Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Vốn Là Ma

Chương 8: Chữ Luật Làm Đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hậu Điểu đối với cảnh tượng trước mắt cũng cực kì kinh hãi, chính xác mà nói, hai mươi năm trong đời căn bản y chưa rời khỏi chu vi Phù Phong Thành bao giờ, thì ở đâu mà kiến thức được hung hiểm đến trình độ này?

Không có phương tiện giao thông để dùng, xuất hành tại thời đại này là cực kì tốn thời gian, và cũng cần có rất nhiều dũng khí.

Trên mặt Hiểu Tùng đạo nhân hiện lên chút lo lắng, thấp giọng nói:" Sư huynh, xem ra hành tung của chúng ta đã bị tiết lộ rồi, những con yêu vật này là cố ý ra oai phủ đầu với chúng ta!"

Lần xuất hành này của họ vốn cũng chẳng phải che che giấu giấu, đắp đê bảo vệ dân chúng cũng liên đới rất nhiều người nhiều thế lực, càng không nói đến chuyện bảo mật, bị thám tử của thủy yêu điều tra ra cũng chẳng có gì là lạ, nhưng bọ thủy yêu tụ hợp tại Lục Bàn, nơi thủy thế giao hội giương cờ gióng trống uy hϊếp, vẫn có chút ngoài dự liệu của bọn họ.

Tại An Hòa quốc, lực lượng Đạo Môn tuy không đủ để càn quét tất cả, nhưng nói là đệ nhất thế lực cũng không quá đáng, bộ tộc thủy yêu ở sông Thanh Đường tuy không yếu, nhưng dù sao cũng bị vây khốn ở một con sông, vậy mà dám cùng với Đạo Môn nước An Hòa đánh lôi đài giữa ban ngày ban mặt, đây cũng là lần đầu trong mấy chục năm qua.

Tế Nguyệt lộ vẻ hơi bất an, " Mấy năm nay giang hồ không được yên bình, U Phù thấp thoáng quỷ ảnh, yêu tộc thì rục rịch ngóc đầu, quỷ môn thì người ngựa cũng sẵn sàng ...bọn chúng hình như cũng đã thương lượng xong xuôi đâu đó rồi, sư huynh, chúng ta lần này cẩn thận là hơn, cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ, năm sau làm lại là được, vạn lần không thể để cho thế cục vốn dĩ đã khẩn trương lại gia tăng thêm biến số, trước khi đi sư thúc vẫn còn cẩn thận dặn dò chúng ta."

Xung Linh đạo nhân gật gật đầu, mấy cái tin tức nội bộ này y làm sao không rõ? Nhưng đã là người có cảnh giới cao nhất trong nhóm, y càng suy tính xa hơn, việc này còn có vấn đề danh tiếng của Đạo Môn; giữa các thế lực tu chân, tranh đoạt đạo vận bên này suy thì bên kia thịnh, có chút khó khăn trước mắt không thể cúi đầu, nếu nhịn lần đầu sẽ có lần sau, sau này sẽ phiền phức vô cùng vô tận.

"Ta tự biết được, để xem bọn cả đời ăn lông ở lỗ này làm sao hành động, sau đó mới tính"

Bất kể là sơn yêu hay thủy quái, chưa bàn phương diện thực lực mạnh mẽ của cơ bắp, nhưng về đầu óc thì tương đối hấp tấp, ngươi muốn chúng bỏ bao nhiêu năm để mưu tính một đại sự thì có chút miễn cưỡng, dưới đa số tình huống đều không kềm chế được tính bồng bột.

Quả nhiên, không tới một khắc, hơi nước trên sông Thanh Đường bắt đầu quay cuồng, vốn mờ mịt không nhìn rõ được gì bị yêu phong thổi sạch, chiên trống rung trời, tiếng yêu quái hò hét vang cả một vùng...

Mọi người trên tường thành nhìn xuống, lại thấy lít nha lít nhít, một bầy đủ loại hình dáng, thiên kì bách quái thủy vật đều xuất hiện trên mặt sông, trong tay binh khí sáng ngời, lạnh thấu xương, nào là đao thương kiếm kích, cặp càng giương cao, miệng ngoác ra như chậu máu...

