Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Vốn Là Ma

Chương 9: Sự Trừng Phạt Nghiệp Chướng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bọn thủy yêu trên sông Thanh Đường che mặt mà lui!

Có thể nhân loại vị tất hạ quyết tâm làm vậy, nhưng bọn chúng thực sự không dám đi chứng thực.

Hai bên đấu trí, xem ai là người phải nhượng bộ, kết quả, bên đạo môn đã giành chiến thắng.

Lần tập trung tại Lục Bàn Thành này của yêu tộc, bị thất bại tan tác mà lui, nhưng hoàn toàn không có nghĩa rằng nhân loại thực sự có thể đắp đê ngăn nước được.

Theo tình thế, thực sự muốn làm như những gì đã nói, thì đã lộ rõ mục đích tiêu diệt đối phương của mình, lúc đó sẽ có một bên ngã xuống, rõ ràng hiện tại không phải là thời cơ để ngả bài; cho nên Xung Linh đạo nhân cũng không tiếp tục cưỡng ép Lục Bàn Thành đắp đê nữa.

Chẳng khác nào hai bên đều lui một bước, Đạo Môn có được mặt mũi, gϊếŧ chết một tên tướng tôm không quan trọng; thủy tộc cũng đạt được mục đích của mình, không cho nhân loại đắp đê, còn về tên hà tướng (tướng lĩnh hình con tôm), trong Thanh Đường Giang có vô số, thiếu gì con giống như vậy?

Ai được lợi, ai ăn thiệt thòi, không ai nói được cho rõ ràng, nhưng trong lòng mỗi bên đều hiểu.

Không thể nói là chán chường, nhưng cũng cảm thấy thất bại, nhiệm vụ lần này của nhóm người Xung Linh đạo nhân nếu tiếp tục cũng chẳng còn ý nghĩa. Trên thực tế, thất bại trong việc đắp đê tại Lục Bàn Thành cũng có nghĩa là thất bại trên toàn bộ hai bên bờ sông Thanh Đường, một chỗ bị hổng thì có đắp đê ở những chỗ khác cũng không có ý nghĩa gì nhiều.

Bốn người cũng không tiếp tục ghé những thành thị khác nữa, mà trực tiếp đi thẳng về Thần Đô, trên đoạn đường này mấy chuyện trớ trêu đã không còn là những chuyện mà những tu hành giả có tầng thứ như bọn họ có thể giải quyết, cần những đại tu hành giả thực sự đi giải quyết.

Trên đường về cũng xuất hiện một chút lúng túng, bởi vì một chút mặt mũi của Đạo Môn cũng phải nhờ một tên phạm nhân giúp họ lấy về, điều này khiến cho mặt mũi ba người Xung Linh trông không tốt lắm, rõ ràng cảnh giới cao hơn người ta mấy tầng, nhưng khi thực sự gặp chuyện lại không bằng một tên mà ngay cả tu sĩ nhập môn cũng không được tính, khiến họ có chút tổn thương lòng tự tôn.

Kết quả của sự lúng túng này là trầm mặc, mấy đạo nhân không biết phải nói cái gì, lại không thể tự tiện thả cho y đi; Hậu Điểu đồng dạng cũng trầm mặc, y không phải là người làm ơn để được báo đáp, với lại y không cảm giác rằng mình đã giúp mấy đạo nhân này, mà y giúp toàn mấy chục vạn bách tính ở Lục Bàn Thành.

Một đường ra roi thúc ngựa, ngày đi đêm nghỉ, cho dù mấy đạo nhân đã rất chiếu cố y, nhưng Hậu Điểu vẫn cảm thấy chịu không nổi; mấy đạo nhân có công pháp trên người, có thể vừa đi đường vừa vận công, nhưng y thì chỉ có thể lấy thân thể gắng gượng chống đỡ, cho dù thân thể cường tráng như y thì đi mấy chục ngày liên tục như vậy cũng bắt đầu lộ ra chút gầy gò, thần sắc uể oải.

Y không oán trách, bởi vì y biết, mấy đạo nhân kì thực có thể không cần ngủ đêm, ngày đi đêm nghĩ là đã rất chiếu cố y rồi.

Từ đầu đến cuối, y cũng không phải bị mang áo tù, không mang gông xiềng, mấy đạo nhân cũng tôn trọng y đúng lễ độ, đây là tôn trọng trên mức độ tinh thần (ý nói thực sự là tôn trọng chứ không phải bằng mặt mà không bằng lòng), y cũng không thể yêu cầu quá nhiều.

