Chương 13
Sáng sớm, Triển Chiêu tỉnh giấc như thường ngày, đem quan phục mặc chỉnh tề, lấy Cự Khuyết, mới ra cửa phòng, liền thấy Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đang đầy mặt tiếu ý, theo Công Tôn Sách, đi tới phòng của Triển Chiêu, thấy y đã sớm thức dậy.
“Miêu Nhi! Thế nào thức dậy sớm như vậy?”
“Bạch huynh sớm! Công Tôn tiên sinh sớm! Đại nhân sắp thượng triều a!” Triển Chiêu mỉm cười, ôm kiếm vào ngực, hơi hơi khom người, thi lễ một cái.
“Ngươi còn biết sớm a? Không phải đại nhân đã cho ngươi hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng thương sao? Còn dậy sớm như vậy làm cái gì?” Mặt Bạch Ngọc Đường hơi hơi trầm xuống, trong lòng phẫn nộ con mèo này sao không yêu quý thân mình bản thân như vậy.
“Bạch thiếu hiệp nói không sai, Triển hộ vệ, thương thế của ngươi phải hảo hảo tĩnh dưỡng mới đúng!” Công Tôn Sách cũng có chút không tán thành mà nhìn nhìn Triển Chiêu.
“Thế nhưng… Dù sao cũng không có chuyện gì, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vì vậy…”
“Không có thế nhưng! Cũng không có vì vậy! Mèo bệnh nên ngoan ngoãn ngốc ở trên giường mà hảo hảo dưỡng thương!” Bạch Ngọc Đường làm sao còn nghe được lời biện giải của Triển Chiêu, cưỡng ép kéo cánh tay Triển Chiêu, kéo vào gian phòng.
“Bạch huynh… Triển mỗ tự mình có thể đi…” Bất đắc dĩ mà nhìn nhìn lão thử trầm cái bản mặt bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường lại dường như không nghe thấy, thẳng đến khi kéo y tới bên giường, mới buông tay.
Công Tôn Sách mỉm cười cùng vào, lần nữa tinh tế xem một lần mạch cho Triển Chiêu, nói: “Nội lực của Triển hộ vệ thâm hậu, chưởng lực trúng phải đã giảm bớt rất nhiều, như vậy, có thể khỏi hẳn rất nhanh!”
“Khỏi hẳn???”
“Đại khái phải bao lâu??”
Trăm miệng một lời, chỉ là một người kinh ngạc, một người cao hứng, kinh ngạc chính là Triển Chiêu, cao hứng là Bạch Ngọc Đường.
Công Tôn Sách cười nhìn Triển Chiêu một cái, nói với Bạch Ngọc Đường: “Uống thuốc mười ngày, nếu không có trở ngại gì lớn, tĩnh dưỡng thêm một tháng, là có thể khỏi hẳn.”
“Thật tốt quá! Ta đã nói a! Ngươi a, một con quái miêu chín mạng! Đa tạ Công Tôn tiên sinh!”
“Bạch thiếu hiệp!” Công Tôn Sách nhìn nhìn con chuột bạch nào đó hưng phấn đến không biết gọi là gì, cười khổ, đa tạ? Hình như Triển hộ vệ là người của Khai Phong Phủ ta nha… Phải nói đa tạ tựa hồ là chúng ta mới đúng… (Con chuột đang dần ép buộc chuyển nhượng quyền sở hữu đây mà! *gật gù*)
“Công Tôn tiên sinh! Ngày hôm trước người không phải nói cần Thiên Sơn tuyết liên trung hoà dược tính sao??” Triển Chiêu nhăn chặt đầu mi, đại nhân hôm nay còn chưa vào triều nha, Thiên Sơn tuyết liên lấy từ đâu?
“Triển hộ vệ! Làm người xử sự, không thể quá mức cổ hủ mới phải! Bạch thiếu hiệp hôm nay trời còn chưa sáng, đã đánh thức học sinh, đưa cho học sinh một đóa tuyết liên…” Nhìn nhìn mặt Triển Chiêu càng ngày càng âm u, “Học sinh đi điều dược trước, đợi đến khi sắc xong, sẽ cho người đưa tới!” Nói xong, vội vàng rời đi! (Hax, Công Tôn cũng biết ‘bỏ chuột chạy lấy người’ ha!! Rất tốt rất tốt! XD~~~)
Mắt thấy Công Tôn Sách ra khỏi cửa phòng, Triển Chiêu cũng không nhịn được nữa, từng chữ từng chữ rống giận: “Bạch, Ngọc, Đường!”