Thủy tộc sông Thanh Đường đồng loạt reo hò, âm thanh chấn động bốn phương, đừng nói là bách tính phổ thông trong thành, ngay cả Hậu Điểu tự cho là can đảm hơn người một bậc đang đứng trên thành cũng có chút kinh hồn táng đởm, tay chân lạnh toát!

Khu vực Phù Phong Thành cũng có sông Thanh Đường chảy qua, nhưng thứ nhất là chỉ một đoạn ngắn, thứ hai là thế nước bình lặng, lòng sông lại cạn, nên ít có thủy tộc hoạt động, vì cách thành thị một đoạn cự li, nên trên phương diện này y không có nhiều ấn tượng; nhưng tại Lục Bàn Thủy Thành thì lại vừa vặn trái ngược, thế nước phức tạp, dòng nước chảy mạnh, có nhiều vịnh sâu, chính là địa thế quá tốt cho thủy tộc hoạt động, cũng chính là lý do tại sao những thủy vật này lại chọn nơi đây để khiêu chiến với Đạo Môn của nước An Hòa.

Thanh Đường thủy tộc hiện thân làm cho bách tính hai bên bờ sông cả kinh bỏ chạy tứ phía, dìu già dắt trẻ, kêu khóc vang trời, ùn ùn chạy về chỗ cửa thành, những binh lính phàm nhân chỉ có cách mở cổng thành, điều tiết hướng dẫn mọi người vào thành giữ gìn trật tự, cũng không có ai dám ở trên bờ bày binh ngăn cản.

Đây đã không thuộc về lực lượng phàm tục, để cho bọn họ đi đối đầu với quân đội phàm nhân thì được, chứ đối đầu với mấy con yêu vật này thì sớm đã tay chân run rẩy, lòng chiến đấu cũng không có.

Cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ.

Trong đám người bỏ chạy, có một lão phụ đang ôm cháu gái bị bỏ lại đằng sau, vừa chạy vừa kéo theo cái nạng trên Dương Tử Kiều.

Bà lão đi đứng không tiện, lại bị hoảng sợ chi phối, những người sáng suốt đều hiểu rõ dưới trường hợp như thế này yêu quái chưa chắc sẽ ra tay đối với phàm nhân bình thường, có khả năng lớn hơn là chỉ hư trương thanh thế, nhưng mấy chuyện này không thể nói rõ cho dân chúng hiểu.

Trong đám thủy tộc, có một con tướng tôm nhảy lên bờ, làm bộ nhào tới, dọa cho bà lão sợ chết khϊếp, ruột gan rối bời nên ngã nhào xuống đất, một lúc cũng không thể đứng dậy, chỉ ôm chặt bảo vệ hài tử đang nhúc nhích trên đất, trong tiếng kêu khóc xen lẫn tiếng gào rống tức giận của nhân loại trên tường thành, cũng bao gồm tiếng cười không chút kiêng kị gì của bọn yêu quái trên sông.

Con tướng tôm đầu xanh kia dưới sự cỗ vũ của đám thủy tộc lại càng đắc ý, nó cũng không xuất thủ, chỉ nhảy qua nhảy lại xung quanh lão phụ, mấy cái râu tôm dài dài lại ngẫu nhiên quét qua người của lão phụ, dẫn đến lão phụ càng sợ hãi thét lên chói tai.

Không thể nhịn được rồi! Xung Linh đạo nhân nhảy lên một cái, nhảy xuống khỏi tường thành không cao lắm, cũng không biết đã dùng biện pháp gì, lại chạy nhanh như chớp; chỉ trong thời gian một cái hô hấp đã tiếp cận được lão phụ, đầu tay chỉ một cái, một nhúm lân hỏa nhanh chóng bắn ra.

Con hà tướng (tướng tôm) kia hiển nhiên không nghĩ rằng tên đạo nhân này lại đến nhanh như vậy, mà còn xuất thủ vô tình, nó vốn chỉ là một con cờ do chủ nhân thủy phủ cử ra khıêυ khí©h mà thôi, đặc điểm lớn nhất của nó là không có đầu óc, chỉ cậy vào một thân man lực, kì thực yêu thuật cũng chẳng biết được mấy loại, lại càng không có kiến thức, ngu ngốc múa cây thiết xoa (đinh ba, giống như cây hàng của Poseidon (Hy Lạp) aka Neptune (La Mã), nhưng của người ta bằng vàng còn con hàng này là sắt đểu) nghĩ rằng có thể đánh bay được lân hỏa, nhưng ai cũng biết đạo thuật loại này không thể dùng cách cứng rắn ngăn cản.