... Thần Đô, nơi đặt Hoàng triều của An Hòa quốc, cũng là hạch tâm của Đạo phủ nước An Hòa; tại An Hòa, Đạo Môn và hoàng quyền có mối liên hệ tương đối chặt chẽ, đây cũng là tình trạng bình thường tại thế giới này, người tu hành rất khó cắt đứt hoàn toàn với tục thế, cũng không có nhiều núi cao rừng sâu để dành riêng cho người tu hành ẩn tu, xa lánh thế tục, hoàn cảnh sống ở thế giới này không quá tốt, có rất nhiều thứ đối với nhân loại mang tính uy hϊếp.



Ngươi tu hành không thể kéo giãn cự li với phàm nhân, bởi vị họ phải bảo hộ phàm nhân, trừ phi có một ngày những uy hϊếp này không còn tồn tại nữa.

Thần Đô là một tòa thành hùng vĩ, không bé nhỏ như Lục Bàn Thành, tường thành ở đây cao hơn 10 trượng, có thể phòng thủ trước quân đội ở các quốc gia khác, cũng có thể phòng thủ trước đa số những yêu thú không có khả năng phi hành, chính là lá chắn cuối cùng của Hoàng thành nước An Hòa.

Hiểu Tùng và Tế Nguyệt đi phía trước, Xung Linh và Hậu Điểu đi đằng sau, biết rằng vị đạo trưởng này có điều muốn nói, Hậu Điểu cố ý giảm tốc độ.

Xung Linh nhìn về phía tường thành nguy nga đồ sộ, hơn 10 ngày qua rất hiếm khi mở miệng nay lại hỏi:" Đã đến đây lần nào chưa?"

Hậu Điểu lắc lắc đầu,"Chưa từng, bận nhiều việc quá, không có thời gian rãnh."

Xung Linh gật gật đầu, cầm roi ngựa chỉ,"Xem thật kĩ một chút đi, cũng có thể đây là lần nhìn cuối cùng; có phải trong lòng ngươi đang oán hận, trên pháp lí không làm gì sai, chỉ là hành sự có chút lỗ mãng, nhưng lại rơi vào tình cảnh như thế này, không cam lòng?"

Thấy Hậu Điểu trầm mặc không nói, Xung Linh đạo nhân lạnh nhạt nói:"Đây là ngươi không hiểu rõ Đạo Môn, đối với Đạo Môn mà nói, nguyên tắc hành sự cao nhất của chúng ta là bảo vệ phàm nhân, đây là điều luật quan trọng nhất không thể phá vỡ, không được phép nghi ngờ.

Cho nên mới có quan phủ phàm nhân chuyên đi thẩm tra, xử lí và quyết định, chúng ta chỉ cung cấp lý do, căn nguyên của tội ác, nhưng không phụ trách động thủ, cũng chính là vì tránh phải tình trạng rơi vào việc tùy ý gϊếŧ chóc."

Biết tên hình tập này có chút không phục, Xung Linh liền giải thích tiếp:" Ta biết những ước thúc kiểu này vị tất đạo nhân nào cũng có thể tuân thủ, ngoài tầm mắt, nơi đâu cũng có những đạo nhân vi phạm pháp lệnh, nhưng trong tầm mắt của Đạo Môn, tuyệt đối không dung thứ cho ai chà đạp nguyên tắc!

Ngươi ở ngay trên công đường gϊếŧ người, cái ta quan tâm không phải là ngươi gϊếŧ người quan trọng hay không, kẻ đó có đáng chết hay không, mà là loại khuynh hướng tư tưởng nguy hiểm của ngươi, nếu không có người ngăn cản, nếu tiếp tục phát triển thì không biết có bao nhiêu người sẽ bị hủy trong tay ngươi!

Công việc của hình danh đều không có tốt xấu, đúng sai tuyệt đối, một ngày ngươi dưỡng thành thói quen sát phạt tùy tâm, kết quả cuối cùng chính là nhập ma!

Đây chính là nguyên nhân tại sao ngươi nhất định phải trả một cái giá cực lớn."

Nghĩ tới điều gì, Xung Linh lại thở dài,"Tại Lục Bàn Thành, ngươi liều lĩnh gϊếŧ con hà tướng, có từng nghĩ qua khả năng bọn chúng không chịu lui quân? Mà là bị kí©h thí©ɧ hung tính, ngang nhiên đồ thành?"

Hậu Điểu ăn ngay nói thật," Bọn chúng một khi đã tụ tập một đám trên nước thì đã muốn dọa dẫm rồi; thực sự muốn gϊếŧ người, thì đã trực tiếp xông thẳng tới rồi, lại hà tất cho nhân loại thời gian để chuẩn bị? Thế giới này không có cách nào mà vẹn cả đôi đường cả, luôn luôn phải có điểm mạo hiểm..."