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng biết là chuyện gì xảy ra! Người này sao không biết tốt xấu như thế! Hoàng cung đại nội! Há có thể để cho ngươi làm càn như thế! Nếu bị người phát hiện, chính là tội lớn tru di cửu tộc! Người này trước khi hành động vì sao lại không thể hảo hảo ngẫm lại…
Bạch Ngọc Đường vẫn gác chân như trước, ngồi ở bên giường, ngoáy ngoáy lỗ tai, hoàn toàn không nhìn đến sự tức giận của Triển Chiêu!
“Ta nói Miêu Nhi! Tuy rằng mèo rụng lông là rất thú vị!” Duỗi tay đặt trên cánh tay tức giận đến mức muốn rút kiếm, “Yên tâm! Đêm qua tuyệt không có người phát giác, ta chỉ tìm vật đó liền lập tức ly khai. Lại nói, sự tình trong cung, là không thể nói rõ, có lẽ, Bàng phi kia cũng không dám nói cho hoàng đế! Thất lạc vật ngự ban chính là tội lớn a!! Nữ nhân kia khôn khéo cực kỳ, tuyệt sẽ không dung cho một cơ hội có một tia khả năng, để cho các phi tần khác dùng để đối phó nàng!”
“…” Triển Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng tức đến khổ, “Hảo ý của Bạch huynh! Triển mỗ sao lại không biết? Nhưng Bạch huynh có từng nghĩ tới, nếu như bị người phát hiện, dưới thánh nộ, e rằng không chỉ Bạch huynh, có thể lưu được mấy người trên Hãm Không Đảo? Hậu ý như thế! Kêu Triển mỗ an lòng như thế nào? Tiếp nhận như thế nào?!”
Bạch Ngọc Đường tắc nghẹn, cuối cùng thẹn quá thành giận, nhảy lên giường, tàn bạo kéo cổ áo Triển Chiêu, “Ngươi con mèo thối không biết tốt xấu này! Bạch gia gia ngươi nguyện ý, ai ngăn được? Hiện giờ Bạch gia gia ngươi làm cũng đã làm! Thì như thế nào? Chẳng lẽ, mèo thối ngươi còn muốn tố giác Bạch gia gia hay sao???”
Đối diện với đôi mắt của Bạch Ngọc Đường, phẫn nộ như lửa, có buồn bực, có quan tâm, có chân thành, có khó hiểu, có quyết tuyệt, có vô hối, có ủy khuất, có đau lòng…
Rõ ràng cái gì hắn cũng không nói, nhưng Triển Chiêu lại cảm giác được, chất vấn nơi đáy lòng kia, ngươi cùng ta tuy rằng tranh chấp, nhưng cũng hiểu nhau tiếc nhau, Bạch Ngọc Đường đối đãi ngươi như thế, chẳng lẽ ngươi khinh thường mà ném đi?
Tâm, không tự chủ được mà mềm xuống! Bạch Ngọc Đường kiệt ngạo bất tuân như thế! Bạch Ngọc Đường không màng sinh tử như thế! Bạch Ngọc Đường… ủy khuất thương tâm như thế…
“Triển Chiêu tuyệt không phải là người ngu ngốc, như thế nào không biết! Chỉ là oán ngươi, không để ý an nguy bản thân, mặc dù Triển Chiêu cảm nhận được hậu ái, nhưng nhận được chỉ có thẹn, đại ân như thế! Chỉ sợ, suốt đời Triển Chiêu cũng khó trả hết! Ngọc Đường…”
Một tiếng “Ngọc Đường”, hai người đều sửng sốt (thông thường ngoại trừ quan hệ huyết thống, chỉ có phu thê, mới có xưng hô thân mật như thế, cho dù quan hệ tốt thế nào, đều sẽ thêm vào xưng hô huynh hoặc đệ ở sau họ hoặc tên, bởi vậy, tiếng Ngọc Đường này, thực sự có vẻ vô cùng thân cận).
