Chương 46: Không hiểu tương tư uổng đoạn trường

Cố Phù Du một tay cầm ô, một tay ôm A Phúc đã thu nhỏ lại, mưa thu rơi tí tách, thiên địa màu xám tỏa sáng. Nàng nhìn thấy Chung Mị Sơ đang đứng trên đường sỏi đá trong đình, sau lưng mang theo ánh đèn ấm áp từ trong phòng.

Vừa nhìn thấy nàng, liền có một loại vui mừng không thể nói ra, thật giống như trái tim đang bị bụi gai quấn quanh đã được giải thoát, có một địa phương an nhàn thoải mái để tìm thấy bình yên.

Cố Phù Du còn ở ngoài tường, cười nói: "Ta còn muốn dọa tỷ một cái đây, ai ngờ bị tỷ phát hiện rồi."

Chung Mị Sơ nhìn thẳng vào nàng. Cố Phù Du nói: "Sao vậy?"

Cố Phù Du ý cười đáng yêu: "Có phải vẫn sợ hết hồn không?"

Chung Mị Sơ không nói gì. Cố Phù Du ném A Phúc vào. A Phúc đã bị mưa xối đến, bất mãn gào gừ một tiếng. Cố Phù Du trèo qua tường viện, cười nói: "Ta vốn muốn đến một mình, A Phúc nhất định biết ta muốn đi tìm tỷ, cắn góc áo không cho ta đi, không còn cách nào, chỉ có thể mang theo thùng cơm lớn này đến thôi."

Cố Phù Du hắc một tiếng, nhảy xuống tường viện. A Phúc khôi phục lại hình thể nguyên bản, giũ giũ lông trên người, đi theo Cố Phù Du đến bên Chung Mị Sơ.

Cố Phù Du đến gần mới phát hiện Chung Mị Sơ đang mắc mưa. Chung Mị Sơ là thủy linh căn, tùy ý ngự thủy, nếu nàng muốn, nước mưa sẽ không xối ướt nàng. Nhưng Chung Mị Sơ đã ướt triệt để. Cố Phù Du nghiêng ô về phía nàng, nói: "Tại sao tỷ lại mắc mưa ở chỗ này vậy?"

Chung Mị Sơ nhìn nàng chăm chú bằng một đôi mắt vàng bị bao phủ bởi sương mù, cười nhẹ: "Sao ngươi lại đến đây."

Cố Phù Du nhìn thấy nàng cười, trái tim giống như bị người nhéo một cái. Lúc trước cho rằng là ảo giác, bây giờ chắc chắn là nàng đã khóc. Cố Phù Du cười, giọng điệu nhẹ nhàng, nàng nói: "Ta đến gặp tỷ."

"Ta nghe lời tỷ, vốn định nói chuyện đàng hoàng với cha ta, nhưng lại bị chuyện của Tả Thiên Y làm xáo trộn, ta, ta không tốt, ta vẫn không thể nào nhịn xuống tính khí của mình, nhưng hắn cũng không tốt hơn chỗ nào, chỉ biết nói ta không đúng, cuối cùng chúng ta vẫn tranh cãi." Cố Phù Du cười nói: "Trong cơn tức giận, ta liền bỏ nhà đi."

Cố Phù Du mới vừa nói một chút, vành mắt bỗng nhiên chua xót. Nụ cười bi thương của Chung Mị Sơ giống như một cây gai đâm vào trong tim, càng ngày càng đau. Nàng gắng gượng nở nụ cười, rốt cuộc cũng không nhịn được, gương mặt tươi cười biến thành mặt khóc khó coi. Nàng cũng không biết vì Chung Mị Sơ mà khổ sở hay là vì chuyện cãi nhau với Cố Vạn Bằng mà khổ sở. Dùng mu bàn tay lung tung lau nước mắt, nói: "Hắn còn tát ta một cái, không biết có để lại dấu không nữa."

"Ta không làm được gì cả, quá khó. Chung sư tỷ, tỷ đừng cười ta."

"Sẽ không cười ngươi." Giọng nói Chung Mị Sơ chua xót, nàng nói: "Sẽ không cười ngươi, ta cũng như vậy, không làm được gì cả, không làm được gì cả."

Cố Phù Du thấy nàng chưa giấu đi sừng rồng và đôi mắt thì trong lòng đã có chút linh cảm, cho tới giờ phút này linh cảm càng mãnh liệt, mãi đến tận khi nàng nói những lời này, Cố Phù Du đã hiểu rõ.

Là đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm người như thế nói ra lời "không làm được gì cả" như vậy chứ. Có phải lúc trước bản thân mình không nên nhiều lời, không nên xúi giục nàng đi nói chuyện với Vân Nhiễm Huyền Tôn, có lẽ nàng sẽ không khó chịu như vậy.