Xung Linh không chấp nhận, "Cho nên ngươi mới gϊếŧ Vương gia công tử? Mạo hiểm rồi, kết quả thì sao? Quá lỗ mãng, như chuyện ngươi căn bản không thích hợp tu hành! Tính đánh cược rất lơn, động một chút là đem thân mình đặt vào tử địa, ở đâu mà có nhiều cơ hội sống sót sau đó chứ?"

Chỉ chỉ về phía trước, Xung Linh tiếp tục nói: " Tại Lục Bàn Thành, ngươi đã giúp chúng ta giải quyết phiền phức, ta không phải là người bạc tình, cũng khỗng phải nhìn mà không thấy; trên một đường đến đây ta đã cấp cho rất nhiều cơ hội, cùng hai người trước mặt đổi ngựa, đêm lại an bài cho mỗi người bọn họ thay phiên cùng người cùng một phòng để giám thị, hơn 10 ngày qua rồi mà ngươi một chút cũng không cùng bọ họ kéo gần quan hệ?

Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cái gọi là kiêu ngạo của ngươi trước mặt thực lực thì không đáng là cái gì, cho nên, ngươi không phải là bị các quy củ của Đạo Môn làm hại, mà ngươi bị hủy bởi tính các ác lại (cái này nói nhiều rồi hen, là kiểu dùng thủ đoạn tàn nhẫn để giải quyết vấn đề của các quan lại) của bản thân mình, còn cho rằng không thẹn với lòng thì người khác sẽ khom lưng quỳ xuống kết giao với ngươi sao?

Ngươi biết rất rõ, chúng ta không phải là sư đồ, chuyện một người có thể làm nhưng ba người không thể làm!"

Đây chính là phương pháp xử thế của đạo nhân, nếu như chỉ có một mình y đi tuần sát, nể tình y đã giải quyết chuyện khó khăn ở Lục Bàn Thành , nói không chừng trên đường sẽ tìm một cái cớ nào đó mà để y chạy thoát; nhưng hiện tại thì có tới 3 người đồng hành, thì phải được 3 người cùng đồng ý, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.

Bây giờ y gặp phải cửa ải cuối cùng để trùng kích Thông Huyền cảnh, các loại tài nguyên hầu như toàn bộ đều phụ thuộc vào Đạo Môn, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kì sai sót nào, khiến bản thân bị mất điểm trong Đạo Môn. Cho nên mới tận lực cho tên gia hỏa này một cơ hội cùng lúc lấy lòng hai tên sư đệ, nhưng ai ngờ tên này cứ cứng đầu cứng cổ, cũng không biết là khờ thật hay là giả ngu nữa?

Hậu Điểu khẽ lắc đầu,"Ta không chạy! Bởi vì ta chỉ cần chạy một lần thì hai mươi năm kiên trì sẽ trở thành chuyện cười, ta cũng không phải là ta nữa rồi."

Y làm sao không hiểu được ý tứ của Xung Linh đạo nhân? Nhưng nếu như bỏ chạy như vậy mà nói, thì chỉ có thể lưu lạc tứ xứ, vong mạng thiên nhai, cả ngày trốn đông núp tây, cuộc sống như thế thì còn gì là ý nghĩa nữa?

Một phen tao ngộ, khiến y hiểu rằng vấn đề lớn nhất của mình là vấn đề về năng lực! Không phải là y làm đúng hay làm sai, mà là y làm những chuyện vượt ra khỏi năng lực của mình, đơn giản là vậy!

Y chưa từng khát khao thực lực như bây giờ, muốn đạt được thực lực chỉ có thể dựa vào Đạo Môn, y, một quan viên nho nhỏ của một cái thành hẻo lánh nhỏ xíu thì tìm đâu ra biện pháp để lên ngồi trên chiếc thuyền lớn đó chứ?

Đã không thể tìm sống, thì cầu chết!

Tu đạo, cái loại chức nghiệp này, niên kỷ càng lớn càng mơ hồ mông lung, y không có thời gian, nếu như lại biến thành đào phạm thì càng không còn hy vọng!

(Lại thơ: tui để Hán Việt cho hay, chứ dịch ra nó trớt quớt, có khi lại không đúng ý của tác giả, dù sao cũng toàn là thơ cổ)

Cước đạp phù vân thân dĩ lão, Phỏng đạo tu hành hận bất tảo

(Câu này dễ hiểu nè, hợp với đoạn kết của chương này: Chân đạp lên mây thân đã già, Hỏi đạo tu hành hận không sớm (tu))
« Chương TrướcChương Tiếp »