Triển Chiêu không nghĩ tới nóng lòng biện giải, không muốn để cho hắn hiểu lầm, lại yêu thương Bạch Ngọc Đường như thế, xưng hô luôn luôn chôn sâu nơi đáy lòng, rốt cuộc bất giác kêu ra khỏi miệng. Trên mặt không khỏi nóng lên, xấu hổ không ngớt.
Bạch Ngọc Đường giữa lúc ngốc lăng, chỉ cảm thấy tiếng Ngọc Đường này, gọi ra từ trong miệng y, không chút nào gượng gạo, kiểu cách, dường như phát ra từ đáy lòng, dễ nghe đến mức tâm trí thư sướиɠ; lại nghe ngôn ngữ trong lời nói của y, quan tâm lo lắng lộ rõ trong ngôn từ, trong nháy mắt, hết thảy không hài lòng tiêu tán như mây khói, trong lòng tràn đầy sung sướиɠ ấm áp; lại nhìn thấy khuôn mặt vốn vì thương thế mà hiển lộ tái nhợt của y, lúc này hai gò má ửng đỏ, lông mi thật dài hơi hơi run rẩy, quang hoa trong đôi mắt như nước, thâm thúy u ám… Khuôn mặt rõ ràng dương cương tuấn tú như thế, lại khiến cho hắn cảm thấy tao nhã tuyệt thế, câu hồn đoạt phách… Đôi môi hơi hơi mở ra, mặc dù còn có chút tái nhợt, rồi lại xem ra mềm mại ôn nhuận như thế, chọc người thương tiếc… Không tự giác mà cúi đầu, nhẹ nhàng bao phủ lên cặp môi mềm mại kia, tinh tế ấm áp, quả nhiên tốt đẹp như trong tưởng tượng, khó kìm lòng nổi, muốn đi vào sâu hơn, xem xem sâu bên trong kia có mê say dụ hoặc như thế hay không…
Bốn phía dường như tràn đầy ám lưu như có như không, Triển Chiêu chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cũng biết tiếng ‘Ngọc Đường’ này thực sự quá mức đường đột, tuy rằng xưng hô như vậy sớm đã trằn trọc trăm nghìn lần dưới đáy lòng! Giữa lúc vội vàng, muốn biện giải cái gì đó, không nghĩ tới, mới giương miệng, lại bị một đôi môi ấm áp ngăn chặn, lời nói chưa ra khỏi, đều bị lắp kín lại vào trong bụng. Khuôn mặt gần như tà mỹ của Bạch Ngọc Đường kia tới gần trước mắt, mê ly nghi hoặc trong ánh mắt, đôi môi bao phủ lên lại vạn phần ôn nhu quý trọng, giữa lúc kinh hãi hoảng hốt, trong đầu rốt cuộc trống rỗng… Đáy lòng dường như có thanh âm, nhắc nhở bản thân, thế này là không đúng, hẳn phải đẩy hắn ra… Thế nhưng… Ngón tay lại không có nửa phần khí lực, tư duy thường ngày thông minh sáng suốt, lúc này lại như bãi công, một mảnh hoảng hốt…
Lưỡi tinh tế mà liếʍ qua mỗi một phân niêm mạc trong khoang miệng, ôn nhu an ủi hàm răng kết cấu chỉnh tề kia, kể cả lợi kia cũng không nguyện buông tha, trong khoang miệng tinh tế tốt đẹp của y, phiến lưỡi linh động, khıêυ khí©h đầu lưỡi không biết làm sao của y, mời, dụ hoặc, bức bách nó cùng mình cùng múa… Tâm say thần mê, lý trí sớm đã bay tới chín tầng mây, giờ này khắc này, cái gì cũng không còn trọng yếu, cái gì cũng không cần tính toán, chỉ còn lại khuôn mặt khắc sâu nơi đáy lòng trước mắt, hô hấp hòa nhịp, tim đập kề sát, tiếp xúc mỹ diệu như tiên, mềm mại ấm áp nhập hồn…
Ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng cước bộ thấp trầm, tư duy thần trí đột nhiên trở về thân hình, mới giật mình cảm giác được, hai người cư nhiên đã ngã nằm trong đệm giường, vội vàng buông ra hai tay không biết lúc nào đã đặt trên vai, phân biệt ngồi lên, đã thấy cửa mở ra, Công Tôn Sách bưng chén thuốc tiến vào. (*Oa oa a….* Tại sao toàn khúc lãng mẹn mà bị ngắt ngang thế này hả trời! *Oa oa a….*)
“Triển hộ vệ, thuốc đã sắc xong!”