Cố Phù Du tiến lên phía trước, ôm lấy nàng. Nàng cũng không biết là bản thân muốn một cái ôm hay là muốn cho Chung Mị Sơ dựa vào. Thân thể Chung Mị Sơ rất mảnh mai, rất mềm mại, bị nước mưa làm cho ướt đẫm, cả người lạnh như băng. Chung Mị Sơ không có bất kỳ giãy giụa gì, thuận theo mà dựa vào nàng.

Chung Mị Sơ nói: "Người hận ta." Cố Phù Du thật giống như bị nương thân thân ái nói một câu "ta hận ngươi", nàng như nghẹn ở cổ họng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Cố Phù Du..." Cố Phù Du cảm nhận được sự khẩn cầu của nàng, cảm nhận được sự bất lực của nàng, cảm nhận được bàn tay đang vươn ra từ trong vực sâu của nàng. Nàng đang chìm xuống dưới, chìm vào bên trong vực sâu băng giá, chìm sâu vào trong nước bùn.

"Từ khi ta ra đời chính là một phần nghiệt nợ, là muối dằn vặt miệng vết thương của người, người sẽ không bao giờ tha thứ cho ta." Cố Phù Du cảm thấy có một giọt gì đó rơi xuống cổ áo mình, nhỏ lên cổ, nóng rực.

"Cha ta có lỗi với người, ta... cũng có lỗi với người." Giọng nói của Chung Mị Sơ đã hoàn toàn khàn đi.

"Không phải. Không phải, Chung sư tỷ." Cố Phù Du đã đoán được một chút, nàng có một loại khổ sở giống như nghẹt thở, trái tim cũng đau nhói, như là có người đang chỉ vào sống lưng nàng, nói nàng hại chết nương của mình, đây thật sự là, thật là "đồng cảm như bản thân cũng bị" khiến cho người ta tan vỡ. Nhưng nàng cũng vạn phần may mắn, may mắn có phần đồng cảm này, để Chung Mị Sơ không phải lẻ loi một mình, mà nàng cũng không phải lẻ loi một mình.

Cố Phù Du nói: "Trên đời này phụ mẫu có thể lựa chọn, con cái không thể lựa chọn. Sinh ra là dạng gì cũng không phải điều chúng ta có thể chọn. Nếu như có thể chọn, ta cũng thà rằng không được sinh ra. Nếu nói sinh ra là tội, trên đời này lại có mấy ai sạch sẽ. Chung sư tỷ, đây không phải sai, không phải lỗi của chúng ta."

Chung Mị Sơ nhắm mắt lại, Cố Phù Du cũng có thể cảm nhận được tinh thần tiều tụy của nàng. Cố Phù Du nhìn A Phúc, A Phúc hắt hơi một cái, lại bắt đầu giũ lông. Cố Phù Du ôm lấy nửa người Chung Mị Sơ bước vào trong phòng: "Đừng đứng dưới mưa, rất lạnh."

Hai người bước vào phòng. Trong phòng ánh đèn rực rỡ, không có gió lạnh, không có mưa đêm, ấm áp hơn nhiều, A Phúc cũng chui vào, chân đạp lên trên thảm đạp ra từng cái ấn hoa mai.

"A Phúc, ngươi coi ngươi làm bẩn hết rồi."

"Gào gừ."

Chung Mị Sơ nhấc tay trái lên, ngón tay nhẹ điểm, những giọt nước ở trên người A Phúc và Cố Phù Du trôi lên, thu vào trong tay Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ nhẹ nhàng ném nó ra bên ngoài, nước giội ra ngoài phòng, trên người A Phúc và Cố Phù Du cũng đã khô ráo.

Hơi nước trên người Chung Mị Sơ cũng phát tán đi ra, y phục khô dần. Cố Phù Du đột nhiên nói: "Sư tỷ, chờ chút."

Chung Mị Sơ nhìn về phía nàng. Cố Phù Du mắc mưa ở bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, chóp mũi ửng hồng. Nàng lấy khăn ra, cười nói: "Ta giúp tỷ."

Nàng choàng khăn lên đầu Chung Mị Sơ, trên má lộ ra má lúm đồng tiền: "Tỷ cúi thấp đầu xuống."

