Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Xuất Vỏ

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm rét hiu quạnh, không có ai đáp lời A Chức.

A Chức tiến lên trước, đang định vượt qua kiếm trận trăm chỗ sơ hở thì cửa động phủ mở, bảy tám đệ tử nối đuôi nhau mà ra.

Khương Mộc Hàm đứng phía sau đám người, sắc mặt tái nhợt, nhìn A Chúc với ánh mắt oán hận — lúc Khương Ngộ dẫn kiếm quyết nhập thể, mặc dù Liên Kha phu nhân chắn cho Khương Mộc Hàm cùng Tô Tình Song nhưng kiếm ý mãnh liệt vẫn khiến ba người bị thương.

Trong bảy tám đệ tử, người cầm đầu có thân hình cao lớn, mày rậm mắt nhỏ, hắn nhìn A Chức chằm chằm, cười lạnh:” Ta tưởng là ai, hóa ra Tam tiểu thư của chúng ta trở về.”

Ngữ khí của hắn mang theo ý mỉa mai rõ ràng.

A Chức biết người này.

Hắn là Uông Châu, một trong số đệ tử lớn tuổi nhất của Minh Nguyệt Nhai.

Một năm không yên ổn của Khương Ngộ ở Minh Nguyệt Nhai, không thể bỏ qua công lao của người này.

Không chỉ một lần, hắn ở trước mặt mọi người ném kiếm vào người Khương Ngộ, đùa cợt nói:” Rút kiếm đi!”

“Kiếm dẫn quyết cũng không biết?”

“Có cần sư huynh chuẩn bị giấy bút cho ngươi, tự mình dạy ngươi chép và học thuộc lòng lại mấy lần không?”



Trước mắt không phải thời điểm xung đột, A Chức chả muốn quan tâm đến Uông Châu, vòng qua hắn đi về phía động phủ.

Uông Châu duỗi ngang tay cản cô lại:” Định về động phủ? Hỏi qua ý chúng ta chưa?”

A Chức dừng bước, liếc mắt nhìn: “Ngươi muốn thế nào?”

“Không dám.” Uông Châu cười thành tiếng:” Ngươi tự tiên thi triển tà thuật, đả thương Mộc Hàm sư muội, làm gì có chuyện làm sai không xin lỗi? Chỉ cần ngươi ở ngay trước mặt chúng ta, dập dầu nhận lỗi với sư muội, việc này coi như bỏ qua.”

Advertisement

A Chức nghe vậy, ngữ khí lạnh dần: “Nếu ta không xin lỗi thì sao?”

“Vậy thật ngại quá, nơi này không chào đón ngươi.”

Lời nói vừa ra, một đệ tử sau lưng Uông Châu tiến lên một bước, ném bọc hành lý cùng thanh kiếm gỗ xuống đất.

Kiếm gỗ chính là thanh kiếm Khương Ngộ dùng hàng ngày.

Xem ra những người này vốn không có ý định để cô trở về.

Vậy cũng chẳng ngại, cô về để lấy đồ, căn bản không có ý định ở lại Minh Nguyệt Nhai.

Cơ thể A Chức vẫn đang bị thương, cô tỉnh lại vẻn vẹn mười ngày, thậm chí không kịp điều tức, trước mắt thật sự không nên đối đầu chính diện với bất luận với kẻ nào.

Cô khom người nhặt kiếm, mi tâm bỗng nhiên nhăn lại.

Một chiếc ủng thêu tường vân giẫm lên mộc kiếm.

Uông Châu trợn trừng mắt nhìn A Chức, gằn từng chữ: “Xin lỗi.”

A Chức ngước lên nhìn hắn, ánh mắt hoàn toàn băng giá.

Quần áo mỏng manh bay phần phật trong gió, ngay lúc Uông Châu nghĩ vị tam tiểu thư sẽ như lúc trước, cứ nghiêm mặt trừng mắt, cho tới khi uất ức mũi đỏ hồng mới thôi, A Chức bỗng nhiên cử động, cũng không hẳn, cô không nhúc nhích, chỉ là gió đêm bỗng nổi lớn, xốc ống tay áo cô, khoảnh khắc sau đó, một đạo linh quyết trực tiếp đánh thẳng vào ngực Uông Châu.

Tốc độ linh quyết cực nhanh, lực đạo vô cùng ác độc, Uông Châu chẳng biết A Chức ra tay thế nào.