“Đa tạ Công Tôn tiên sinh!” Triển Chiêu nỗ lực bình ổn lại nỗi lòng quay cuồng, tiếp nhận chén thuốc.
“Bạch thiếu hiệp, Triển hộ vệ ở đây, xin ngươi chiếu cố nhiều hơn!” Công Tôn Sách quay đầu, nhất quán ôn nhu mà cười, cũng không phát hiện cái gì không đúng.
“Công Tôn tiên sinh xin yên tâm!” Tà tà liếc người cầm chén thuốc kia, ngữ khí bình tĩnh, tâm không bình tĩnh… (Khửa khửa khửa! *cười tà*)
Nhìn nhìn cánh cửa khi Công Tôn tiên sinh rời đi đã đóng lại, nhìn nhìn cái người đang mặt không chút thay đổi mà uống thuốc rồi lại không dám ngẩng đầu kia…
Chưa từng nghĩ đến, tự thấy bản thân gặp qua vô số người, bản thân cũng quen biết vô số hồng nhan, cư nhiên sẽ kìm lòng không đậu như thế, trầm mê không khống chế được như thế… (Edit câu này mà sao thấy tức anh ách à! Hức) Đột nhiên bừng tỉnh, dường như hiểu rõ ra rất nhiều, sống chung khi đem Miêu Nhi này nhốt tại trong Thông Thiên Quật; quyết tuyệt khi mạo hiểm tánh mạng đi theo y trở lại Biện Lương; yêu thương không cam lòng khi nghe được hoàng đế muốn y múa kiếm; dây dưa không muốn ly khai khi chuyện của bản thân đã giải quyết xong; tự nhiên như theo lý phải làm khi thay y bảo hộ Bao đại nhân; đau lòng cuồng bạo khi nhìn thấy y bị thương; xung động liều lĩnh khi nghe được lời nói của Bao đại nhân; lại nguyên lai…
“Uy! Miêu Nhi! Ta nghĩ… Ta là yêu ngươi…” (Yêu thì yêu đại đi còn thêm chữ ‘là’ vô, muốn ăn đập mà! Hừ!)
Một hơi uống xong nước thuốc đắng đến gai người, người nào đó đang muốn buông bát xuống, trong nháy mắt cứng đờ, bát từ kẽ ngón tay rơi xuống, vỡ đầy đất… Vừa rồi… Hắn nói cái gì?
Bạch Ngọc Đường lấy lại bình tĩnh, lần nữa nhớ lại, du dương nhanh nhẹn, khí vũ hiên ngang, siêu phàm thoát tục trong rừng hoa đào kia; y đột nhiên hoảng loạn thất thố, trên nóc nhà đêm trăng sáng kia; nhãn thần mê li, kiên định cố chấp, ôn nhu như nước dưới ánh nến phiêu hốt kia… Miêu Nhi… Ngươi cũng giống như ta nha…
Lần nữa ngẩng đầu đối diện cặp mắt hoảng loạn kia, Bạch Ngọc Đường cười khẽ, “Chưa nghe rõ sao? Ta đây nói lại lần nữa! Ta, Bạch Ngọc Đường, yêu, Triển Chiêu, ngươi, rồi!” Ta nghĩ, ta hiểu rõ ngươi, suy nghĩ của ngươi, lễ nghi đạo đức của ngươi, cố kỵ của ngươi, bất đắc dĩ của ngươi; vì vậy ta sẽ không bức ngươi, bức ngươi thừa nhận cảm tình ngươi sớm đã hiểu rõ! Nhưng, ta là Bạch Ngọc Đường, nếu yêu, thế nào cũng phải cần một cái kết quả mới được. Vì vậy, “Miêu Nhi! Hiện tại ngươi không cần đáp lại ta cái gì, Bạch Ngọc Đường có thể chờ! Ngươi trước hết hảo hảo nghỉ ngơi, ta thay ngươi đi đón Bao đại nhân hạ triều!” Đi tới cửa, “Còn có! Ta rất thích ngươi gọi ta Ngọc Đường! Rất êm tai!” (Phì, sến thấy sợ, nhưng ta thích! Hi hi..)
