Chương 7

Editor: ANH TUYET HOANG



Không sao cả, cô có nhiều nhất chính là sức mạnh. Tân San Tư hít một hơi thật sâu để giữ sức rồi bắt đầu kéo người lên. Khi người ló đầu ra khỏi hố, cô bắt ngay lấy cánh tay nàng. Kéo từng chút một cuối cùng cũng đưa được nàng lên.

“Ôi… huhu… huhu” Cô nương nằm dưới đất khóc lóc: “Muội còn bà nội… Muội không thể bỏ bà lại một mình trên đời được…”

Cứu người cứu đến cùng, Tân San Tư nhìn cái bẫy thú đang kẹp lấy chân phải của nàng. Cái bẫy thú này không hề phức tạp, nó giống như một cái bẫy chuột, chỉ cần mở ra là được.

"Muội tên gì?"

“Ân nhân, muội họ Lý, gọi… hức… gọi là Mãn Tú…” Mãn Tú thở hổn hển, cảm thấy chân phải đau dữ dội.

Tân San Tư đang tháo bẫy thú, thở dài, gỡ đám cỏ dại dính trên giày thêu của mình ra: “Muội vào núi một mình, sao không hẹn trước với tỷ muội khác?”

Mãn Tú cắn chặt đôi môi tái nhợt, cố chịu đựng đau đớn mới nhỏ giọng đáp: “Muội… muội không quen biết người nào cả.”

Tân Sơn Tư nghe thấy liền biết được nàng có việc khó nói, cũng không quan tâm chuyện đó nữa mà hỏi: “Nhà muội ở thôn dưới chân núi kia sao?”

“Đúng vậy, ở ngay cuối thôn.” Mạn Tú quay người nhìn ân nhân của mình: “Tỷ không phải người làng của chúng ta đúng không.”

Tân San Tư gật đầu: “Đúng vậy, ta chỉ đi ngang qua thôi.” Cô cầm theo gậy nhảy xuống dưới hố bẫy, nhặt hết mấy cây nấm vương vãi, bỏ vào giỏ tre rồi đeo lên lưng. Dùng gậy đào một cái rãnh ở mép bẫy để đạp chân, chống gậy rồi giẫm lên cái rãnh đó để nhảy ra khỏi hố.

Mãn Tú trong lòng hết hồn nói: “Ân nhân, muội không cần giỏ tre nữa đâu.” So với cái mạng nhỏ này, giỏ tre có đáng là gì?

“Lấy nó về thì mới không uổng công muội lên núi.” Tân San Tư đổ nấm từ trong giỏ tre ra, nhét túi vải của mình vào đó, sau đó nhặt nấm lên đặt lên trên : “Đúng rồi, ta là San Nương, trong nhà chỉ còn muội với bà nội thôi sao?"

Mạn Tú ừ nhẹ một tiếng, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt buồn bã nói: “Cha muội… mất sớm. Bà muội chỉ có một người con là cha muội, mấy năm nay muội đều ở cùng bà. Muội... muội không thể để chuyện gì xảy ra với mình được."

Nàng nói rằng cha nàng đã mất sớm nhưng lại không nhắc đến chuyện của mẹ nàng. Mẹ chưa mất nhưng trong nhà lại chỉ có hai bà cháu. Tân San Tư hiểu rõ: “Muội đeo giỏ tre, ta cõng muội xuống núi.” Cô ngẩng đầu nhìn trời, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay có lẽ phải nhờ muội cho ta ở một ngày.”

Nghe vậy, Mạn Tú vội vàng nói: "Ở nhà muội còn phòng, tỷ tới ở bao lâu cũng được. Nếu hôm nay muội không gặp tỷ..." Ánh mắt hai người chạm nhau, giọng điệu nàng không khỏi yếu đi, "Muội sợ rằng phải nằm lại ở đây. ."

“Vậy cảm ơn muội.” Tân San Tư nhấc chiếc giỏ lên, giúp nàng đeo nó lên lưng, sau đó ngồi xổm xuống, đưa hai tay ra sau lưng. Thấy ân nhân của mình mảnh khảnh như vậy, Mạn Tú có chút tự trách mình, ngày thường nàng nên ăn ít lại.

"Muội thực nặng."

"Muội như vậy là vừa vặn, nếu muội gầy quá nhìn sẽ không đẹp. Sắc trời cũng đã muộn rồi, chúng ta cần phải xuống núi càng sớm càng tốt."

Phải rồi, bà của mình cũng sắp về rồi. Mạn Tú không dám trì hoãn nữa, đặt hai tay lên vai ân nhân, tựa vào người cô. Tân Sơn Tư cõng nàng lên, nói: “Muội chỉ đường đi.”

"Là đi bên đó."

Tân San Tư nghe vậy cũng đi theo: "Ngón chân muội còn có thể cử động được không? Nếu không thể, phải nhanh mời đại phu tới khám."

"Ái... ui," Mãn Tú thử nhúc nhích, đau đến mức khuôn mặt đều co rúm lại: "Hình như vẫn có thể cử động được." Nàng nén đau cử động lại lần nữa, quả nhiên có thể đυ.ng tới được đế giày, "Vẫn động được."