Hắn buộc phải lùi mấy bước, nếu không phải có mấy vị đồng môn đi lên đỡ, hắn suýt nữa đứng không vững.

Lại nhìn qua chỗ A Chức, cô đã lấy được bọc hành lý cùng kiếm gỗ, chuẩn bị rời đi.

Uông Châu vốn tự cho mình là “đại sư huynh” của Minh Nguyệt Nhai, đã bao giờ chịu nhục nhã như vậy? Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, ngay cả đứa bất tài kiếm cũng chẳng rút nổi lại có thể làm hắn mất hết mặt mũi, hắn sao nuốt được cơn tức ấy!

Nhìn bóng lưng A chức, Uông Châu hạ quyết tâm, bất ngờ rút bội kiếm bên hông.

Kiếm của hắn tên là “Minh Xà”, thân kiếm có hai hình gợn sóng cong cong như rắn trườn, sau khi xuất vỏ, mũi kiếm tự có ánh điện màu xanh.

Mắt thấy tia điện sắp đánh trúng vào lưng A Chức, thân ảnh A Chức bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ, nháy mắt sau đó, kiếm gỗ mang theo khí lạnh ban đêm đánh tới từ bên cánh sườn Uông Châu.

Uông Châu cười lạnh, thầm nghĩ quả nhiên cô trúng kế.

Một kích lúc đầu chỉ là dụ địch, mục đích khiến cô phải đánh trả.

Dù sao bọn hắn đã sớm bày bố kiếm trận ở cổng động phủ!

Uông Châu lập tức triệu hồi “Minh Xà”, tia điện chỗ mũi kiếm quấn lên kiếm gỗ A Chức, khiến cô không thể lui lại.

Đồng thời, Uông Châu quay đầu hô to với một đồng môn phía sau: “Khai trận!”

“Thế nhưng –“

“Dông dài cái gì, ta tự có chừng mực!”

Đồng môn nghe lời này, cắn răng, kéo mấy người bạn khác lui mấy bước, giơ ngón tay xuất ra một đạo kiếm khí, đánh vào một tảng đá nơi xa.

Tảng đá rơi xuống, phá tan màn đêm yên tĩnh.

Trong chốc lát, thụ dời thạch động, bao quanh A Chức nhốt cô lại, bão cát nổi bốn phương, gần như che kín tầm mắt cô, kiếm khí chi chít chằng chịt, xen với đó là gió cát, đánh về phía A Chức.

A Chức sớm có dự liệu, giơ kiếm trước người bảo vệ mình, thân hình như quỷ mị, tránh thoát một màn mưa kiếm.

Uông Châu lại cười lạnh.

May mắn thoát được một lượt, còn lượt tiếp theo thì sao?

Kiếm gỗ trong tay cô vốn là phàm phẩm, cho dù do người tốt ngàn năm chế thành thì kế tiếp không thoát khỏi cảnh phải thủng trăm ngàn lỗ.

Bão cát mạnh dần, Uông Châu lại niệm trận quyết một lần nữa, màn mưa kiếm theo quy luật mà tới, lúc này, hắn giương mắt quan sát, chợt thấy A Chức rời nơi bị vây khốn, cả người nhảy vọt lên giữa không trung.

Uông Châu suýt bật cười, trong trận tự có thiên địa, chẳng lẽ cô ta tưởng nhảy vọt giữa không trung là có thể xuất trận? Đợi chút nữa, mưa kiếm đột kích, chẳng phải cô ta sẽ thành bia ngắm sao, đúng là kẻ ngu xuẩn!

A Chức lại không nóng vội.

Vì thực sự chỉ cần đảo mắt qua cô đã phát hiện được trận nhãn.

Chính là mỏm đá ngay dưới tấm biển “Minh Nguyệt Nhai”, buồn cười bọn họ còn cho đó là khéo léo, vì tưởng cô không dám đánh vào tấm biển đó.

Bão cát nổi lớn, gần như che kín tầm mắt tất cả mọi người, A Chức bỏ kiếm gỗ, một mình lơ lửng giữa không trung, cô nhắm hai mắt, đồng thời khép hai ngón tay phải ấn lên mi tâm của mình, bàn tay trái bên kia xòe ra rũ xuống, tựa như đang cảm nhận hướng gió.