Thiết xoa đâm vào lân hỏa, lại không bị đánh bay hoặc đánh tan như trong tưởng tượng, trái lại nương theo cây thiết xoa cháy lan ra, chớp mắt tràn lên thân thể con tướng tôm, con tướng tôm đầu xanh trong nháy mắt biến thành một con tôm nướng thật bự, trong âm thanh reo hò, cây thiết xoa vẫn múa may trong vô thức mấy lần còn xẹt qua đầu của bà lão.

Đối với thủy tộc mà nói thì lân hỏa loại này chính là nhằm vào chúng, không thiêu tâm thực cốt thì không ngừng, nhưng nhất thời lại không gϊếŧ chết chúng, nhất là đối với yêu tộc có sức sống mãnh liệt.

Xung Linh lại biến đổi đạo thuật, mắt thấy tướng tôm đã trúng chiêu, một sợi dây trói yêu quăng ra, đem con tướng tôm trói chặt, đồng thời tản đi lân hỏa.

Y không phải là người dễ bị xúc động, làm việc rất có chừng mực, vừa cho thấy uy phong của nhân tộc vừa không chọc giận tủy tộc đang đứng đầy mặt sông, bằng không sẽ kích động yêu tộc, thủy tộc vốn là đầu óc không đủ dùng, lại đồ sát cả thành thì y đúng là đã phạm lỗi tày trời rồi.

Tướng tôm đầu xanh mệt mỏi nằm trên đất, mạng được bảo toàn rồi, chỉ là toàn thân bị đốt đến mất hết khí lực, bị ba đạo nhân chạy đến ấn xuống.

Đầu óc y thực sự đơn giản, ngay cả khi bị như thế vẫn còn dáng vẻ kiêu ngạo, hung hăng càn quấy, ỷ có chỗ dựa nên không sợ gì.

"Đạo nhân ngớ ngẩn kia, có gan thì gϊếŧ ta, lề mề như mấy bà mấy mà là cớ làm sao?"

Mấy đạo nhân bị điểm trúng tử huyệt, họ không có thực lực tuyệt đối áp đảo thủy tộc ở sông Thanh Đường, cũng không dám đem chuyện này làm đến cùng, bắt được con tướng tôm đầu xanh như thế này, gϊếŧ thì gϊếŧ không được, sợ chọc giận thủy tộc; thả thì thả cũng không được, sợ mất nhuệ khí, lần xuất thủ này chả có ý nghĩa, bỗng dưng khiến bọn yêu vật coi khinh, cuối cùng trong một lúc không biết phải nói cái gì cho phải?

Hậu Điểu cùng mấy đạo nhân nhảy xuống tường thành, chuyện này vốn không liên quan đến y, nhưng ba đạo nhân đều đi xuống rồi, nếu chỉ lưu lại y một mình ở trên tường thành, hình như cũng không phải là chuyện quan trọng?

Lúc này, thấy đám đông thủy tộc tinh thần sục sôi, cỗ vũ dần dần mạnh lên, việc này xử lý không tốt sẽ biến thành chuyện lớn, quanh năm xử lý mấy vụ tranh chấp trong dân gian, y biết bây giờ là thời cơ quan trọng nhất, nếu không làm chút gì đó sẽ hoàn toàn không khống chế nổi tràng diện, mà ba đạo nhân lại ở đó lo trước lo sau, do dự không quyết.

Trong lòng quýnh lên, hét to một tiếng,"Này, thiên địa sinh vạn vật, tất cả luôn có quy tắc. Lông tóc không thể gọi loạn, theo giời gian và chúng sẽ có tên gọi khác nhau. Làm việc theo khuôn phép, Chẳng những ít hối hận, càng có thể miễn bị thương. Nếu không chiếu theo đó mà làm, thì ai cũng có thể bị phạt. (Tác giả lại lấy thơ cổ ra, đây là đoạn đầu trong Đông hoa nhất dạ sương thời Tống, Hán Việt như sau: "Thiên địa sinh vạn vật, tiết độ các hữu thường. Hào phát bất khả loạn, phụng thời dĩ hành tàng. Bất duy quả hối lận, vưu khả miễn chiết thương. Thường bất như sở thụ, nhất nhất giai khả phạt", chỗ này tác giả lại chế một chữ, "nhất nhất giai tự phạt" thành "nhất nhất giai khả phạt" kiến thức mình hạn hẹp nên chỉ dịch được như rứa thôi ).

