Robert đang dùng chiếc khăn tay trắng mà lau đi mồ hôi không ngừng tuôn ra. Khuôn mặt ông trắng bệch đầy sợ hãi.
"Ôi vua của tôi ơi!"
Nhóm Ngũ Tướng đứng bên cạnh đen mặt.
Từng người lao vào tấn công màn hình. Nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Người khổng lồ Conal hung dữ quát tháo.
"Cái *** gì đang diễn ra thế này?!"
Mục sư Uri khuôn mặt u ám.
"Nếu để tôi là biết là tên nào thì...&*$*#&"
Những lời phía sau đó đều là lời thô tục.
Một cô gái khác xinh đẹp đứng ở bên cạnh vỗ vai Uri.
"Em gái, chúng ta lúc này cần phải bình tĩnh."
"Chị sẽ tìm xem có cách nào đưa Vua trở lại không."
Người thanh niên đeo kính giọng vàng với mái tóc màu đỏ rực nghiêm trọng lên tiếng.
"Vivi, còn lại nhờ cô."
Một cậu thanh niên tầm khoảng 15 - 16 tuổi mếu máo ở phía sau. Nhóc ấy lắm lấy vạt áo của người phụ nữ.
"Em muốn gặp Vua..."
Người phụ nữ nở nụ cười xoa đầu nhóc.
"Chắc chắn rồi, sẽ không lâu đâu."
Nói xong, cô cũng không kéo dài thời gian liền biến mất.
Lúc này tất cả mọi người đều hướng mắt vào màn hình lần nữa.
Bởi vì Vua của họ đã tiếp tục di chuyển.
...
Sau một hồi nghỉ ngơi, tôi đã khôi phục được phần nào sức lực.
Lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu tôi.
[ Đang kết toán....]
[ Gϊếŧ chết Lang biến dị cấp 4 x 7 - thưởng 7000 vàng.]
[ Tổng vàng hiện có: 8000 vàng.]
Thông báo xong, hệ thống lại biến mất.
Tôi cũng chả để tâm đến nó. Có lẽ, số vàng này tôi cả đời sẽ không bao giờ sử sụng đến.
Tôi tiếp tục tiến bước về phía nhà ga.
Sau khoảng nửa tiếng tiếp theo, bấy giờ trời mới trở tối mịt, thật không hợp lẽ thường.
Nhưng sự chú ý của tôi lại hướng về phía cửa hàng tiện lợi ở ngay trước mặt.
Một bên cánh cửa của cửa hàng đã bị phá vỡ.
Tôi đi vào bên trong, may mắn là vẫn còn khá nhiều đồ.
Tôi với lấy một cái balo, nhét vào những thứ cần thiết cho hành trình của mình.
Và quan trọng nhất chính là bản đồ.
Xong xuôi mọi thứ tôi lại tiếp tục lên đường.
Địa điểm tiếp theo mà tôi muốn đến, chính là nhà của tôi.
Nó nằm cách đây rất xa. Tính toán qua, nếu đi bằng xe ô tô hoặc tàu mới có thể đến nơi nhanh nhất.
May mắn là gia đình tôi có truyền thống làm trong quân đội, ít nhất hiện tại tôi có thể tin tưởng vào ba mình có thể bảo vệ mẹ và em gái trong khoảng thời gian này.
Nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu.
Những quái vật cấp cao có thể xuất hiện bất kì lúc nào. Điển hình, chính là con rồng đã tấn công vào thành phố của tôi kia.
Lúc này tôi không thể quá nóng lòng được.
Hiện tại, tôi cần phải tìm một chỗ ở để qua đêm an toàn.
...
Trong đêm khuya khoắt, tại bên dưới nhà ga 034.
Một vụ đối đầu ác liệt đang diễn ra.
Giữa quân đội với đám quái vật biến dị.
Những người chiến sĩ lần đầu tiên xung trận, sự căng thẳng bao trùm xung quanh.
Tiếng súng liên tiếp nổ ra.
Người chỉ huy đứng phía sau ra lệnh, đội quân thay phiên nhau bắn không ngừng nghỉ.
Từng thùng đạn được bê lên nhanh chóng.
"Tất cả nghe lệnh! Đổi!"
Bước chân đều tăm tắm, rõ ràng họ là những chiến sĩ được rèn luyện cực kì bài bản.
"Chỉ huy, chỉ còn hơn hai chục con nữa thôi!"
Người lính trẻ tuổi bên cạnh mừng rỡ nói.
Khuôn mặt người chỉ huy nghiêm nghị.
"Không được lơ là."
"Rõ!"
Bên dưới đường ray, từng con chuột với kích cỡ bằng quả dưa hấu đang tiến đến.
Đôi mắt đỏ sáng lóe trong bóng đêm. Bên không gian kín, tiếng lũ chuột vang dội lại khiến người ta sợ hãi.
Người chỉ huy đeo lên chiếc kín đen đặc biệt, ông đưa tay ra hiệu.
"Lần cuối cùng——"
Những người chiến sĩ căng thẳng.
"Đổi!"
Lũ chuột bất ngờ kéo đến cùng một lúc.
Đội hình lập tức bị phá vỡ.
Đã xuất hiện tình huống khẩn cấp.
Một tấm lưới chắn tạm thời được dựng lên.
Người chỉ huy lập tức cầm súng hét lớn.
"Mau rút lui! Nhanh!"
Kĩ năng bắn súng của ông cực kì tốt.
Ông bắn vào lũ chuột đang xông đến, mở đường cho binh sĩ của mình rút lui.