Một giây sau, một đạo u lam xuất hiện giữa lòng bàn tay cô, dần dần vẽ thành một phù văn cổ xưa cực kỳ phức tạp, giữa bóng đêm cuồng loạn phát ra tiếng ngâm mà thường nhân không thể nghe thấy, như lời nguyền rủa kích thẳng vào nhân tâm.

Trái tim tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ nảy một nhịp, bọn họ kinh hoàng nhìn tứ phương, dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm tới gần.

Chính lúc này, một đạo kiếm quyết đánh thẳng vào mỏm đá chỗ tấm biển, kiếm trận bị phá, bão cát chợt ngừng, từ đường núi truyền đến tiếng quát mắng: “Các ngươi đang làm loạn trò gi vậy?!”

Hóa ra Khương Dục Hoành trở về.

Khương Dục Hoành nhìn lướt qua kiếm trận vỡ vụn, lạnh giọng hỏi:”Chuyện gì xảy ra?”

A Chức không nói chuyện, ngược lại kẻ cắp Uông Châu la làng trước: “Bẩm sư phụ, đệ tử cùng các vị sư đệ muội khác muốn luyện tập trận pháp giữa đêm khuya, không ngờ Khương sư muội trở về, còn xông lầm kiếm trận, các đệ tử bất đắc dĩ đành phải xông vào trận cứu muội ấy.”

Khương Mộc Hàm nhìn Khương Dục Hoành, sợ hãi kêu lên:” Cha…”

Đại khái là muốn cầu xin thay Uông Châu.

Khương Dục Hoành nhíu mày, lườm con gái, đưa tay chặn lời của cô, âm thanh lạnh nhạt trách cứ: “Cho dù muốn luyện tập trận pháp, cũng phải xem thời điểm chứ, đại điển đầu xuân sắp tới, Huy Sơn khách quý như mây, các ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ người ta cười chê sao?”

Uông Châu vội vàng chắp tay:” Vâng, các đệ tử biết sai rồi. Lúc này Khương sư muội trở về, các đệ tử cũng nói như vậy với muội ấy, chỉ là Khương sư muội nói rằng mình không trở về Minh Nguyệt Nhai nữa, chỉ đến lấy đồ tùy thân, về sau tự có chỗ.”

Khương Dục Hoành nghe vậy, mới đưa mắt nhìn A Chức.

Hắn cũng không quan tâm A Chức ở đâu, hắn cũng không tin Uông Châu lại chẳng muốn làm rõ tình hình thực tế, một lát sau, chỉ hỏi:” Thương thế tốt rồi à?”

A Chức nói:”Vâng.”

Khương Dục Hoành hơi gật đầu, nói tiếp: “Lúc trước ngươi dưỡng thương ở Tư Quá Cốc cho nên có vài việc ngươi chưa nắm rõ, gần đây Huy Sơn tiếp không ít khách khứa, sau khi Tô Tình Song bị thương, Hề gia cũng phái người tới, Khương gia không muốn kết thù kết oán với Hề gia, ngươi lại đả thương người nhà bọn họ, ít nhiều cũng phải có câu trả lời, sáng sớm ngày mai, ngươi tới Mạnh Xuân Điện, xin lỗi Tình Song và người Hề gia.”

A Chức nghe lời này, nhấc mí mắt, quan sát Khương Dục Hoành.

Trong ánh mắt kia không biết ẩn giấu điều gì.

Chỉ một chốc một lát, Khương Dục Hoành cảm giác tiểu đệ tử trước mắt đã thay đổi, khiến mình không thể nhìn thấu.

Hắn lo lắng quan sát A Chức một lần nữa thì A Chức đã thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn như trước đáp lời:” Vâng.”

Khương Dục Hoành gật đầu, dặn dò: “Tự giải quyết cho tốt.” Rồi dẫn đám đệ tử về Minh Nguyệt Nhai.

Khương Mộc Hàm xen trong đám người phía cuối, cô quay người đóng cửa động phủ, bỗng nhiên lòng sợ hãi nhìn ra phía đường núi, thấy A Chức rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy khi khai trận, tất cả mọi người lui ra xa, chỉ có cô đứng cạnh trận, định tùy thời trợ giúp Uông Châu.

Không biết có phải cô nhìn lầm hay không, khoảnh khắc sau cùng, văn ấn kết xuất trong lòng bàn tay trái Khương Ngộ, hình như… là một trận văn?