Các ngươi cổ vũ làm loạn, chỉ qua là ỷ vào Thanh Đường đại giang thôi, có tin chúng ta báo lên Đạo Đình, quét sạch tuyết dưới núi, chặn đầu nguồn sông, khiến cho các ngươi một đám rùa đen sớm biến thành vương bát không?" (rùa đen (ô quy) hay vương bát cũng có nghĩa là con rùa, nhưng vương bát là tiếng chửi thề, lăng mạ rất nặng gần giống như nghĩa là "đồ con hoang vậy")

Chặn nguồn nước dưới chân núi? Trước tiên chưa nói đến là có khả năng làm được điều đó hay không; nhưng nếu chỉ là một loại uy hϊếp, thì đó chính là đánh đúng vào tử huyệt (nguyên bản là đánh vào 7 thốn, tương truyền khoảng cách 7 thốn tính từ đầu của con rắn là nơi yếu nhất của nó, tấn công vào đó là coi như có thể làm gì nó cũng được, nghe đồn là vậy nhưng người dịch chưa từng thử và cũng không bao giờ đi thử) của thủy tộc sông Thanh Đường, những thủy tộc như bọn chúng, rời khỏi nước rồi thì chỉ còn có cái nịt! (nguyên bản: rời nước thì cái gì cũng đều không phải)

Nhân loại nếu không cần lo lắng cho lê dân bách tính hai bên bờ sông Thanh Đường thì thực sự làm như vậy, hoặc là thay đổi dòng chảy của sông, đó đúng là tai họa ngập đầu.

Trong nhất thời, thủy tộc cảm thấy kiêng kị, nhưng cũng có thủy yêu có kiến thức cho rằng đây chẳng qua là lời đe dọa suông, nhân loại vị tất đã thực sự dám làm!

Xung Linh đạo nhân trong lòng bình tĩnh một chút, đúng lúc đang tính mở miệng yêu cầu một sự thương lượng vẹn toàn đôi bên, nhưng ai ngờ tên phạm nhân hình tập kia lại đột nhiên rút thanh đao đang đeo ngang hông, chỉ thấy ánh đao trên không chớp một cái, lam huyết bay tung tóe, đầu tôm rơi xuống đất!

Hậu Điểu chỉ tay mà quát," Chiến hay không chiến, lui hay không lui, các ngươi định thế nào?"

Chính là, (chắc lại chơi thơ cổ)

Lục Bàn triều đầu thí bảo đao,

Lạc nhật chính huyền dương tử kiều

Hắc sam bài trận khi hà bá,

Bạch hồng đương tọa khai thanh tiêu.



Nhất khí lí hành sắc thôi

Thanh đầu tướng quân nhiêm tạp mao

Đạn kiệp kim tinh tiếu sinh hỏa

Hàm ca hốt chỉ sàm thương cao

Dịch nghĩa:

Trên đỉnh thủy triều ở thành Lục Bàn thử bảo đao

Mặt trời lặn như đang treo ở cầu Dương Tử

Mặc áo đen bày trận lừa Hà Bá

Cầu vồng hiện lên báo hiệu trời quang mây tạnh

Một hồi thúc giục hành trình vạn lý

Thanh đầu tướng quân râu lẫn lộn

Kiếm làm từ tinh kim cắt qua sinh ra tiếng rít rồi bùng cháy

Đang hát say sưa bổng dưng chỉ sao chổi trên trời cao

(Hehe, thơ mà dịch nghĩa thì như hạch vậy, còn dịch thơ thì tại hạ xin lỗi rồi, chưa đạt đến trình độ đó nhưng cũng thử dịch một hồi xem sao)

Triều dâng Lục Bàn thử bảo đao

Lạc nhật treo nghiêng Dương Tử kiều

Hắc sam bố trận lui Hà Bá

Bạch hồng báo hiệu nắng đang lên

Giục giã lên đường xui vạn lý

Chỉ thẳng đầu xanh mắng "tạp mao"

Tinh kim kiếm rít sinh ra lửa

Ca hát say sưa tưởng sao rơi
« Chương TrướcChương Tiếp »