Chương 36: Tự mình tiến cử

Hoa Chi ngủ dậy, đứng dậy rửa mặt chải đầu, sửa soạn thảo đáng đi ra cửa phòng liền thấy Tang Tử ôm kiếm đứng ở cạnh cửa.Nàng bỗng dưng nhớ tới ngày hôm qua hắn chất vấn mình, mím môi hỏi: “Ngươi vẫn luôn thủ tại chỗ này?”

Hắn ừm một tiếng, ánh mắt dừng ở cổ Hoa Chi, vệt đỏ trên làn da trắng như sứ phá lệ chói mắt. Thấy hắn lại nhìn chằm chằm cổ mình, Hoa Chi theo bản năng sờ vào nơi đó, “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Tang Tử thật sâu, Hoa Chi kinh ngạc, đang muốn hỏi lại, hắn đã tiến lên một bước. Đầu ngón tay trực tiếp chạm vào cần cổ nàng, Hoa Chi kinh hoảng thất thố, tâm như nổi trống, thế nhưng quên tránh đi, chỉ cảm thấy chỗ bị hắn đυ.ng vào kia cảm giác nóng rực.

Hắn vuốt ve hai cái, ngứa ngáy rất nhỏ từ chỗ này khuếch tán, Hoa Chi hoàn hồn, vội lùi về sau một bước.

Tang Tử bình thản ung dung thu hồi tay, rời đi da thịt mềm mại, “Trên cổ có cái gì?”

“Cái gì?” Hoa Chi kinh nghi.

Tang Tử không nói nàng lại hỏi: “Ngươi giúp ta lấy xuống?”

Hắn nói: “Không, lấy xuống không được.”

“Ngươi…” Hoa Chi ôn nhu, lại bị hắn dăm ba câu dễ dàng khơi mào cảm xúc.

Nàng vốn nhu thuận, có tức giận cũng là một bộ dáng mềm mại. Tâm tình Tang Tử không rõ lý do tốt lên một chút, khoé miệng cong lên, “Cô nương nếu không tin có thể đi soi gương.”

Hoa Chi tự nhiên không tin, vừa rồi nàng mới soi gương búi tóc, nhưng nhìn thần sắc hắn nghiêm túc, không giống như lừa mình. Nàng dễ tin người, liếc Tang Tử hai cái, trở về phòng soi gương.

Lúc trước nàng chuyên tâm cố định búi tóc, chưa để ý chỗ khác, giờ phút này xem lại mới phát hiện trên cổ lưu lại vệt đỏ. Nàng tưởng bị muỗi đốt , giây lát lại nhớ tới có thể là Lâm Tu Trúc lưu lại.

Nàng lập tức đỏ mặt, nhìn thấy thân ảnh Tang Tử xuất hiện trong gương. Nghĩ đến hắn thấy dấu hôn, gương mặt Hoa Chi càng nóng lên, giả bộ trấn định xoay người nhìn hắn:

“Sao ngươi vào được?”

Tang Tử nhìn lỗ tai nàng ửng đỏ: “Có việc muốn thỉnh giáo cô nương.”

Đêm qua hắn trực tiếp nói vậy, Hoa Chi lập tức cảnh giác. Tâm tình Tang Tử càng thêm vui sướиɠ, lại làm bộ chưa nhìn ra biến hoá của nàng, trực tiếp hỏi:

“Cô nương muốn hài tử?

Hắn không cố kỵ mà nói ra, da đầu Hoa Chi tê dại. Nàng nghĩ không thừa nhận, nhưng lại minh bạch Tang Tử khẳng định sớm đã thăm dò hết thảy.

“Ngươi, ngươi như thế nào biết được?”

“Cũng không khó đoán.” Thần sắc hắn thản nhiên, dường như thật sự là hắn suy đoán ra.

Hắn gặp được Lâm Tu Trúc, biết nàng dan díu với hắn cũng không có khả năng dễ dàng phỏng đoán ra mục đích của nàng là mượn giống. Hoa Chi không tin lời hắn nói, nghiêm mặt: “ Ta chán ghét người khác gạt ta, Tang Tử, nói thật với ta.”

Vẻ mặt nàng vẫn chưa xuất hiện phẫn nộ, thanh âm khi nói chuyện run nhè nhẹ lại phá lệ kiên định, Tang Tử bỗng nghe thấy âm thanh trái tim mình nhảy lên kịch liệt, dường như có thể cảm nhận được máu nóng du tẩu toàn thân, kích động như vậy khiến hắn không cách nào giấu giếm.

“Ta đi ngang qua nghe thấy đoạn đối thoại của ngươi và Thu Quất.”

Từ ngày hắn trở thành hộ vệ, mỗi ngày đều không chê phiền ở bên người nàng xác nhận có điều dị thường hay không, dù biết rằng nàng sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm. Cái gọi là đi ngang qua, hẳn là hắn tới xem xét.

Hoa Chi biết được, không có cách nào trách cứ. Nàng hoà hoãn, bình tĩnh suy tư, sau một lúc lâu mới nói:

“Hiện giờ ngươi là hộ vệ của ta, tất nhiên ta là chủ, chủ quân làm việc chớ có hỏi, đoán ra cũng không được nói.”

Nàng đứng trên lập trường là chủ nhân đưa ra đánh giá, trong lòng lại khốn đốn, thấy Tang Tử không nói càng thêm hoảng hốt. Nhưng nàng không muốn rụt rè, thẳng lưng: “Đã ghi nhớ?”

“Nhớ kỹ.” Hắn cung kính đáp lại, ánh mắt trói chặt trên người nàng, nhìn người đang thẳng lưng hoảng hốt.

Nàng còn chưa kịp an tâm, Tang Tử lại nói:

“Ngươi nếu thật sự muốn hài tử, ta cũng có thể giúp ngươi.”

Hắn nói thực nghiêm túc, không có nửa điểm vui đùa.

Chẳng lẽ là tự mình tiến cử?

“Ngươi cùng hắn bất quá mới có vài lần, làm sao dễ dàng thụ thai?”

Hoa Chi vừa kinh vừa thẹn, tức đến muốn mắng lại không biết nên mắng thế nào, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu:

“Đăng, đăng đồ tử!”*

*Đăng đồ tử là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ da^ʍ tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.