…
Trong nháy mắt mười ngày trôi qua, trong cung vẫn chưa truyền ra bất luận tin tức gì, trong lòng Triển Chiêu an tâm một chút, cuối cùng ổn định tâm lại.
Từ sau ngày ấy, Bạch Ngọc Đường tuyệt không nhắc lại, vẫn là ngày ngày giám thị y uống thuốc, nghỉ ngơi, không cho phép y xuất môn, thay y đón đưa Bao đại nhân, bảo hộ Khai Phong Phủ… Chỉ là, ngày xưa, nguyên lai khó tránh khỏi tứ chi tiếp xúc, nhưng sau ngày đó, lại trở nên quỷ dị, Bạch Ngọc Đường càng là mượn cớ y uống thuốc, nghỉ ngơi, cương quyết mà chuyển vào trong phòng Triển Chiêu, mấy ngày đầu tiên ngược lại cũng không có gì, nhưng hai ngày sau, rõ ràng khi đi ngủ còn rất tốt, nhưng khi tỉnh lại lại phát giác người nọ hoặc ôm thắt lưng y, hoặc ôm đầu vai y… Nhưng bản thân lại vẫn cứ không cách nào cự tuyệt, còn ngay cả một tia nộ khí cũng không có… (Chuột này… toàn lợi dụng ăn đậu hũ ko à~! =_=||||)
Cười khổ, lắc lắc đầu, tìm Bao đại nhân, vào thư phòng. Đã thấy Công Tôn Sách cùng Bạch Ngọc Đường cũng có mặt.
“Triển hộ vệ, thân mình như thế nào?” Bao Chửng vừa thấy, vội vàng khoát khoát tay ngăn Triển Chiêu hành lễ.
“Đại nhân! Thuộc hạ đã hoàn toàn khỏi bệnh! Việc Tương Dương Vương bị hành thích, đã không thể tiếp tục kéo dài, xin đại nhân để cho thuộc hạ đi Tây Hạ trước!”
Bạch Ngọc Đường nộ trừng, Triển Chiêu coi như không thấy.
“Triển hộ vệ! Tuy rằng nội công ngươi thâm hậu, thân thể so với thường nhân cường tráng hơn, cộng thêm linh dược phụ trợ, thương độc đã hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng ít nhất trong vòng nửa tháng, không nên dùng trên năm thành công lực, để ngừa lưu lại bệnh căn!” Công Tôn Sách yêu thương mà nhìn nhìn Triển Chiêu.
“Triển hộ vệ!” Bao Chửng trầm ngâm nói, “Việc này quan hệ to lớn, nhưng hoàng thượng cũng không hạn định thời gian, ngươi vẫn cần tĩnh dưỡng nửa tháng trước…”
“Đại nhân! Từ Biện Lương tới Tây Hạ! Liên tục đi cũng cần hơn mười ngày, chuyến này thuộc hạ đi, trên đường tuyệt sẽ không tranh đấu, đợi khi tới Tây Hạ, kỳ hạn nửa tháng Công Tôn tiên sinh nói cũng vừa vặn!” Dù hoàng thượng chưa hạn thời gian, nhưng Bao đại nhân ngay thẳng chính trực, ở trong triều đắc tội vô số người, nếu không điều tra rõ sớm một chút, chỉ sợ không biết những người đó sẽ đem đến thị phi gì nữa!
“…” Mắt thấy thái độ Triển Chiêu kiên quyết, ba người trong phòng chỉ đành trầm mặc.
