Chương 31: Không liên quan tới ngươi

Giờ ngọ, Hoa Chi gọi mấy người cùng ngồi xuống ăn cơm, Tang Tử như cũ ngồi bên trái, còn Thu Quất ngồi cùng một bên với Bành Tiểu Hà.

Sau một tuần làm hộ vệ, sát khí trên người Tang Tử đã phai nhạt đi rất nhiều. Không biết vì sao, Hoa Chi cảm giác hôm nay hắn dường như trở về bộ dáng lúc trước, không khỏi để ý hắn nhiều hơn.

Người tập võ cảnh giác cao, mà mắt hắn lại không mù, có hai lần hai bên chạm mắt nhau, hắn bình tĩnh dời đi. Nếu là người khác, Hoa Chi sẽ không nghĩ nhiều, nhưng đây là người mỗi lần đều sẽ thẳng lăng lăng mà nhìn người.

Sau khi ăn xong thu dọn chén đũa, Hoa Chi thấy Tang Tử muốn đi, lên tiếng gọi hắn lại.

Tang Tử trầm mặc nhìn về phía nàng, Hoa Chi châm chước nói, “Ngươi khôi phục ký ức sao?”

“Không có.”

Hoa Chi càng nghi hoặc, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tang Tử không nói chuyện nữa, ánh mắt nặng nề làm trái tim Hoa Chi phát run, thử thăm dò hỏi:

“Chẳng lẽ chuyện đó có liên quan với ta sao?”

“Nam nhân kia là ai?”

Hắn hỏi trực tiếp, không hề che dấu, hoàn toàn quên đây là chuyện mà hộ vệ không nên hỏi.

Mặt Hoa Chi lập tức đỏ au, thế nhưng quên bảo hắn tránh đi.

“Không liên quan đến ngươi.” Ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng Hoa Chi lại quẫn bách, nàng không dám nhìn lại, rũ mắt nói, “Ngươi nên có quy củ.”

“Thân là hộ vệ của ngươi, về lý nên thời thời khắc khắc xác nhận bên cạnh ngươi có nguy hiểm hay không.” Lời hắn nói chuẩn xác, phảng phất hộ vệ trung thành nhất nên làm vậy.

Hoa Chi trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Hắn sẽ không hại ta.”

“Cô nương sao biết được?”

Hoa Chi nghẹn họng nói không nên lời, dứt khoát hạ lệnh đuổi khéo, “Ta muốn ngủ trưa, ngươi đi xuống đi.”

Tang Tử cong cong khóe miệng, xoay người rời đi, nàng cụp mắt nên không thấy được trong mắt hắn chợt lóe qua một tia trào phúng.

Hoa Chi vẫn luôn không coi Tang Tử như tôi tớ của Hoa gia, hiện giờ bị hắn biết được chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi hoảng loạn xấu hổ cùng buồn bực. Nàng biết với tính tình hắn sẽ không nói chuyện này ra ngoài, nhưng hắn là nam tử, da mặt nàng vốn mỏng, sau này làm thế nào đối mặt với hắn đây.

Phụ thân một lòng muốn nàng thành hôn cùng Tần Tử Khiêm như hổ rình mồi đã khiến nàng đủ ưu phiền, lại thêm sự việc này, Hoa Chi thở dài liên tục, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.

Sân không lớn, sợ lại đυ.ng phải Tang Tử, Hoa Chi cả buổi chiều đều ở trong phòng ngủ, mãi cho đến khi Thu Quất tới gõ cửa.

“Phát sinh cái gì, gấp như vậy?”

Thu Quất vội nói: “Buổi chiều Bành Tiểu Hà theo lời người phân phó đi tìm hiểu tin tức, không cẩn thận gặp Lâm công tử.”

Hoa Chi cả kinh: “Có bị nhận ra không?”

Thu Quất lắc đầu: “Hắn núp vào, Lâm công tử hẳn chỉ thấy xe ngựa, không nhìn thấy người.”

Mội hồi sợ bóng sợ gió, Hoa Chi bình ổn xuống, “Tốt, ta đã biết.”

Thu Quất muốn nói lại thôi, mặt lộ vẻ khó xử. Nàng chưa đến bảy tuổi đã bị bán vào Hoa gia, sau khi được mẫu thân Hoa Chi đặt tên trở thành bạn cùng chơi với Hoa Chi, tình cảm hai người tất nhiên bất đồng.

“Ngươi lại muốn khuyên ta?”

Thu Quất rũ mắt, lo lắng mở miệng:

“Nô tỳ biết được cô nương làm như vậy nhất định có lý do của mình, nhưng... loại chuyện như mượn giống sinh con vốn thế tục không dung, nếu có người để lộ tiếng gió bị người ngoài biết được, chỉ sợ ngày ngày đều bị chọc cột sống.”

Hoa Chi kiên nhẫn nghe nàng nói xong, cười, “Ta mang theo các ngươi, tất nhiên là tin tưởng các ngươi sẽ không nói lỡ miệng.”

“Ngoại trừ nhóm nô tỳ, còn có...” Thu Quất tạm dừng một cái, “Nô tỳ lo lắng Lâm công tử sẽ phát hiện.”

“Ta biết ngươi tốt với ta.” Hoa Chi không tiếng động mà cười cười, trong mắt nhiều thêm vài phần tang thương từng trải qua, “Chọc cột sống thì đã sao? Tồn tại mới tốt nhất.”

Thu Quất không hiểu nàng vì sao nói như vậy, phảng phất như không mượn giống sinh con liền sẽ chết, “Cô nương...”

Hoa Chi lại cười cười, “Được rồi, đừng lo lắng, nói với Bành Tiểu Hà khi đi đón người không cần hoảng loạn, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh.”

Lúc đầu chọn Lâm Tu Trúc là biết được hắn sắp rời Phúc Thọ trấn, thêm nữa hiện giờ tình cảnh hắn gian nan, nếu không phải mẫu thân hắn sinh bệnh cần một số tiền lớn để chữa bệnh, chỉ sợ hắn sẽ không đáp ứng loại sự việc hoang đường này. Ở chung vài lần, Hoa Chi phát hiện hắn chưa bao giờ có ý đồ từ trong lời nói tìm hiểu thân phận nàng, vì vậy nàng đối với hắn tương đối yên tâm.

Lần nữa khuyên giải không có kết quả, Thu Quất càng muốn Bành Tiểu Hà và Xuân Đào càng thêm cẩn thận. Nàng lui ra, Hoa Chi gọi nàng lại:

“Nói với Bành Tiểu Hà sắp tới không cần đi tìm hiểu chuyện của Tần Tử Khiêm, chờ thêm một thời gian lại nói.”

Tin Bành Tiểu Hà tra được đều là quan hệ đau khổ hay khen ngợi Tần Tử Khiêm, Hoa Chi cân nhắc một chút sau mới hiểu được nguyên do. Phụ thân chọn người ở rể, nhất định sẽ không qua loa, đời trước có thể coi trọng Tần Tử Khiêm như vậy khẳng định là đã hỏi thăm bản tính hắn, Tần Tử Khiêm vì mưu đồ tài sản Hoa gia sớm đã có chuẩn bị, hay là nói hắn ở trước mặt người ngoài sẽ ngụy trang chính mình.

Thu Quất nhận lời, Hoa Chi lại hỏi: “Hôm nay hắn nghe được chuyện gì không?”

“Lần trước người hỏi chuyện biểu muội của Tần công tử, hắn hỏi thăm một phen, giống như không có việc này.”

Hoa Chi trầm ngâm, cho nên đời trước biểu muội hắn mang về Hoa gia là giả?