Vẫn còn có người đến bái phỏng y, ví dụ như, gia tộc tu chân tương đối siêu nhiên.
Hai biểu tỉ muội Độc Cô Lam và Tiêu Tường là nhóm đầu tiên đến thăm viện tử này của y, với một ấm trà mát mọi người cùng nhau nói chuyện trong sân vườn.
"Lần nữa, xin cảm tạ..."
Độc Cô Lam vừa mới mở miệng thì Hậu Điểu đã cản lại,
"Đạo hữu đừng cảm tạ nữa, cô tổng cộng cảm tạ ta hai lần rồi, kết quả là hai lần ta đều xém mất cả cái mạng già này...có chuyện gì gấp sao? Nếu như không có chuyện gì thì xin mời về cho!"
Đối với thái độ thẳng thắn gần như vô lễ, hai biểu tỉ muội đều không cảm thấy có vấn đề gì, người tu hành luôn có chút dở hơi, ví dụ như những sinh vật mĩ lệ như bọn họ, xưa nay không thiếu người thân cận, nên chỉ có những người biểu hiện kính nhi viễn chi mới có hứng thú, đây cũng là một loại bệnh mà.
Chỉ có điều phương thức biểu hiện của hai vị tỉ muội này không giống nhau, biểu muội thì chẳng nói lời nào nhưng đi đâu ngồi đấy, biểu tỉ thì nói nhiều luôn có thể tự bào chữa cho việc làm của mình, cùng với một tên luôn lấy luật làm chuẩn tắc làm người của mình tụ chung một chỗ thì rất có cảm giác hài hước.
Độc Cô Lam cười nói tự nhiên, không hề xấu hổ, chỉ cần nàng không xấu hổ, thì xấu hổ chính là người khác.
"Chúng ta đến đây là để cáo từ ngươi, sáng sớm ngày mai sẽ đi đến Diệu Cao Trấn, không biết đến lúc đó Hậu sư đệ có đến tiễn chúng ta không?"
Hậu Điểu chẳng hề có lòng thương hương tiếc ngọc, "Không rảnh..."
Độc Cô Lam ánh mắt đung đưa, "Cho nên hôm nay chúng ta mới tới đây, nói lời từ biệt với sư đệ trước."
Hậu Điểu rất khó hiểu, "Ta thiệt không hiểu nổi, các ngươi và ta vốn không quen biết, cũng không thể nói là có giao tình gì, quý tỉ muội cô đến nhà ta, bộ không sợ liên lụy đến Độc Cô gia các người sao?"
Độc Cô Lam khẽ mỉm cười, phong tình vạn chủng, "Đó là bởi vì ngươi không hiểu phương thức sinh tồn của của gia tộc tu chân! Đối với chúng ta mà nói, trong thế giới hỗn loạn này phải bảo trì sự trung lập của gia tộc, nếu không có thực lực hơn người, thì chỉ có thể lôi kéo kết giao với các lộ anh hào để cùng liên minh."
Hậu Điểu mỉm cười, "Lôi kéo cả một tên tu sĩ Dẫn Khí nho nhỏ sao? Các ngươi nghĩ làm sao vậy?"
Ngón tay nhỏ nhắn của Độc Cô Lam khẽ chỉ mình, "Một gia tộc, sinh tồn hơn một ngàn năm, luôn có một chút trí tuệ để sinh tồn. Sư đệ chắc không cho rằng chúng ta muốn đợi sau khi các nhân vật này quật khởi rồi mới đi xây dựng quan hệ với người ta chứ?
Đương nhiên để phòng ngừa chu đáo, trước tiên phải bố trí một chút; cái chúng ta xem là tiềm lực, chứ không phải là ngay bây giờ, bởi vì hiện tại lôi kéo ngươi thì tương đối rẻ..."
Không thể không bội phục nữ tử này có một loại mị lực khác, có thể đem những thứ rất hợm hĩnh nói thành chuyện rất tự nhiên, còn không làm người khác phiền, đây cũng là một loại bản lĩnh.
"Rẻ? Làm sao để rẻ? Ta cũng không nhìn ra mình rất rẻ tiền chỗ nào."
"Bạn bè có rất nhiều loại, đợi sau nghi ngươi trưởng thành chúng ta chỉ có thể dùng lợi ích trao đổi để nhận được sự giúp đỡ của ngươi, đó là hạ hạ sách, trả giá quá nhiều lại không có gì bảo đảm.
Muốn làm cho cao minh một chút, thì cần làm trước khi trở nên nổi bật, cũng không cần xuất ra tài nguyên gì, chỉ cần nói chuyện tâm tình, tán dóc, uống rượu, thưởng trà, thì mọi thứ đều nước chảy thành sông.
Trong giới tu hành rất ít nói đến chuyện tình bạn, bởi vì thứ đó hại người hại mình, nhưng nếu thực sự có tình bạn, thì tương đương với việc tiết kiệm được một số tiền vốn to lớn."
Hậu Điểu bật cười, "Có lẽ ngươi cũng hiểu con người ta, ta không nói đến tình bạn, chỉ nói đến pháp luật!"
Độc Cô Lam chìa bàn tay trắng nõn ra cầm ấm lên rót trà, "Cho nên chúng ta còn có một thủ đoạn cuối cùng, đó là kết thân."
Hậu Điểu kinh ngạc, "Ta chỉ là một Dẫn Khí nho nhỏ, còn có cơ hội này?"
Độc Cô Lam liếc y một cái, "Hiện tại thì không có, không có nghĩa là sau này không có, chỉ cần ngươi chịu nỗ lực.."
Hậu Điểu lắc lắc đầu, "Quên đi, ta vẫn quen với việc trả tiền hơn, trao đổi công bằng, không có hậu hoạn."