Nửa ngày, Công Tôn Sách tiến lên một bước, “Triển hộ vệ, học sinh không phản đối! Nhưng nếu ngươi muốn đi Tây Hạ, học sinh có lời muốn nói!”
“Tiên sinh mời nói!”
“Lần này ngươi có thể hoàn toàn khỏi bệnh, Bao đại nhân, Bạch thiếu hiệp cùng học sinh đều lao tâm lao lực! Mong ngươi có thể lĩnh hội được tâm huyết của chúng ta, giữ lời nói hôm nay, chỉ đi đường, chớ quản thị phi!” Nói là nói với Triển Chiêu, nhãn thần lại ý vị thâm trường mà nhìn phía Bạch Ngọc Đường!
Lông mi Bạch Ngọc Đường giương lên! Tự tiếu phi tiếu mà nhìn lại.
Công Tôn Sách cười khổ, hiểu rõ Cẩm Mao Thử kỵ nhất bị người tính kế, nhưng lúc này lại không thể cứ theo suy nghĩ của hắn, chỉ đành mang theo ánh mắt thành khẩn, lần nữa liếc nhìn hắn.
Chỉ nghe thanh âm của Triển Chiêu; “Như thế, vậy thuộc hạ liền quay về thu thập một chút, tức khắc khởi hành!”
Công Tôn Sách khẩn trương! Liên tiếp lấy mắt tỏ ý!
Cuối cùng nghe được Cẩm Mao Thử kia cười nói: “Triển Chiêu! Ta cũng cùng đi với ngươi!”
Công Tôn Sách thở phào một hơi, nhưng lại nghe thanh âm chần chừ của Triển Chiêu, “Nhưng Khai Phong Phủ…”
Vội vàng tiếp lời: “Triển hộ vệ không cần lo lắng, có tứ đại hộ vệ ở đây, không cần quá mức quan tâm! Còn nữa, từ khi Tương Dương Vương bị hành thích, thủ vệ kinh thành được gia nghiêm, đã không còn trở ngại lớn!”
Triển Chiêu cuối cùng vẫn lo lắng Khai Phong Phủ, còn muốn nói cái gì đó, Bao Chửng lại không cho y cơ hội nữa: “Triển hộ vệ! Ngươi cùng Bạch thiếu hiệp cứ đi trước, Tây Hạ không thể so với Đại Tống ta, mọi chuyện lúc nào cũng phải chú ý cẩn thận!”
“Vâng!”
“Bạch thiếu hiệp, trên đường đi, Triển hộ vệ liền làm phiền ngươi!” Bao Chửng vuốt râu than nhẹ, vừa rồi giữa Công Tôn Sách cùng Bạch Ngọc Đường, ông sớm đã trông thấy thanh thanh sở sở, thẳng đến khi Bạch Ngọc Đường đáp ứng, mới nói át đi.
Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch mi, người người đều nói Khai Phong Phủ Bao thanh thiên ngay thẳng chính trực, Công Tôn Sách trí tuệ hơn người; vì sao không có người nào nhìn ra hai người này càng già càng gian hoạt đây? Cái gì kêu làm phiền? Hai người này quả thực là càng già càng tính toán thâm sâu! Muốn cho ta hỗ trợ thì cứ nói rõ ra đi! Hừ! Cư nhiên tính kế Bạch gia gia làm sức lao động mà không lấy được chỗ tốt, lại còn miễn phí… Bất quá… Miêu Nhi… Việc này Bạch gia gia được đi cũng muốn đi, không được đi vẫn muốn đi! Bao đại nhân! Công Tôn tiên sinh! Các ngươi uổng phí tâm cơ rồi! Cho các ngươi thiếu một cái ân huệ cũng không tồi! Nói không chừng ngày nào đó có thể sử dụng được…
Nghĩ như thế, cười tủm tỉm mà trả lời: “Đại nhân! Công Tôn tiên sinh xin yên tâm, dọc đường có ta, quyết sẽ không thất lạc con mèo ngốc này!” Đổi lấy một cái nhìn giận dữ của Triển Chiêu, coi như không thấy.