Sở dĩ gọi là trận văn vì lấy linh lực kết thành phù văn ngang hàng với trận pháp, tương đương với một tu di giới giấu trong lòng bàn tay.

Trận văn ngoài việc giống pháp trận, có thể vây khốn người khác, đả thương người vô hình, nó còn có thể phá trận — chỉ cần đem trận văn kết thành đánh vào mắt trận, tất cả người tham dự bày trận đều sẽ bị phản phệ, tuyệt đối không có khả năng toàn thân lui ra.

Khương Mộc Hàm lắc đầu, không đúng, chắc chắn là cô nhìn lầm.

Khương Ngô phế vật, sao có thể biết kết trận văn?

Người kết trận văn, nhất định phải là người nổi bật trên con đường tu đạo, toàn bộ Huy Sơn, chỉ có lão thái quân có thể làm được, ngay cả phụ thân cô cũng không làm nổi.

Huống hồ đó còn là kiếm trận.

Chắc do bão cát che mắt, cô nhìn lầm, Khương Mộc Hàm nghĩ vậy, đóng cửa lại.Trăng sáng sao thưa, A Chức còn chưa đi xa, sau đường núi bỗng nhiên truyền tới âm thanh sợ sệt: “Từ từ, đợi đã.”

A Chức quay người xem xét, người đến là tiểu cô nương thấp bé búi tóc tròn.

Cô nương đưa cho cô một khối lệnh bài: ” Ngươi bỏ quên thứ này, sư phụ bảo ta tới đưa cho ngươi.”

Đây là lệnh bài của Minh Nguyệt Nhai.

Quy củ Huy Sơn nghiêm ngặt, ra vào bất cứ địa phương nào cũng phải dùng lệnh phù riêng biệt, nếu không sẽ không giải được cấm chế.

Nhìn lệnh phù, A Chức nghĩ, cần gì chứ, vừa nãy cô đứng ở cửa Minh Nguyệt Nhai, có ai mời cô đi vào đâu, giờ bày ra màn giả mù sa mưa này cho ai nhìn cơ chứ?

Nhưng cô không nói gì, chỉ nhìn tấm bảng gỗ, xoay người rời đi.

“Ơ, ngươi chờ một chút.” Cô gái búi tóc tròn lại kêu lên.

“Còn chuyện gì?” A Chức xoay người, ngữ khí không mấy thân thiện, nếu như cô nhớ không lầm, bảy tám người đi theo Uông Châu lúc nãy có cô ta.

Cô nương búi tóc dường như biết cô nghĩ gì, nhỏ giọng giải thích:”Ngươi đừng hiểu lầm, ta không đi cùng bọn họ… ta, ta biết hôm nay ngươi trở về, lại nhìn thấy bọn họ bày trận ở cửa, nên ra nhìn xem, chưa kịp ngăn cản thì ngươi trở lại…”

Trong tàn niệm của Khương Ngộ, ngoại trừ Khương Hà cùng Tư Tri Viễn là rõ nét, những người khác rất mờ nhạt, người dưng cùng những việc vụn vặt cực kỳ mơ hồ.

A Chức láng máng nhớ tới cô nương búi tóc tròn trước mắt tên là Ninh Ninh, dáng người nhỏ nhắn nhưng thật ra lớn hơn cô một tuổi, hình như đúng là không có ác ý với cô.

“Giờ cô định đi đâu?” Thấy A Chức không nói lời nào, Ninh Ninh lấy hết dũng khí hỏi tiếp: “Trở về Thuỷ Minh Giản sao? Không thể về nơi đó nữa.”

“Vì sao?”

“Sau khi các ngươi xảy ra chuyện, lão thái quân đã tạm thời niêm phong nơi đó, ngay cả Tô Tình Song cũng phải dời đi.”

Ninh Ninh nói, nhìn bốn phía xung quanh, như sợ người phát hiện mình lộ tin tức:” Ngươi cũng đừng tìm chỗ tuỳ tiện nào đó để ở, ta nghe nói… gần đây, phụ cận hình như có yêu thú, cực kỳ lợi hại, hiện giờ sắp tới đại điển đầu xuân,bao người trong huyền môn tới Huy Sơn cũng là vì thế.”
« Chương TrướcChương Tiếp »