Chương 2

Tôi không biết ekip có hoảng không nhưng tôi thì hoảng rồi.

Khi đêm khuya tĩnh lặng, tôi ngồi trên bồn cầu, dưới ánh sáng mỏng manh của điện thoại, tôi nhắn WeChat cho Cố Hoài Dã.

“Ủa?"

Một dấu chấm than màu đỏ siêu to hiện lên trước mặt tôi.

Tôi bị b.l.o.c.k rồi!

Khó trách trước nay tôi không thấy vòng bạn bè của anh, tôi cứ tưởng anh chỉ hạn chế tôi thôi.

Dù sao anh cũng thấy hot search rồi.

Anh đi đến vị trí hôm nay nên cũng biết cách xử lý mấy chuyện này, nghĩ thế, tôi lại buồn lo vô cớ.

Khi thoát WeChat, trong lúc vô tình có ấn vào album, mở album riêng tư ra, trong đó có một bức ảnh selfie của tôi và Cố Hoài Dã, khi đó tôi cười tươi lộ lúm đồng tiền với camera, còn Cố Hoài Dã đang ghé mắt nhìn tôi.

5 năm trước, Cố Hoài Dã vẫn chưa nổi tiếng.

Đó là lần đầu tiên tôi tới quán bar "0h", có người thấy dáng vẻ học sinh của tôi mà gọi cho tôi hai ly Long Island Iced Tea, lừa tôi là nước ngọt.

Sau khi tôi uống xong, giả vờ say rượu, bị tên đó đỡ vào nhà vệ sinh, khi gã cởi thắt lưng, tôi ấn đầu gã vào bồn cầu.

Cố Hoài Dã vào ngay lúc này.

Mắt đào lờ mờ, mang theo vẻ chán đời và lưu manh, anh gõ cửa, lười biếng nói: "Báo cảnh sát nha."

Cửa không có khóa, sau khi bị gõ thì mở ra, Cố Hoài Dã nhìn thấy động tác thô lỗ của tôi mà giật chân mày, trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc.

Tôi rụt tay lại, giả vờ ngoan ngoãn: "Thằng chả khát nước, tôi dẫn ổng đi uống chút nước thôi."

"Hửm?"

Rõ ràng anh không tin.

Tôi lười quan tâm thằng đểu này, đạp mông gã một phát rồi chạy ra: "Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi không biết bây giờ phải làm sao rồi đây này."

Thật ra, tôi tới đây vì anh.