Nhìn nhìn con chuột bạch cười đến mức xuân quang rực rỡ nào đó! Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đồng thời chợt lạnh sau lưng, rõ ràng là bản thân kiếm lời, nhưng thế nào lại cảm giác tựa như bị lừa?! (Cái này kêu là bị bán còn giúp ng` ta đếm tiền trong truyền thuyết a~~~~~~!!!!!)
“Khởi bẩm vương gia! Vừa rồi nhận được mật báo! Triển Chiêu mới vừa rời khỏi kinh thành, đi theo hướng tây bắc!”
Phất phất tay, lệnh người lui ra, Triệu Doanh chuyển hướng Quý Cao nói: “Quý tiên sinh, Triển Chiêu quả nhiên đi Tây Hạ trước! Tiên sinh kế tiếp dự định như thế nào?”
“Vương gia! Hiện giờ tinh lực của Khai Phong Phủ đều đã bị dẫn rời đi, Triển Chiêu cũng đi Tây Hạ, thời gian không đủ mấy tháng, là sẽ không trở lại Biện Lương! Chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo!” Quý Cao đắc ý đầy đất mà nói.
“Được! Bản vương liền lệnh người của Thiên Long Tổ ám sát Triệu Trinh! Quý Cao! Ngươi nhanh chóng đem bồ câu truyền tin cho Tây Hạ, để cho bọn họ bắt đầu tiến công! An bài Địa Long Tổ, ám sát trọng tướng ở biên quan!” Triệu Doanh cười dài, uy thế khổng lồ xuất ra toàn bộ.
Võ công Quý Cao vốn không cao, như thế nào ngăn cản được, mồ hôi lạnh đầm đìa đầy người, không tự chủ được, quỳ xuống, trong lòng lại tràn đầy vui mừng, “Vương gia chân long thiên uy! Thành sự ở trong tầm tay! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Triệu Doanh chậm rãi thu lại khí thế: “Không sai! Bản vương mới là chân long thiên tử! Huyết mạch hoàng gia chân chân chính chính! Triệu Trinh! Hừ…”
“Quý tiên sinh xin đứng lên! Quý tiên sinh đầy bụng kinh luân, kế sách tuyệt diệu! Ngày bản vương đăng cơ, cũng chính là lúc Quý tiên sinh quan bái tướng quốc!”
“Triệu Trinh kia sao có thể so sánh cùng vương gia là huyết mạch hoàng gia chân chính? Quý Cao, bất quá chỉ là tận hết trung thành của thần tử mà thôi!” Quý Cao cung kính mà đứng thẳng.
“Ngô… Tiện thể báo cho bên Tây Hạ biết, việc Triển Chiêu sắp đến! Tốt nhất có thể bắt sống!” Triệu Doanh một mặt chậm rãi giao phó, một mặt tinh tế tính toán.
“Vương gia?!” Quý Cao không giải thích được, nhíu mày, “Một tên vũ phu mà thôi! Vương gia việc gì cần coi trọng y như thế?”
“Ha ha a! Quý tiên sinh! Tài năng của Triển Chiêu, hoàn toàn không chỉ là một chút như hiện nay, chỉ tiếc, Triệu Trinh dùng người nghi kị, không cách nào có thể sử dụng hết mà thôi! Còn nữa, nếu có thể thuận lợi đăng đại bảo, có y nơi tay, Bao Chửng Khai Phong Phủ, sẽ có thêm một phần chắc chắn đầu hàng! Ai… Bao Chửng xác thực là rường cột nước nhà, đáng tiếc Triệu Trinh nít ranh kia, ghét hiền ghen tài, như thế nào có thể yên tâm dùng ông ta? Nếu có thể… Bao Chửng xác thực là hiền năng tướng tài khó có được a…”
Tiếp tục ném một chút tiểu đậu hoa… Các thân thân muốn đậu hũ thì không nên trông chờ chương này la, chỉ có một chút tiểu đậu hoa, bất quá rất ngọt nga!!
(_Mọi người khinh thường: Muốn lấy đậu hoa lừa gạt chúng ngẫu? Ngươi nói rõ ngươi mài không ra được đậu hũ đi. _ Hương nào đó ôm đầu ngồi chồm hổm trong góc phòng vẽ vòng vòng: …)
_____________________