Chung Mị Sơ thu đi pháp thuật, hơi cúi đầu. Cố Phù Du lại nắm tay nàng, đi tới bên giường, để cho nàng ngồi xuống. Dùng khăn lau khô tóc cho Chung Mị Sơ, cười nói: "Lúc nhỏ ta không hiểu chuyện, khóc lóc om sòm đòi nương thân, Cố Hoài Ưu không còn cách nào khác, mặc một thân y phục của nữ nhân, còn bị ta đánh phấn mặt, cùng ta đi qua mọi nhà. Nhưng mà nương phải làm những gì, ta không hiểu, hắn cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nhớ lúc nương dẫn hắn đi, giúp ta gội đầu lau tóc, hắn là một tên nam nhân cao lớn thô kệch, xuống tay thật đáng giận, kéo tóc ta xuống, sau đó lại dỗ cho ta ngủ, xướng khúc hát ru bằng giọng khàn khàn, thật là khó nghe..."

Chung Mị Sơ cúi thấp đầu: "Cố Phù Du."

"Ta rất hâm mộ ngươi, cha huynh cũng tốt, chí hướng cũng tốt." Trái tim tự do, tính tình lộ liễu, còn có tình cảm mãnh liệt, Cố Phù Du là đóa hoa phượng hoàng nở rộ dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nàng muốn trở thành người như vậy, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không thể trở thành người như vậy.

Cố Phù Du ngồi bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng để ở một bên, nói: "Chung sư tỷ, ta muốn nói, khi đó ta nghĩ, tuy rằng nương không có ở đây là tiếc nuối của ta, nhưng lại có liên quan gì đâu, ta còn có ca ca. Tuy rằng ông trời có đôi lúc thiếu thông minh, nhưng cũng sẽ không quá thiếu đạo đức, nhân sinh không thể thập toàn thập mỹ, chỗ này có khuyết điểm, nó sẽ bù đắp cho tỷ ở chỗ khác."

"Ta nghĩ, chúng ta không thể cùng cha nương làm được phụ từ tử hiếu, mẫu từ tử hiếu, đã không thể thì thôi, ngược lại trước kia cũng là như thế. Chung sư tỷ, tỷ còn có sư tôn, tỷ còn có ta."

"Gào gừ."

Cố Phù Du khẽ cười khanh khách, nói: "Còn có A Phúc."

"Còn có ca ca của ta. Nếu như Chung sư tỷ không chê, họ cũng có thể làm ca ca của tỷ, còn có cha ta." Cố Phù Du nhăn mũi, nói: "Cha ta khắp nơi ghét bỏ ta, nếu hắn có nữ nhi như tỷ, nhất định rất thích thú, nằm mơ cũng sẽ bật cười đến tỉnh giấc."

Chung Mị Sơ nghiêng người về phía nàng, nói: "Cố Phù Du."

Trái tim Cố Phù Du đột nhiên siết lại. Khuôn mặt Chung Mị Sơ trắng bệch, như hoa sen phủ đầy sương, đôi mắt vàng bị nước mắt rửa sạch óng ánh, nhưng lại không hề đáng sợ, mặt mày nhu hòa, nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể xướng cho ta nghe khúc hát ru của thành Tiêu Dao các ngươi không?"

Mềm mại mà lại đáng thương.

"...Được." Cố Phù Du hỏi: "Tỷ có mệt không, có muốn nằm không, ngủ một lát cũng được."

Cố Phù Du chưa từng chú ý mình biểu lộ biểu tình thương tiếc như thế nào. Suy nghĩ của nàng lóe lên, lời trong lòng cũng chạy đi: "Nếu không muốn nằm, có thể dựa vào ta."

Chung Mị Sơ thật sự nghiêng đầu, dựa vào vai nàng. Cố Phù Du lập tức ngồi thẳng lưng, đợi một lúc, thấy Chung Mị Sơ không nhúc nhích bèn hắng giọng một cái, trầm thấp xướng lên.

Gió thu đến, hương hoa gạo, cùng quân mơ một giấc,

Cua xanh béo, quả thu vàng, mọi nhà may áo mới,

Đèn đỏ cao, đường tắt dài, tường trắng ngòi trang xanh,

Khói bếp bay, cánh diều bay, con ngoan, từ bạn trở về nhà, nương thân ngóng cạnh cửa, canh thang để trên bàn...

Cố Phù Du mơ một giấc mơ, nàng đang đi ở trên hẻm dài trong thành Tiêu Dao, có người đang đợi nàng ở cuối cơn mưa bụi mù mịt, nàng bước nhanh tới, ôm chầm lấy người nọ. Người nọ cũng ôm lại nàng, chậm rãi cúi người, đôi môi mềm mại càng ngày càng gần.

Bỗng nhiên có một tiếng lách cách.

Cố Phù Du đột nhiên bừng tỉnh, vội lui về sau, đột nhiên nằm xuống, còn che lại miệng mình kêu lên: "Ta không có, ta, ta không phải..."

