Chương 3: Dâʍ ɭσạи nhũ hoa (H)

“Vốn là ta làm khó người khác.” Thanh âm nữ tử run run, tựa nhành hoa đung đưa trước gió.

Lời nói ôn nhu này làm Lâm Tu Trúc không hiểu nàng đã có thể nói ra như vậy, vì sao cùng người lạ hoan hảo.

Hắn lâm vào suy nghĩ, cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữa liền câu lấy cổ chính mình, ngay sau đó là cánh môi ấm áp dán lên khóe miệng. Hoa Chi hoảng loạn, ý thức được bản thân sai chỗ, vội vội vàng vàng ngậm lấy cánh môi hắn. Lâm Tu Trúc vô pháp suy nghĩ, chỉ có thể cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cánh môi mềm mại nghiền ép môi hắn, hô hấp hòa quyện trào ra tất cả dừng ở cánh mũi hắn. Thân thể hắn cứng đờ bắt đầu nóng lên, thoáng chốc toát ra lượng lớn mồ hôi, theo bản năng ôm lấy người trong lòng ngực, bàn tay dán vào eo nàng, sau đó đi xuống cánh mông tròn trịa, hắn lúc này mới ý thức được nữ tử dưới thân nhỏ xinh như thế nào.

Hoa Chi hôn hắn trong chốc lát, lui ra nhỏ giọng nói

“Ta còn là xử nữ, có thể chậm một chút được không?”

Da mặt nàng vốn mỏng, có thể nói ra lời này hoàn toàn ỷ vào việc đối phương thấy không rõ chính mình, nói xong khẩn trương đến mức miệng đắng lưỡi khô.

Thanh âm Lâm Tu Trúc len lỏi: “Tại hạ phải làm như thế nào?”

“Trong sách nói làm như thế nào thì làm như vậy.” Thế nhưng không nghi ngờ hắn chưa xem xuân cung đồ kia.

“Được.” Hắn đáp một tiếng, ngay sau đó học theo động tác của nàng. Lần này là hắn chủ động, cánh môi nho nhỏ bị hắn nghiền ép. Bị hơi thở nam nhân bao vây, Hoa Chi nắm chặt cánh tay hắn, hô hấp dồn dập.

Bàn tay từ thắt lưng nàng đi xuống, nâng cánh mông xoa bóp, Hoa Chi kẹp chặt hai chân khó nhịn mà cong eo, vừa hừ hừ kêu vừa dán vào lòng ngực hắn. Thân thể mềm mại dựa vào ngực mình, Lâm Tu Trúc buông môi ra, xoay ngược lại bàn tay vói vào trong quần, sờ đến cánh mông mềm mại, hắn không thể tin được thế gian có vật mềm như vậy.

Hắn đọc rất nhiều sách, cùng mẫu thân hắn lao động, lòng bàn tay sớm đã bị chai sạn, thô ráp. Hoa Chi co rúm lại muốn trốn, lại chỉ có thể dán vào lòng ngực nóng bỏng của hắn. Đêm hè nóng nực, thân nhiệt hắn như cái bếp lò, Hoa Chi nóng đến mức cả người đầy mồ hôi. Lâm Tu Trúc vào lúc này liền đem qυầи ɭóŧ và yếm của nàng cởi ra. Hoa Chi vẫn chưa phản kháng, khẩn trương không dám hô hấp, nhìn tay hắn sờ lên nhũ thịt kiều nộn, kém chút hét lên.

Tuy thấy không rõ, Lâm Tu Trúc lại có thể cảm thụ, thì ra thân thể nữ tử là như vậy.

Hắn một bên thẹn với sách thánh hiền, một bên lại nhịn không được xoa bóp nhũ thịt mềm mại kia. Tiếng hít thở của Hoa Chi ngày càng nặng nề, cảm nhận được lòng bàn tay hắn đang không ngừng nhào nặn ngực mình. Hắn chạm đến hạt đậu nhỏ trước ngực nàng, khó hiểu đây là vật gì, dùng ngón tay khảy, kẹp, niết, liền bừng tỉnh đại ngộ.

Nhũ thịt bị dâʍ ɭσạи như thế, khóe mắt Hoa Chi đã có nước mắt, nàng yêu kiều rêи ɾỉ kêu công tử, chọc đến Lâm Tu Trúc lại đi chơi bên kia. Hai bên đầu ngực đều bị xoa đến cứng lên, chân tâm Hoa Chi đã ướŧ áŧ. Lâm Tu Trúc cũng không dễ chịu, tuổi hắn bây giờ là lúc khí huyết phương cương, vật giữa hai chân đã sớm có phản ứng, sung huyết, chọc vào qυầи ɭóŧ thấm ra một vệt nước dài. Ý thức được phản ứng của chính mình, tay hắn mò xuống tìm đào nguyên, bẻ ra hoa môi sờ đến vệt nước kia liền ngẩn ra, sau hiểu được lại sờ lên. Xúc cảm mềm mại ướŧ áŧ khiến hắn không khỏi sờ thêm vài lần, Hoa Chi liền nhịn không được mà thở dốc.

Lâm Tu Trúc dừng tay, cởi đi qυầи ɭóŧ của chính mình, vật to lớn nóng rực để ở giữa hai chân Hoa Chi, nàng không khỏi co rúm lại một chút. Lâm Tu Trúc không biết lấy lòng nữ tử như nào, thịt trụ thô tráng hướng giữa hai chân nàng cắm vào, Hoa Chi rêи ɾỉ kêu to. Nàng vốn mảnh mai, bị đỉnh lộng như vậy, nhuyễn thanh nói: “Công tử... ư... không phải như vậy.”