Chương 17: Xoa nhẹ chân nàng (hơi H)

Hoa Chi uống nước, người bên cạnh im hơi lặng tiếng, trong lòng nàng loạn cào cào, không nhịn được suy nghĩ xem Lâm Tu Trúc lúc này phản ứng thế nào, suy nghĩ ra sao.

Im lặng như vậy thực sự làm người ta sợ, Hoa Chi thử hỏi: “Ngài... muốn uống nước sao?”

Lâm Tu Trúc nghe tiếng, ngay sau đó Hoa Chi nghe thấy ấm trà va chạm vào chén, Lâm Tu Trúc uống một ly, hỏi: “Còn muốn uống nữa sao?”

“Làm phiền ngài.” Hoa Chi đưa cái chén qua, hắn sờ soạng đón lấy.

Trong bóng tối hai người có vài phần ăn ý.

Lại uống một chén, Hoa Chi để chén trà xuống, xoay người muốn trở lại giường, lại không cẩn thận đá vào ghế. Lâm Tu Trúc vội duỗi tay đỡ, đem cánh tay nàng vững vàng giữ lấy.

“Có bị thương không?”

Hoa Chi nhíu mày, nhận được sự quan tâm, ủy khuất mở miệng: “Ngón chân có chút đau.”

Ngữ khí đáng thương, dù cho không có việc gì cũng có thể làm người ta mềm lòng. Lâm Tu Trúc nhíu mày, trực tiếp đem nàng bế lên. Hoa Chi kinh hô một tiếng, đôi tay lung tung vịn vào trên người hắn. Hai người vốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, da thịt nóng bỏng lần nữa tới gần, đầu Hoa Chi kề vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, biết nàng và hắn đều không bình tĩnh.

Lâm Tu Trúc ôm Hoa Chi về trên giường, sờ đầu gối nàng.

“Ngón chân bên nào?”

Bị lòng bàn tay hắn chạm đến, Hoa Chi nhỏ giọng nói: “Bên phải, đã không có việc gì.”

Hắn không nghe, tìm được cẳng chân sờ xuống, lòng bàn tay lướt qua cẳng chân non mịn sờ đến mắt cá chân, xuống chút nữa là ngón chân nhỏ xinh. Hắn nâng mắt cá chân lên, Hoa Chi thuận thế hơi ngửa về sau. So sánh với việc trực tiếp an ủi dươиɠ ѵậŧ, đυ.ng chạm như vậy căn bản không đáng nói đến. Hoa Chi xấu hổi muốn trốn. Phát hiện ý đồ của nàng, Lâm Tu Trúc nắm cổ chân, ngón tay lướt qua mu bàn chân tìm được ngón chân nhẹ nhàng xoa bóp.

Lòng bàn chân mảnh khảnh, làn da ở mu bàn chân trơn bóng, cả bàn chân đều mềm mại. Tuy nhìn không thấy, Lâm Tu Trúc cũng có thể phác họa ra hình dáng chân nàng, mỗi ngón chân đều nhỏ xinh như chân châu.

“Đau không?”

Hoa Chi cảm thấy gan bàn chân mình ngưa ngứa, mím môi lắc đầu, Lâm Tu Trúc hỏi lại một lần nàng mới nhớ tới hắn nhìn không thấy.

“Không, không đau.”

“Tốt.” Lâm Tu Trúc nghe tiếng nhưng không buông ra, ngón tay dán lên gan bàn chân vuốt ve.

Hoa Chi rùng mình, tay chống giường yêu kiều rêи ɾỉ: “Công tử, ngứa, thật ngứa a, muốn công tử sờ.”

Tiếng nói mềm mại câu nhân, trong lòng Lâm Tu Trúc xao động, khí huyết cuồn cuộn. Hắn không tiếp tục, vẫn như cũ gắt gao nắm lấy cổ chân nàng, lần đầu chủ động hỏi: “Cô nương tối nay có muốn hay không?”

Hoa Chi mở miệng toàn là thở dốc, nghĩ đến hôm nay là đêm cuối cùng, nói: “Công tử chẹ chút.”

Hắn đáp ứng, bóp chặt cổ chân nàng kéo về phía mình. Hoa Chi kinh hô một tiếng, lúc hoàn hồn Lâm Tu Trúc đã áp thân xuống. Hoa Chi đã có thói quen thân cận hắn, duỗi tay vòng qua cổ hắn, tách hai chân ra chờ hắn tiến vào.

Lâm Tu Trúc sờ tiểu huyệt ướŧ áŧ mềm mại, ngón tay cắm vào đảo lộng.

Hoa Chi: “Ưm, không cần lại dùng ngón tay.”

“Chân tách rộng ra một chút.” Lâm Tu Trúc đè lên bắp đùi nàng, Hoa Chi liền ngoan ngoãn đem chính mình mở ra hoàn toàn.

Hạ eo xuống, dùng dươиɠ ѵậŧ cực nóng nghiền nát miệng huyệt nàng, đâm vài lần vào âm đế khiến Hoa Chi yêu kiều rêи ɾỉ. Nàng bị ma sát càng thêm hư không, hoa huyệt như cái miệng nhỏ thèm đến chảy nước, muốn hắn cắm vào thao nàng một trận.

-

Chương sau là đêm cuối cùng của Chi Chi và Tu Trúc rồi mn ơi, đêm cuối cùng lần 1 :))))