Chương 54: Làm Đúng Luật Thì Có Quyền Lớn Lối

Đây là một tên tu sĩ, cảnh giới cũng giống như y, là Dẫn Khí cảnh, nhưng y có thể nhìn ra người này đã bị tửu sắc bào mòn thân thể; hẳn không phải là người trong Toàn Chân Giáo, mà là quản sự của Thiên Hương Lâu.

Một cái lầu hoa mà cũng có thể mời được một tu sĩ về làm việc, vậy thì thế lực sau lưng không nói cũng biết.

Biết là vậy nhưng y không thể lùi được!

"Trước tiên, Thiên Hương Lâu không phải là tư gia! Nó là chỗ kinh doanh, cho nên phải có nghĩa vụ tiếp nhận sự quản lý của nha phủ thành Nam.

Thứ hai, lần kiểm tra đột xuất này là công vụ theo thông lệ của nha phủ, có đóng dấu của nha quan, được tuần kiểm chỉ đạo, cho nên, không phải là hành vi cá nhân!

Đã mặc nha phục, là đại biểu cho việc công; công sai đang thi hành công vụ lại bị ngươi đánh, ta cần có một lời giải thích!"

Người đàn ông trung niên không thèm ngó tới, "Hắn đòi tiền hối lộ!"

Hậu Điểu không chút khách khí, "Ngươi có thể lặp lại lời của hắn đã nói, để làm chứng cứ tại công đường. Nếu như ngươi không thể nhắc lại, vậy thì có thể là ngươi đã vu khống!

Một phàm nhân nhỏ nhoi lại dám đòi tiền hối lộ của tu sĩ, đây là chuyện đáng cười nhất mà ta nghe được trong đời!

Hơn nữa, nếu hắn đòi tiền hối lộ, ngươi hoàn toàn có thể tố cáo với nha phủ, chúng ta tự có xử trí!"

Y đương nhiên có thể khẳng định rằng Đại Long sẽ chẳng để lại cái cớ nào, mấy tên gia hỏa này đều là những tên quan lại già đời, láu cá không ai bằng, một khi nói chuyện đều sẽ khiến ngươi hoàn toàn không nghe ra bất kì sai sót gì, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng bọn hắn đang vòi tiền!

Đi một chuyến Khoan Nhai lần này, Hậu Điểu đã sớm nghe riết quen, biết mấy gia hỏa này có bao nhiêu đức hạnh, làm sao có thể nói cái gì để người ta nắm thóp như vậy được.

Đương nhiên, Đại Long ngu ngốc như vậy cũng là do tiền làm mờ mắt, một chút nhãn lực cũng không có, trong hoàn cảnh đại sảnh như thế này ngươi còn muốn tiền sao, thấy tình thế không ổn thì đi là được, cũng là quỷ dẫn đường mà, khiến mọi người đều cùng xui xẻo theo!

Nam nhân vẫn ung dung, "Như vậy, ta đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, ngươi muốn như thế nào?"

Một tu sĩ ngồi ở ghế bên cạnh khẽ giọng trách mắng: "Nha đinh nho nhỏ, đúng là tên mù! Ngươi không biết là hôm nay Mục Soái đại nhân mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hóa Huyết Giáo ở Thiên Hương Lâu sao? Vậy mà lại đến đây gây sự, còn không mau lui cho ta! Ngày mai ta sẽ cho phủ quan ở thành nam chỉnh đốn nội vụ, nên giảm bớt thói quen tác oai tác quái của các ngươi!"

Trong lòng Hậu Điểu cảm thấy vừa tức vừa phiền, vị này chắc chắn là thượng quan của Mục Soái Phủ, cho nên mới có thẩm quyền nói giáo huấn quan phủ ở thành nam, ngươi nói xem, chuyện của các ngươi đều làm không rõ ràng, nếu sớm thông tri một chút thì thành nam cũng không đến nổi triển khai một lần hành động như vậy ... có lẽ vị trí của quan phủ ở thành nam quá thấp, tu sĩ lạc hậu, nên không có tin tức thượng tầng chăng.

Y có thể cứ như vậy mà đi sao? Nếu bây giờ đi, thì lúc đầu không nên tiến vào! Mặt mũi của một phàm nhân như Đại Long bị mất đi thì có sao.