Một tiếng rầm lớn từ phía sau khiến ông giật mình.
Là người lính trẻ tuổi khi nãy, cậu dùng một cái búa đập nát con chuột định lén tấn công người chỉ huy.
Ông vừa bắn vừa lên tiếng.
"Cậu mau đi vào đi hỗ trợ cho những người bị thương đi."
Người lính trẻ: "Tôi không thể bỏ ngài một mình được."
Nói rồi cậu lôi ra thêm mấy hộp đạn.
"Chỉ huy."
Ông nhanh tay lấy một cái và thay với tốc độ nhanh chóng.
Lúc này, động tác của người lính trẻ bỗng nhiên ngừng lại. Đôi mắt cậu mở to đến khó tin.
Người chỉ huy không chú ý đến sự kì lạ của cậu lính trẻ.
Chiếc lướt đã sắp bị gặm nát.
Thấy tất cả đã rút lui hết.
Ông ngừng lại rồi kéo cậu lính trẻ đi.
Người lính trẻ hồi thần nhìn ông, lắp bắp nói:
"Chỉ, chỉ huy, xin hãy giao cho tôi. Tôi có cách để giải quyết lũ chuột rồi!"
Người chỉ huy gắt gỏng: "Giờ không phải lúc để cậu nói linh tinh đâu!"
"Hãy tin tôi, thưa chỉ huy!"
Người lính trẻ đột nhiên xoay người, cậu nuốt nước bọt, đưa tay lên phía trước:
"Triệu hồi!"
Dưới ánh mắt khó tin của người chỉ huy cùng sự mừng rỡ của cậu lính.
Từ trên không trung xuất hiện một đôi mèo đen - trắng.
Chúng nó hướng về phía cậu kêu tiếng "Meo~"
Rồi xoay người nhảy bổ về trước.
[ Kích hoạt kĩ năng Thiên Địch! ]
[ Tăng 40% chỉ số sợ hãi với kẻ thù là chuột.]
Lũ chuột chậm lại đi trông thấy. Một đoàn thể ríu rít bắt đầu chạy đi tán loạn.
Chú mèo trắng ưu nhã "Meo~" lên một tiếng.
Một quả cầu ánh sáng xuất hiện đánh bay đi lũ chuột.
Chú mèo đen theo đó cũng lao lên, từng vuốt kích sát cùng lúc mấy chục con.
Dưới bốn con mắt đang nhìn. Hai chú mèo mạnh mẽ dọn dẹp sạch lũ chuột chỉ trong vài phút.
Sau khi xong việc, hai chú mèo nhảy đến chui vào lòng chủ nhân yêu thích của mình.
Người lính trẻ vui sướиɠ vuốt ve sờ đầu.
"Tiểu Hắc, Tiểu Bạch không ngờ tao có thể được gặp hai chúng mày ở thế giới thực."
Hai chú mèo đáp lời:
"Meo, Meo~~~~"
"Ai trời ơi! Con ai mà dễ thương thế này~ Để bố thương nào——"
"H,Hừm–" Người chỉ huy lên tiếng: "Cậu nên giải thích cho tôi biết là có chuyện gì đang xảy ra đúng không?"
Người lính trẻ liền liến thoắng một lèo.
Sau ba phút, chỉ huy cũng đã hiểu.
"Vậy đây là hai chú mèo trong trò chơi mà cậu nuôi. Và cậu đã gọi chúng đến qua một cái hệ thống kì lạ?"
"Vâng."
Người chỉ huy gật đầu, ông cũng không thể không tin khi thấy cặp mèo kì lạ này.
"Ta sẽ báo cáo chuyện này với cấp trên."
"Cậu mau đi thông báo với lực lượng hỗ trợ bên kia, là nhà ga 034 đã an toàn. Có thể lập tức xây dựng khu tạm trú."
Nói xong ông liền xoay người rời đi.
Chỉ trong một đêm này, chính phủ đã biết đến nhóm người có thể triệu hồi nhân vật ra từ trong game và gọi họ với biệt danh là "Người Chơi".
...
Đánh một giấc ngon lành, tôi cảm thấy cơ thể mình khoan khoái hơn bao giờ hết.
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc.
Hiện tại là sáu rưỡi.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi ăn tạm một túi bánh rồi tiếp tục lên đường.
Đi qua biển chỉ dẫn thứ hai này. Thì phía trước chính là nhà ga.
Khi tôi đi đến gần, tôi thấy những tấm dây vàng cảnh báo được quấn xung quanh đó. Cùng với hai người mặc quân phục đang đứng canh gác.
Phía trước còn treo một tấm biển đỏ.
[Khu vực đang thi công.]
Họ cũng nhìn thấy tôi. Một trong hai người tiến lên, giọng điệu có vẻ thân thiện nói với tôi.
Dường như họ nghĩ tôi là người sống sót "khó khăn".
"Nơi này đang được chính phủ chưng dụng làm nơi tạm trú, cậu có thể đến đây đăng kí trong một tuần nữa."
"Quân đội chúng tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn."
Trong đầu tôi hiện lên vài suy tính.
Nhưng tôi vẫn tỏ ra ngạc nhiên, rồi đáp lại:
"Vậy sao? Vậy tôi nhất định sẽ quay lại đây, cám ơn vì đã cho tôi biết."
"Không có gì."
Nói xong, tôi liền xoay người rời đi.
May mắn là, quãng đường phía trước đã được quân đội dọn dẹp khá sạch sẽ.
Tôi tìm đại một chiếc xe đạp nào đó ở bên đường để di chuyển.