Sau khi Cố Phù Du phạt quỳ ở Từ Đường xong liền trở về nơi ở, giận dỗi không gặp Cố Vạn Bằng.
Tuy Cố Vạn Bằng ở lại Huyền Diệu Môn ba ngày nhưng cha con hai người cuối cùng cũng chưa gặp lại nhau một lần, nói chuyện đàng hoàng.
Đến tận khi Cố Vạn Bằng phải về thành Tiêu Dao, Cố Phù Du tóc tai bù xù nằm ở trên giường cũng không đi đưa tiễn.
Cố Hoài Ưu ngồi ở mép giường đẩy đẩy nàng: "A Man, cha con không có thù gì qua một đêm, nghe lời nhị ca, đi ra ngoài nhận lỗi với cha, mọi chuyện đều qua."
Cố Phù Du nằm nghiêng dựa vào vách tường, buồn bực nói: "Ta không có sai."
Cố Hoài Ưu thở dài, lúc Cố Phù Du ở bên ngoài tính khí sẽ thu lại rất nhiều, là người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng lúc ở nhà tính khí lại trở lại ngang ngược, như thể trời sinh không hợp bát tự với Cố Vạn Bằng, phàm là Cố Vạn Bằng ở nhà, thì tất ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận to.
Cãi vã xong rồi, quan hệ giữa hai cha con liền cứng ngắc, ai cũng không chịu cúi đầu.
Cũng may Cố Phù Du tuy ngang ngược thế nhưng nghe khuyên nhủ, mỗi lần sau khi đại ca khuyên giải xong, Cố Phù Du liền nghĩ thông suốt rồi đi theo nhận lỗi với Cố Vạn Bằng, Cố Vạn Bằng cũng liền hết giận.
Chỉ là nhị ca nàng nói chuyện không thể nào có tác dụng.
Hai huynh đệ thường xuyên cảm thán, đối với tính nết phản nghịch này của tiểu muội nhất thời khuyên bảo là trị ngọn không trị gốc, lo lắng về sau nàng ở bên ngoài sẽ chịu thiệt, những thói hư tật xấu đó cũng không biết làm cách nào để nàng sửa cho tốt được.
Khi Cố Phù Du còn nhỏ, trong nhà chỉ có ba đại nam nhân, đến dưỡng một cây "tường vi" này vốn đã khó khăn, Cố Vạn Bằng còn thường xuyên bởi vì công vụ mà không thể ở nhà nhiều, Cố Song Khanh tu luyện bước vào cảnh đẹp, bắt đầu tiếp quản sự vụ trong thành Tiêu Dao, chính Cố Hoài Ưu cũng chỉ là một mao đầu tiểu tử, làm sao biết dạy dỗ người khác được.
Cố Phù Du bị ném cho một đám người hầu, tự do lớn lên, cuối cùng lớn lên sai lệch.
Đợi đến khi ba đại gia trưởng phản ứng lại, vô cùng đau đớn, nhưng lúc này đã muộn, lại muốn bẻ nàng trở lại không chỉ là quá trình thương kinh đoạn cốt mà đôi tay mình cũng sẽ bị gai trên thân rễ của "tường vi" đâm đến máu tươi đầm đìa.
Trừ khi Cố Phù Du tự nguyện ý sửa, nhưng hiển nhiên nàng không muốn, nàng cảm thấy mình như vậy rất tốt.
Có lẽ sẽ có một ngày Cố Phù Du có thể gặp được một người, Cố Phù Du sẽ nguyện ý vì hắn mà thay đổi bản thân, nguyện ý vì hắn làm cho mình trở nên càng tốt hơn.
Vì thế, Cố Vạn Bằng và Cố Song Khanh đã từng một lần xem xét ứng cử viên phu tế cho Cố Phù Du...
Cố Hoài Ưu nói: "Coi như không nhận sai, cha sắp đi, ngươi cũng nên ra ngoài đưa tiễn."
Cố Phù Du nói: "Không đi!"
"Hoài Ưu!" Cố Vạn Bằng đứng ở ngoài viện xá, đã bắt đầu thúc giục.
Cố Hoài Ưu đứng lên: "Chuyện lần này nếu như ngươi không chịu bỏ qua, lần sau trở về nhà gặp cha, xấu hổ chính là ngươi, chẳng lẽ tháng sau ngươi không định trở về thăm viếng sao?"
Cố Phù Du kéo chăn lên, che kín cả đầu, nói: "Không trở về thì không trở về."