Y ngẩng đầu, mặt lộ vẻ tươi cười, lúc đang tươi cười thì ra tay nhanh như điện, hai ngón tay chập lại như kiếm, điểm vào huyệt Hoa Cái ở trước ngực của người đàn ông trung niên, điểm mấu chốt ở đây là chỗ vận chuyển linh lực, y, một tên Dẫn Khí trung kì đang tiến về hậu kì đột nhiên phát động công kích đối với một tên tu sĩ không lo tu hành mà ham mê tửu sắc thì kết quả chính là tên nam tử kia một chút phản ứng cũng không có liền ngã xuống đất.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Còng lại!"

Đối với người tu hành thì có gông lại cũng không có ý nghĩa thực tế gì, nhưng đây chính là một loại thái độ.

Hành động của y khiến cho tất cả mọi người ở đó đều kinh sợ, bao gồm cả bọn nha đinh đứng sau. Mấy người khách ôm tâm tình xem náo nhiệt, bọn nha đinh lại là chân yếu tay run, làm sao cũng không nghĩ ra vốn trông có vẻ là một lính mới có thái độ cũng coi như là ôn hòa, vậy mà tính tình lại bạo liệt như vậy!

Vị quan viên của Mục Soái Phủ kia có chút khó chịu ra mặt, nhưng tình huống bây giờ không cho hắn xuất thủ, hắn không phải là chủ nhân cũng không phải là thượng khách, rất nhiều thủ đoạn có thể xài nhưng vì sự có mặt của Hóa Huyết Giáo nên cứ sợ ném chuột thì vỡ bình, mặt mũi có thể mất ở bên trong nhưng không thể mất trước mặt người ngoài!

Đôi mắt đẹp của Tiêu Tường đảo một vòng, Độc Cô Lam thì lại lấy tay che miệng, hô lên một tiếng kinh ngạc,

"Người này lúc nào cũng xung động như vậy sao? Đầu hắn có phải thiếu mất dây thần kinh nào không?"

"Ừm!" Hậu Điểu quay đầu lại, ánh mắt xấu xa độc ác liếc qua lão Liêu, khiến hắn lập tức hiểu ra tình huống của bản thân, nếu đã làm, vậy không thể dàn hòa rồi, bây giờ nếu lại làm người tốt thì có ý nghĩa gì chứ? Hai đầu đều với không tới, cũng đã đắc tội với quý nhân rồi, giờ mà lùi một bước thì người mình cũng khinh bỉ mình ...

Dưới sự sai sử của hắn, mấy tên nha đinh còng tay còng chân tên tu sĩ trung niên đã không còn năng lực phải kháng lại, trong lúc còng còn làm rớt cái gông mấy lần, có thể thấy tâm tình của họ khẩn trương thế nào.

Hậu Điểu đem ánh mắt ném lên người của Đại Long, "Ta nghe nói nơi này có kỹ nữ chưa đủ tuổi? Ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?"

Đại Long chảy cả nước mắt nước mũi, biết mình đã gây ra họa lớn, cái mạng này còn có thể thấy mặt trời ngày mai hay không cũng còn khó nói, nhưng hành động của Hậu nha tối thiểu cũng khiến hắn có thể ra đi thống khoái một chút, tuy đã bị đánh, có thể còn sẽ chết, nhưng tên quản sự này cũng bị còng rồi, đây chính là thắng lợi của phàm nhân!

Hắn rất cảm động, cảm kích Hậu nha không có bỏ rơi hắn, để cho hắn ở nơi đây bị ném ra như một con chó, vì vậy, đừng nói vu khống nơi này có kỹ nữ chưa đủ tuổi, cho dù đặt điều rằng nơi này có yêu quái hắn cũng dám gật đầu!

Một người sắp chết thì còn sợ cái gì?

"Có, ta đã ..." Mở to đối mắt có chút sưng lên, cố gắng nhìn lên sân khấu tìm con mồi phù hợp.

Lão Liêu ở bên cạnh cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc này cũng tiếp lời, "Có! Có ba người, hai vũ công, một ca nữ, tên của các nàng là Thôi Y Y, Hoàng Tước Nhi, Lâm Tiểu Âu ..."

