Chương 14: Có quan hệ gì

Trong lòng Hoa Chi tự cổ vũ chính mình, thả chậm bước chân, Xuân Đào nhỏ giọng khuyên nhủ:

“Cô nương bằng không để Bành Tiểu Hà đi xem, nếu thật sự tỉnh lại, liền đuổi hắn đi.”

Nàng cảm thấy có lý, nhưng có lẽ vì để luyện can đảm, Hoa Chi không nghĩ đến ý tưởng đó, gắt gao mím chặt môi đi tới. Còn chưa bước vào cửa phòng, nàng thấy nam nhân đứng ở cạnh bàn uống nước, kiếm để ở trước mặt hắn.

Ánh mắt hai người lại lần nữa chạm nhau, tim Hoa Chi run lên, đập bùm bụp.

Xuân Đào nhỏ giọng thì thầm: “Thật sự tỉnh?”

Một tiếng này làm Hoa Chi trấn định lại, bên người nàng hiện tại có người. Sau khi bình tĩnh nàng phát hiện ánh mắt nam nhân không còn hung ác như hôm qua, chỉ là trầm mặc nên thoạt nhìn có vài phần lạnh lùng xa cách, nàng giảm đi hai phần sợ hãi.

Hoa Chi nuốt nước miếng, đánh bạo mở miệng: “Ngươi tỉnh.”

Dứt lời cảm giác lời mình nói vụng về, sự việc không phải rõ ràng rồi sao?

Nam nhân không để bụng, ánh mắt dán chặt vào người nàng. Bị hắn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm, nàng không khỏi hoảng hốt, đang muốn nói gì đó, phát hiện ánh mắt hắn dừng ở xương quai xanh chính mình.

Hoa Chi mặc một thân váy áo vàng nhạt, một mảng lớn da thịt ở cổ lộ ra, vệt đỏ không hoàn toàn biến mất.

Nhìn chằm chằm nữ tử như thế, quả thực là mạo phạm, Hoa Chi duỗi tay che đậy. Ngay lúc này hắn mở miệng, thanh âm khô khốc nghẹn ngào: “Ta làm ngươi bị thương?”

Hoa Chi kinh ngạc, không nghĩ tới lời đầu tiên hắn nói sẽ là câu đó, hôm qua rõ ràng hắn còn muốn gϊếŧ nàng.

Xuân Đào vốn không vừa mắt hắn, mắng: “Ngươi còn mặt mũi hỏi sao? Bạch nhãn lang ngươi thật vô ơn...”

“Xuân Đào.” Hoa Chi ngăn nàng tiếp tục nói tiếp.

Nam nhân nhíu mày, thu hồi ánh mắt, tựa như đang hồi tưởng việc mình làm, đợi một lát hắn mở miệng: “Là ta mạo phạm, thỉnh thứ lỗi.”

Hai mắt Hoa Chi hơi mở, mới ngày hôm qua bị ghì chặt cổ, sao có thể nghĩ tới hôm nay hắn sẽ thỉnh tội?

Người này thật sự kỳ quái, hôm qua nổi điên chỉ vì tìm kiếm, hôm nay lại mở miệng tạ lỗi, dường như một chút cũng không hề quan tâm cảnh ngộ chính mình. Hoa Chi bị hành động hắn làm cho trở tay không kịp, châm chước lắc đầu:

“Không đáng ngại, hẳn là ngươi chỉ vì muốn tìm kiếm nên mới vậy.”

Hắn dường như nghe không hiểu lời nói khách khí của nàng, không biểu hiện ra bất kỳ thần sắc áy náy nào, chỉ rũ mắt nặng nề mà nhìn kiếm trên bàn. Sống hai đời nhưng Hoa Chi chưa từng tiếp xúc với quá nhiều nam nhân, giờ phút này thấy hắn trầm mặc, hoàn toàn không biết nên cư xử như nào, chỉ có thể đứng ở cửa nhìn hắn, suy nghĩ xem hắn có thể lại trở nên hung ác hay không.

Thu Quất và Bành Tiểu Hà tới liền thấy một cảnh tượng như này, nam nhân trong phòng cúi đầu, Hoa Chi với Xuân Đào tiến không được, lùi không xong.

“Cô nương, hắn đây là muốn như thế nào?” Thu Quất cũng phát hiện không đúng, nhỏ giọng dò hỏi.

Hoa Chi nhíu mày, sắc mặt bất đắc dĩ, ý bảo Thu Quất không cần lên tiếng. Thân là nam đinh duy nhất, Bành Tiểu Hà khi tới cầm theo khúc gỗ có đường kính to bằng miệng bát, lúc này tập trung tinh thần, người bên trong bất luận có hành động gì, hắn liền vọt vào.

Nam nhân nhíu chặt mày, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Chi, ánh mắt lăng lăng:

“Ngươi và ta có quan hệ gì?”

Hoa Chi ngạc nhiên, cho rằng bản thân nghe lầm: “Cái gì?”

Ba người bên cạnh ba mặt nhìn nhau, Xuân Đào nổi giận đùng đùng:

“Đầu óc ngươi bị thương sao? Nói mê sảng cái gì vậy!”

Hắn tựa như không nghe thấy Xuân Đào nói, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Chi, bình tĩnh lặp lại từng câu từng chữ:

“Ngươi và ta, có quan hệ gì?”