Cố Vạn Bằng lại lần nữa lên tiếng thúc giục, Cố Hoài Ưu thấy thực sự không khuyên nổi, chỉ đành phải từ bỏ, ra ngoài đưa Cố Vạn Bằng xuống núi.
Cố Hoài Ưu vừa đi, trong phòng yên tĩnh lại.
Cố Phù Du vén một bên chăn lên, đầu tóc rối bời, muốn ngủ ngủ không được, lấy sách ra đọc thì không có tâm trạng, ngồi một lúc lại là một hồi dằn vặt.
Đột nhiên cầm lấy một cây trâm gỗ ở đầu giường, búi tóc đen lên, đi ra ngoài.
Nàng đi xuống núi theo một con đường khác, khi nhìn thấy Truyền Tống Trận thì đi vào trong khu rừng ở một bên, đứng ở phía sau một cây hòe già.
Không bao lâu sau, bên trái sơn đạo truyền đến tiếng người, ba bóng người bước xuống núi, cho đến khi dừng lại trước Truyền Tống Trận.
Là ba người Quý Triều Linh, Cố Vạn Bằng và Cố Hoài Ưu.
Cố Vạn Bằng có việc công muốn nói với Quý Triều Linh, lại có việc nhà muốn bàn giao cho Cố Hoài Ưu, ngự kiếm xuống núi quá nhanh, không thể nói được mấy câu, bởi vậy ba người chậm rãi xuống núi.
Cố Phù Du đúng là đứng ở trước mặt bọn họ. Nàng thấy được người, cũng không có đi ra ngoài, chỉ dựa vào thân cây, nhìn Cố Vạn Bằng từ biệt hai người rồi tiến vào Truyền Tống Trận, mãi đến tận khi bóng người của hắn biến mất.
Nàng đang ngẩn ra thì sau lưng đột nhiên bị người vỗ một cái, quay đầu lại, chính là gương mặt tươi cười của Tư Miểu.
"Muội muội ngốc miệng không đúng tâm này, muốn đưa người thì quang minh chính đại đi ra ngoài đưa là được rồi, cần gì lén lút trốn ở chỗ này."
Cố Phù Du ôm hai tay, hừ lạnh một tiếng: "Ai muốn đưa hắn."
Nếu đi ra ngoài đưa tiễn, gần giống như thỏa hiệp, chịu thua nhận sai, oan ức và tức giận của nàng chẳng phải giống như là con nít chơi đồ hàng sao, đùa giỡn.
Nhưng ai muốn là chuyện đùa.
Cố Phù Du quay người lại, trực tiếp trở về viện xá, giống như chỉ là xuống núi dạo một chuyến. Trên mặt Tư Miểu mang theo nụ cười, cũng không nói thêm về chuyện này.
Hai người vừa vào viện tử, nhìn thấy một bóng đen ở trước hành lang, trong không khí tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cố Phù Du gọi một tiếng: "A Phúc."
Bóng đen kia quay qua, răng nanh dày đặc, lang mục hung ác nham hiểm, trên miệng còn cắn một miếng thịt tươi, dù là ai đến xem đều cho rằng đó là một con dã thú đang hành hung.
Dã thú này nhìn thấy Cố Phù Du thì ánh mắt thay đổi, con ngươi giãn ra, mặt mày mở to, cắn miếng thịt tươi kia vài lần rồi nuốt xuống, vui vẻ chạy tới, thân hình như một đoàn mây đen, nhảy vào trong ngực Cố Phù Du, nhanh nhẹn như một con chó nhà.
Cố Phù Du tát một cái đẩy nó ra: "Một thần đầy mùi hôi thối, đừng vùi ở trong ngực ta."
Cố Phù Du bước vào trong phòng, A Phúc đi theo bên cạnh nàng oan ức thấp gào ô ô.
Cố Phù Du đi tới trên hành lang, nhìn thấy một vết máu lớn trên đất, to bằng thân hình của một con trâu đực trưởng thành, hiển nhiên là trước khi các nàng trở về, A Phúc đã ăn uống thỏa thích một phen.
Cố Phù Du vội vàng mở một chiếc tủ làm bằng gỗ hoa lê ra, rỗng tuếch.
Tủ gỗ này là một quầy trữ vật, giống như túi trữ vật vậy, không gian bên trong có kích thước bằng một căn nhà, được Cố Phù Du dùng để đựng đồ ăn của A Phúc.
Cố Phù Du đi ra ngoài, nhìn chằm chằm A Phúc, nói: "Ngươi là heo sao, ăn nhiều như vậy!"