Đối với gia hỏa dầu muối không vô như thế này, Độc Cô Lam cũng không có biện pháp gì; nhưng nàng vốn dĩ cũng không nghĩ hiện tại có thể đạt được cái gì, chỉ cần có mở đầu, chỉ cần có thể bước vào cái sân này, thì đã là một sự khởi đầu không tệ rồi; chuyện tu hành dài đằng đẵng, biến số vô cùng, ai biết tương lai nhất định sẽ như thế nào chứ?
Hậu Điểu này chẳng qua cũng chỉ là một trong rất nhiều thanh niên tài tuấn mà họ kết giao, thời gian từ từ, mưa dầm thấp đất, chỉ cần cứ đi tiếp thì luôn có một ngày sẽ thấy được là rồng hay rắn thôi.
"Ta nghe nói, Mục Soái Phủ đã phạt sư đệ ngươi nửa năm bổng lộc? Thực ra nếu sư đệ có nhu cầu, ta có thể giúp ngươi liên hệ một con đường, mấy người đứng đằng sau phường thị, bọn họ muốn giúp đỡ những tu sĩ trẻ tuổi có tiềm lực trên phương diện tài nguyên, còn không cần hồi báo ..."
Hậu Điểu than một câu, "Ta là một người sợ nhất là chuyện không cần hồi báo, bởi vì điều này có nghĩa là có thể phải lấy mạng mà đổi, giao dịch vẫn tốt hơn rất nhiều, có thể làm thì làm, không thể làm cũng không mất tình cảm, mọi người đều thoải mái."
Độc Cô Lam cũng không cưỡng cầu, cái gọi là phố phường đương nhiên là chuyện làm ăn của Độc Cô gia các nàng, tài nguyên dùng để đầu tư vào tu sĩ Dẫn Khí dẫu sao cũng có hạn, đây là loại đầu tư mạo hiểm, thả cái lưới lớn, có khi chỉ bắt được một con rùa ...
Gia hỏa này cự tuyệt cũng không tính là gì, tu sĩ có tâm kế cũng không dễ dàng gì tiếp nhận quà của người khác, điều này cũng là thường thức cơ bản trong thế giới tu chân, tình thâm thì khó phụ, thiếu nợ thì khó trả ...Ít ra, thông qua mấy lần tiếp xúc này có thể đại khái hiểu được thói quen, tính khí, sở thích của người này, cũng là một loại thu hoạch.
Độc Cô Gia đã sinh tồn ở giới tu hành hơn ngàn năm, không phải dựa trên vũ lực hơn người, vũ lực cuối cùng cũng có điểm giới hạn, lại còn có thể bị đứt quãng, các nàng là dựa vào thủ đoạn xử thế.
Trong một gia tộc hiếm thấy có đương gia là nữ nhân này, nam nhân chẳng qua là máy phối giống, hạt giống có tốt có xấu, có lép có đầy, trách nhiệm của nữ nhân ở Độc Cô gia chính là làm cho những hạt giống tốt được phát dương quang đại, còn về loại hạt giống nào, đó không phải chuyện quan trọng.
Cho nên, đừng thấy Độc Cô gia ra ngoài đều là kết đoàn kết đội, những con em trẻ tuổi gia nhập Toàn Chân Giáo lần này có mười mấy người, nhưng chân chính có tiếng nói trong đó lại chỉ có hai người bọn họ.
Nói về tỉ lệ, thì tỉ lệ để bọn họ tóm được một hai hạt giống tốt so với mấy tên đàn ông ở trong gia tộc Độc Cô thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Loại phương thức sinh tồn kì quái này đảm bảo cho bọn họ đứng sừng sững ngàn năm không ngã trong thế giới này cũng đã rất không dễ dàng gì rồi.
Kiếp nạn có đến cũng không quan trọng, quan trọng là trong lúc rối ren tìm được một hạt giống tốt nhất...
"Diệu Cao Trấn, là một trong những khu vực tốt nhất ở bên trong Đại Phong Nguyên, có núi có sông, địa linh nhân kiệt, sư đệ có thời gian có thể đến đó ở lại một vài bữa, tỷ muội bọn ta luôn hoan nghênh."
Điểm quan trọng trong việc kết giao đó là nước chảy đá mòn, ngươi cho dù là một viên đá cứng đầu, sớm muộn gì cũng bị mòn hết thôi; không để ý được mất trước mắt, mà nghĩ đến chuyện lâu dài; coi như là mấy chục năm dựa vào miệng mà kiếm ăn cũng chỉ có thể kiếm được một chút giao tình cỡ này mà thôi.
Về điểm này, các nàng là thầy rồi, lô hỏa thuần thanh, hơn nữa còn thêm vào mồi nhử là chuyện hôn nhân đẹp như mơ...
Hai người từ biệt mà đi, đi trên phố Lâm Âm, Độc Cô Lam nhíu mày,
"Gia hỏa này thực sự đáng để chúng ta phí miệng lưỡi sao? Biểu muội, ta sợ là ngươi đã bị hoa mắt rồi."
Tiêu Tường nhẹ nhàng cười, như u lan hé nở, "Vậy không bằng chúng ta so tài một chút, lấy kì hạn 15 năm, để xem những người thanh niên tài tuấn mà biểu tỉ nhìn trúng mạnh hay là cục đá này cứng?"
Độc Cô Lam bĩu môi, "Hắn chín là quá cứng, không biết thu liễm; trong giới tu hành thì nhân vật như vậy rất rất nhiều, nhất thời cực kì chói sáng, nhưng cũng giống như sao băng vậy, vèo một cái thì cũng không tìm được tung tích.
Cứng thì dễ gãy, mềm mới bền lâu...thế giới này, ngươi trước tiên phải sóng sót cái đã."