa cách, với lại giống như em đang coi thường anh, ghét bỏ anh kiếm được ít tiền hơn em….”

“. . .”

“Đối với anh, việc chi tiền mua đồ cho em cực kỳ hạnh phúc,” Thẩm Tông cười dịu dàng, “Bởi vì anh thích em, Diệc Dược, nên anh hi vọng có thể mua cho em tất cả những gì em muốn.”

Phương Diệc Dược trợn trắng mắt, xoay người sang chỗ khác, “Vậy thì tùy anh, nhớ mua cho tôi một con xe Porsche.”

Thẩm Tông vui mừng cười thành tiếng, nằm kề sát lưng hắn, đi vào giấc mộng.

------oOo------