Từ khi mang A Phúc ra ngoài, chỉ là một ngày A Phúc đã mọc ra răng nanh, thân hình cũng lớn hơn một vòng. Cố Phù Du ngoại trừ để Cố Hoài Ưu đi lên Kiến Tố Phong bắt gϊếŧ chút linh thú trở về làm đồ ăn cho A Phúc thì trên cơ bản chính là nuôi thả A Phúc.
Thân hình A Phúc ngày ngày lớn lên, lượng cơm ăn cũng là càng ngày càng tăng, cái gì cũng ăn, ăn đan dược Tư Miểu luyện ra, ăn vụng đồ ăn Cố Phù Du làm, ăn thịt linh thú Cố Hoài Ưu bắt về.
Bây giờ còn có thể thừa dịp nàng không ở, mở quầy trữ vật ra, lén lút ăn tồn lương.
Cố Phù Du cũng không thể không cảm thán một câu không hổ là linh thú hi thế, lúc này mới sinh ra chưa được bao nhiêu tháng liền khai linh trí, bây giờ đã có trí thông minh của một đứa bé Nhân tộc.
Tư Miểu nói: "A Phúc có phải là lớn quá nhanh không, coi như là Chấn Mão cũng không thấy lớn nhanh như vậy."
Cố Phù Du cũng kỳ quái, A Phúc lớn lên quá nhanh.
Từ khi A Phúc sinh ra đến hiện tại, tính toán đâu ra đấy không vượt qua bốn tháng, bây giờ cái đầu đã gần bằng một con ngựa trưởng thành.
Lúc trước một thân lông tơ trắng xám, hiện tại đã đen bóng loáng, lông ở trên bụng và tứ chi là màu trắng, toàn bộ một "mây đen phúc tuyết".
Cố Phù Du suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, nghĩ khi nào rảnh rỗi đi hỏi Chung Mị Sơ, có lẽ nàng biết.
Nhưng mà không nghĩ còn được, nghĩ tới Chung Mị Sơ trong lòng nàng lại bắt đầu khó xử, cả người không dễ chịu.
Từ ngày ấy cãi vã ở Từ Đường, có lẽ ở trong mắt người ngoài, như vậy đều không coi là cãi vã, nhưng đối với loại người ít nói đến tình nguyện lựa chọn không nhìn mà không phải tranh luận như Chung Mị Sơ, đây hẳn phải được coi như là một trận cãi vã kịch liệt.
Cố Phù Du khó chịu thì khó chịu, nàng không muốn có một nút thắt này ở giữa nàng và Chung Mị Sơ, nhưng nàng lại không biết nên làm lành với Chung Mị Sơ như thế nào.
Trước kia cãi nhau với Cố Vạn bằng, đa số có Cố Song Khanh khuyên nàng đi nhận sai, nói cho nàng biết nàng làm sai chỗ nào.
Hiện tại, nàng cãi nhau với Chung Mị Sơ, nàng không biết sai chỗ nào, nàng thậm chí cảm thấy mình hoàn toàn không sai, nhưng lại xác xác thật thật cãi nhau.
Đau đầu.
Nàng càng ở chung với Chung Mị Sơ, càng không biết nên làm sao để ở chung với Chung Mị Sơ.
Ở chung với người nhà, vì để được quan tâm, nàng lúc nào cũng làm nũng rải si, sau đó lại tùy hứng tùy ý thành thái độ bình thường, ở chung với Tư Miểu, quở trách lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, ở chung với đám người Trúc Nhược, các tỷ tỷ dịu dàng tỉ mỉ biết rất quan tâm người, rất bao dung người, bản thân nàng là bộ dạng gì, ở chung với những người này thì chính là bộ dạng đó, ở chung với đám người Nguyên Trường Tuế, mọi người xem thường nàng, tính tình của nàng chính là quái gở, tình nguyện tránh người thật xa.
Nhưng làm sao để ở chung với Chung Mị Sơ? Quá thân thiết sợ nàng ghét, quá xa cách thì chính mình không muốn, không muốn nàng thấy được tính tình cổ quái của mình, lại hy vọng nàng bao dung tính tình cổ quái của mình.
Có đôi lúc quên mất, sau đó hồi tưởng lại, chung quy phải muốn hối hận một hồi, hận không thể trở về quá khứ, bóp chết chính mình vào lúc ấy.
Nàng quá muốn Chung Mị Sơ người bằng hữu này, nàng nhận định người này nhất định sẽ là tri âm của nàng, muốn trở nên càng thân mật, thành bạn thâm giao, thành sinh tử chi giao, quá muốn quá muốn. Tâm tình như thế này, kiếp này từng có một lần, đó chính là khi lần đầu tiên nhìn thấy trận pháp.