Không hổ là bộ đầu có thâm niên lớn nhất ở thành nam, đối với mấy việc ám muội ở khu vực mình đều nắm rõ trong lòng bàn tay, bình thường không nói vì không thể nói, nhưng bây giờ tai vạ đến nơi, không ai để ý nhiều như vậy.

Hơn nữa, nhiều năm làm sai nha, hắn cũng đại khái hiểu được ý đồ của Hậu nha, đã không thể hữu nghị vậy chỉ có thể làm lớn chuyện lên! Đem chuyện này làm càng lớn càng tốt, cuối cùng mọi người đều xuống đài không được, sau đó lại bàn về việc khắc phục hậu quả, nói không chừng còn có khả năng chuyển biến tốt.

Thủ đoạn quan trường thì ngoại trừ chuyện lớn hóa nhỏ ra, còn có một chiêu là ăn không nói có!



Hắn không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng nếu Hậu Điểu đã hỏi như vậy, hắn chỉ có thể đứng bên cạnh để đưa đao, còn chuyện múa đao như thế nào thì không phải chuyện liên quan đến hắn.

Nhìn sang tu sĩ trung niên đang bị đeo gông, Hậu Điểu làm bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Thì ra là như vậy! Ta hỏi ngươi, luật của Đại Diễm, ở những nơi phong nguyệt không thể thuê thiếu niên chưa đủ mười lăm tuổi, tại sao ngươi biết mà vẫn phạm?"

Khóe mắt của tu sĩ trung niên như muốn nứt ra, thật là muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do! Toàn bộ Khoan Nhai có 61 tiệm lầu hoa, có mấy nhà không mướn người chưa đủ tuổi chứ; nhưng cho dù có nổi giận, thì dù sao cũng là tu sĩ nên tự thân cũng có năng lực khống chế nhất định, cũng biết rằng bản thân bây giờ không thể ăn nói khinh suất trước công chúng được!

Có vài chuyện có thể làm nhưng không thể nói; cho dù không thể không nói, cũng tuyệt đối không thể nói trong trường hợp như thế này! Nếu nói ra, thì cho dù là thần tiên cũng không cứu được hắn!

Hắn đang đợi, đợi chủ nhân chân chính của Thiên Hương Lâu, cao thủ Bồi Nguyên Cảnh.

Hắn đã đợi được!

Một hán tử mặc thanh y từ phía nhà bếp sau đại sảnh chạy tới, vì để chiêu đãi tốt khách quý có mặt ngày hôm nay, hắn không tiếc hạ mình xuống bếp đi tới đi lui để đôn đốc kiểm tra, chỉ sợ xảy ra điều chi sơ xuất; kết quả là ở dưới bếp không có chuyện gì ngược lại ở đại sảnh có đông đảo tu sĩ lại xảy ra chuyện!

Đã có người đem đầu đuôi câu chuyện báo lại cho hắn biết, biết rằng đối với một tên làm việc không biết suy nghĩ như vậy thì không thể dùng biện pháp thông thường được! Thời gian kéo dài càng lâu, thì các quý nhân sẽ càng không hài lòng, mặc kệ ngươi xử lý tốt như thế nào!

Cần phải giải quyết nhanh chóng!

Đối phó với mấy tên không có đầu óc, thì chỉ có thể dùng phương thức không có đầu óc!

"Tên vô lại nào dám đến Thiên Hương Lâu của ta dương oai? Tạm ăn của ta một kiếm, sau đó mới giao ngươi cho thượng quan!"

Hán tử áo xanh bay lên không trung rồi đánh nhào xuống, kiếm trong tay chớp lên một luồng sáng, tư thế giống như chim ưng vồ mồi!

Hậu Điểu cuối đầu trầm mặc, giống như lão tăng nhập định.

Sau đó đột nhiên nhảy lên một bước, trên không trung chớp lên một tia sáng mãnh liệt, một chùm huyết quan phun ra, cùng lúc đó là một tiếng kêu thảm thiết, âm thanh đó thật thê lương ...

...Trường bính đãn trì cô kiếm tại, Danh sơ thùy tín bách niên không!

*Thơ của Diêu Tiếp (1805-1864), nhà văn, họa sĩ cuối đời nhà Thanh:

Dịch nghĩa:

Chuôi kiếm dài nhưng giữ được lưỡi kiếm, Ai tin danh sơn trong một trăm năm không có gì?