"Không phải cái gì?"

Thì ra nàng dựa vào ngăn tủ đầu giường ngủ gật, bị tiếng động làm cho giật mình, đột nhiên ngã về sau, ngã xuống giường, lại cảm thấy đang đè lên thứ gì. Đẩy ra nhìn nó, làm cho nàng hoảng sợ, nàng đè lên đuôi rồng lộ ra của Chung Mị Sơ, người tối hôm qua tựa vào vai nàng, giờ phút này đang nằm trên đùi nàng, hai mắt nhắm lại, đã ngủ rồi.

Nàng biết Long tộc sẽ hiện ra một chút hình dạng nguyên thân ở trạng thái vô cùng thả lỏng, đó trạng thái thoải mái nhất đối với bọn họ.

Một người trường y thanh sắc bước đến cạnh giường, cười nói: "Cố Phù Du, sao ngươi ở đây?"

Cố Phù Du nhìn lại, thấy là Quý Triều Linh cũng giật mình: "Chưởng môn..."

Một tiếng vừa rồi chính là âm thanh Quý Triều Linh vén màn bước vào. Lúc này Chung Mị Sơ cũng tỉnh rồi, chống tay ở trên đùi Cố Phù Du ngồi dậy, một sợi tóc đen vướng ở bên tai, mới vừa mở mắt ra vẫn còn mấy phần mê mang, đủ thấy một giấc này của nàng có bao nhiêu sâu.

"Mị Sơ."

"Sư tôn?"

Quý Triều Linh vừa tức giận, vừa buồn cười: "Tối hôm qua hai người các ngươi đã làm gì, người tu tiên cũng có thể ngủ sâu như vậy sao?"

Chung Mị Sơ nghiêng đầu nhìn, Cố Phù Du cũng đang nhìn về phía nàng. Chung Mị Sơ còn chống nửa người ở trên đùi Cố Phù Du, hai người một trên một dưới, cách rất gần nhau.

Cố Phù Du đột nhiên nhớ tới đôi môi chậm rãi tới gần trong giấc mơ, mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt tránh đi: "Ta, ta tối qua xướng một khúc nhi, không phải, là xướng một khúc hát ru cho sư tỷ."

Quý Triều Linh: "..."

Quý Triều Linh nói: "Được rồi, Mị Sơ, con thu thập một chút rồi đến thư phòng, ta có chuyện muốn nói với con."

"Dạ."

Quý Triều Linh vén màn cửa đi ra ngoài. Chung Mị Sơ đứng dậy, chỉnh đốn xiêm y và đầu tóc, đuôi rồng buông xuống phía sau hơi nhô ra khỏi váy áo, có đôi lúc sẽ hơi ngoắc lên, lắc lư trái trái phải phải. Cố Phù Du ngồi ở trên giường, ánh mắt cũng đong đưa theo trái trái phải phải, không quản được tay, chạm vào phần đuôi của nàng.

Lông bờm trên long thân của Chung Mị Sơ giống như mây như khói, một màu trắng sữa, giống như nước chảy, nhìn không giống như thật nhưng kỳ thật có thể chạm được, ở cạnh tốc nàng đã ngồi ở trên lưng rồng của Chung Mị Sơ, từng cảm nhận qua, không phải mềm mại như bình thường.

Vừa sắp đυ.ng được, đuôi rồng đã hóa thành một đoàn mây mù tiêu tan. Chung Mị Sơ cũng giấu sừng rồng, vảy rồng và thú đồng đi.

Cố Phù Du thu tay lại, chu chu môi, ngã xuống giường.

Chung Mị Sơ xoay người lại, nói: "Nếu ngươi còn buồn ngủ, thì ở đây ngủ một lát đi."

Giọng nói của Chung Mị Sơ rất nhẹ nhàng. Cố Phù Du nằm nghiêng, gương mặt có chút nóng, chỉ hàm hồ nói: "Ò."

"Lạnh không? Có muốn ta lấy chăn cho ngươi không?" Tuy là hỏi chuyện nhưng Cố Phù Du còn chưa trả lời, người nọ đã ôm chăn mỏng đi tới: "Ta sẽ lập tức trở về, ở đây nếu có việc gì, có thể đi tìm Đông Ly."

Cố Phù Du trở mình, nhào vào trên giường, vùi mặt xuống giường, nói: "Tỷ mau nhanh đi đi."

Một lúc sau, nàng nghe được tiếng kéo màn cửa, Chung Mị Sơ đã đi ra ngoài.

Cố Phù Du đỏ mặt, lẩm bẩm: "Người này làm gì mà nói chuyện bằng cái giọng điệu như vậy chứ."