Cố Phù Du thở dài một tiếng. Sầu.
Ứng phó cha nàng, nghĩ phải nhận sai như thế nào với cha nàng cũng không có phí đầu óc như vậy.
Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, Cố Phù Du lựa chọn từ bỏ suy nghĩ.
Một lần từ bỏ, đã từ bỏ đến khi Huyền Diệu Môn cho đệ tử về nhà thăm viếng.
Bởi vì trong nhà có chuyện, Tư Miểu rất sớm đã trở về. Cố Phù Du thứ nhất chưa nguôi cơn giận, không muốn trở về quá sớm, thứ hai thấy Cố Hoài Ưu thật sự lo lắng Tư Miểu, liền để Cố Hoài Ưu đưa Tư Miểu đi về trước.
Chờ mấy ngày, đang định trở về thì Trúc Nhược bỗng nhiên truyền tin đến.
Du Tẩu Thị Môn khai trương.
Du Tẩu Thị Môn này là thương hội to nhất năm châu bốn biển, thương hội này ba năm mới mở một lần.
Hấp dẫn tiểu thương khắp nơi trên đời đến giao dịch, địa vị cao như Vạn Dược Các, thấp như thôn phu sơn dã, chỉ cần trên tay có thứ tốt đều có thể đến đó giao dịch. Bởi vậy tới này là có thể là thương nhân, người mua, du khách, có thể là người tôn quý của Tứ Tiên Tông, có thể là tán tu, có thể là đại năng lánh đời, loại người nào cũng có.
Lấy ra pháp khí linh đan, linh thú linh thực, vật hiếm thấy, thiên địa kỳ trân gì để giao dịch cũng đều có. 《 Bác Vật Chí 》của Cố Phù Du chính là đào ở chỗ này.
Càng có mấy loại hoạt động như đấu thú so pháp, đàm kinh luận đạo, phần thưởng rất phong phú.
Đây là một hồi thịnh hội ở trong Tu Tiên giới, vô cùng náo nhiệt. Bởi vì mỗi lần chợ được thiết lập ở một địa phương khác nhau, vì lẽ đó thương hội lấy cái tên là Du Tẩu Thị Môn.
(*) Du Tẩu trong Du Tẩu Thị Môn có nghĩa là khắp nơi, không cố định chỗ
Năm nay Du Tẩu Thị Môn sắp khai trương ở thành Vạn Thông. Cố Phù Du đi Du Tẩu Thị Môn mấy lần đều là đại ca nàng Cố Song Khanh dẫn nàng đi.
Lần này Cố Song Khanh chính sự bận rộn, không thể phân thân, nghĩ rằng chắc hẳn không đi được.
Cố Phù Du thầm nghĩ dù sao nàng cũng đi mấy lần, cũng rõ quy củ, nếu ở ngay thành Vạn Thành, cách gần như vậy, không bằng tự mình đi qua coi một chút.
Trong lòng đã định như thế, cùng ngày liền thu thập xong, mang theo A Phúc xuống núi.
Khi đi tới sườn núi thì nhìn thấy một cây hoa tử đằng, nàng nhớ đến lúc trước mình chính là ở đây nhìn thấy Chung Mị Sơ lần đầu tiên.
Nàng đi tới trước cây, bây giờ là giữa hè, vừa lúc tử đằng nở hoa, hoa nở tựa như những chiếc tua màu tím được dệt bằng lụa.
Cố Phù Du trong lòng đếm đầu ngón tay tính toán một chút, đã có hơn một tháng chưa gặp Chung sư tỷ, nàng hẳn là đã không còn tức giận.
Nghĩ như vậy, khi phục hồi tinh thần lại thì có một cơn gió thổi qua, nàng ngửi được một luồng thanh hương nhuận khí quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết từ khi nào Chung Mị Sơ đã đứng ở dưới gốc cây hoa tử đằng, tiên tư ngọc mạo, kiều hoa xinh đẹp, tôn nhau lên một cách kỳ lạ.
Cố Phù Du nhìn bùa chú trong tay, xấu hổ, mới vừa nãy nàng chỉ là suy nghĩ một chút trong lòng, tay đã không tự giác lấy bùa chú ra, miệng cũng bất giác gọi tên của nàng ấy.
Gọi Chung Mị Sơ đến đây, thế nhưng đã thành một thói quen của thân thể.