"Tốt rồi."

Trên đường đi nghỉ ngơi ba lần, lúc hai người xuống núi, mặt trời đã lặn xuống phía tây rồi.

"Nhà của muội ở đâu?"

“Kia…” Mãn Tú nhìn thấy bức tường bao sân nhà mình, do dự một chút rồi nói: “Bà của muội rất tốt, chỉ là không thường xuyên cười. Tỷ đã cứu muội, bà ấy sẽ rất vui nếu tỷ sống ở đây đó. Tỷ... đừng hiểu lầm bà ấy."

"Sẽ không đâu." Tân San Tư hiểu được. Góa phụ sống cùng đứa cháu gái, nếu tính tình không cứng rắn thì làm sao có thể sống được ở cái thế đạo này?

“Bà ấy rất vất vả, hàng ngày bận rộn mua heo rồi nuôi heo, cách hai ngày còn phải gϊếŧ một con, sau đó lại mang thịt ra chợ bán…” Mãn Tú cảm thấy đau lòng: “Chuyện này trước kia đều là cha muội đi làm. Sau khi cha muội rời đi, bà nội dùng ba tháng học tốt những công việc đó. Thỉnh thoảng có vài tên côn đồ trong thôn đến nhà muội, bà liền cầm gậy đứng chắn trước cửa.”

“Muội chính là quả tim của bà đó.” Tân San Tư nhìn thấy một bà lão da đen đang chạy về phía mình.

"Tú Nha..." Bà lão sắc mặt dữ tợn, thoạt nhìn thực sự rất hung hãn.

Mãn Tú có chút áy náy: “Bà nội…”

Tân San Tư bước chân chậm lại một chút, khi bà lão sắp đến thì đặt Mãn Tú xuống và đỡ nàng. Trên trán mồ hôi chảy ra cô liền tùy ý lau đi.

Mãn Tú đứng bằng một chân, một tay nắm chặt quai đeo giỏ tre, hơi hơi cúi đầu không dám nhìn vào bà của mình. Bà thường không cho phép nàng lên núi. Hôm nay nàng là thừa dịp người đi vào thành, trốn đi ra ngoài.

"Tú Nha..." Bà lão từ xa nhận ra người đi cùng cháu gái mình là một người lạ, bà không kịp thở mà chạy lại gần, véo tai tiểu oan gia, tức giận mắng: "Nha đầu ngươi chính là không muốn ta sống tốt. Đã dặn ngươi đừng có lên núi một mình, nhưng ngươi chính là không để trong lòng đúng không. Chân ngươi què cũng tốt đỡ làm ta phải lo lắng... "

Nhìn bà lão nắm lỗ tai Mãn Tú đem người kéo đến phía sau, Tân San Tư không khỏi mỉm cười.

“Bà nội, cháu sai rồi.” Mãn Tú mím môi, bắt đầu khóc: “Cháu thấy bà thích ăn nấm rừng. Tối qua trời mưa nên cháu nghĩ lên núi hái ít nấm về, ai biết được lại dẫm trúng cạm bẫy đâu? Cháu sợ gần chết, tưởng đâu không được gặp lại bà nữa...” Nàng thực sự sợ hãi. “Nếu không gặp được San Nương, có lẽ cháu đã không thể về được…”

"Sẽ không." Bà lão ngắt lời nàng, quay người lại: "Cám ơn cháu nhiều lắm! Trong nhà ta còn có hai cân thịt ngon và rất nhiều mỡ, nếu tiểu nương tử không chê..."

"Cứ gọi cháu là San Nương." Tân San Tư liếc nhìn Mãn Tú đang khóc nức nở, nói: "Chúng cháu có duyên mới gặp được nhau. Cháu đi ngang qua đó và nghe thấy tiếng kêu cứu. Dù cháu muốn không quan tâm thì lương tâm cháu cũng không yên được ."

"Bà… ậc... San Nương không phải là người làng của chúng ta." Mãn Tú vẫn còn nhớ chuyện này: "Tỷ ấy vì cứu cháu mà tốn không ít thời gian. Bây giờ đã tối rồi, chúng ta có thể lưu lại nàng trong nhà không? Vừa lúc chúng ta chiêu đãi nàng một bữa."

Bà lão cau mày, nheo mắt nhìn cô nương đứng trước mặt. Nàng ấy rất gầy, gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương. Nhưng mà người như vậy còn cõng được Tú Nha xuống núi. Tú Nha nặng bao nhiêu cơ chứ?

Tân San Tư hơi hé môi: “Nếu không tiện…”

“Chúng ta về trước rồi nói.” Bà đã từng gặp hàng trăm người trong chợ, nhưng người này có đôi mắt trong sáng, rõ ràng không phải là người xấu. Bà cõng cháu gái trên lưng đi về phía trước. "Nhà chồng ta họ Lý. Tiểu nương tử, cháu có thể gọi ta là bà Lý."