Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Vốn Là Ma

Chương 42: Đệ Tử Mới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, có chim đưa thư được thả ra, âm thanh chấn động Cẩm Thành.

Đây là quy củ của Toàn Chân đại thu, mỗi con chim đưa thư đều sẽ bay ba vòng trên Cẩm Thành sau đó mới bay về hướng nó muốn báo hỉ cho tu sĩ, nó không giống như trong phàm tục niêm yết lên bảng vàng cho biển người chen nhau xem, rồi khua chiên gõ trống, báo tin đoạt giải.

Tu chân mà, đẳng cấp phải cao hơn nhiều, hơn nữa đã hoàn toàn thoát ly tầng thứ phàm nhân, cũng không có ai hy vọng được hàng xóm hâm mộ.

Có chim báo tin bay về hướng Cẩm Thành, cũng có con bay về phương xa, trong đó bay về hướng ngoại viện Kiếm Phủ tại Cẩm Thành đặc biệt nhiều, mấy chục con hướng một đám chim sẻ mà sà xuống ăn.

Ngoại viện hơn 60 người, chim báo tin có hơn 50 con, trong lòng Hậu Điểu mỉm cười, đây chính là mở rộng cánh cửa thuận lợi mà, còn kiểm tra cái gì kiếm đảm, nói thẳng ra là ai đến cũng không cự tuyệt.

Thế cục của Diễm quốc đã hỏng bét đến tình trạng cần phải chiêu binh mãi mã như vậy sao?

Đây là chuyện mà y nên cân nhắc, một con chim báo tin bay xuống trước sân của y, thần kỳ vô cùng, nhưng Hậu Điểu biết rằng lúc Hậu Điểu gặp Lý Đô Úy đã lấy ra một tia khí tức nên con chim này mới theo khí tức của y mà bay đến, đối với những tiểu tu như y mà nói thì không thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với những thượng tu thì chỉ là chuyện bình thường chẳng xem vào đâu.

Xòe bàn tay ra, chim báo tin bay vào lòng bàn tay, ngay lập tức biến thành một miếng kiếm phù hình con chim màu đen thui...đây không phải là chim thật, mà là một loại khôi lỗi của giới tu chân.

Mặt trước của kiếm phù là một thanh kiếm có khí phách hùng mạnh, phía dưới khắc hai chữ cổ triện nhỏ "Toàn Chân", mặt sau thì khắc tên của y, Hậu Điểu, Hậu Thiên Toàn.

Hậu Điểu bĩu môi, y còn có một nhũ danh (tên hồi còn nhỏ - Độc Hành Giả) là Hậu Tiểu Thời, sao không khắc xuống luôn đi? (Chỗ này tác giả cố ý chơi chữ, Thiên Toàn có thể xem là cả ngày, còn Tiểu Thời có nghĩa là một tiếng đồng hồ - Độc Hành Giả)

Ngoại viện bắt đầu náo nhiệt, cơ hồ ai ai cũng có phần, ai ai cũng thông qua...ngoại trừ những tên xui xẻo khi ra ngoài thành diệt yêu lần trước.

Cho nên, tiền đồ là do trời định, thực sự là dựa vào may mắn.

Đám tu sĩ tốp năm tốp ba, kết bạn mà đi, đến Kiếm Phủ để bái kiến tọa sư; điểm này có chút giống với cảnh thi khoa cử ở phàm gian, chưa đến nỗi một ngày làm thầy suốt đời làm cha, nhưng chắc chắn là đã in xuống dấu ấn của Kiếm Phủ ở Cẩm Thành, đây thực ra cũng là một hệ phái của Toàn Chân Giáo ở Diễm quốc, hệ phái Cẩm Thành.

Hậu Điểu đi ở đằng sau, cái này giống như đám học trò đi cúng tế Văn Miếu, những tên thành tích tốt thì đi trước mặt mày vênh vênh tự đắc, đám da mặt dày thì trà trộn ở đoạn giữa, đi sau cùng thì có hai loại, một loại là thực sự không có lòng tin, một loại là dạng chó cắn là chó không sủa...

Cho nên, từ trong việc sắp xếp đội ngũ thực ra cũng nhìn ra cảnh giới cao thấp, nhân số có hạn là đám Liên Kiều cảnh đi đầu, sau đó lần lượt là Tích Cốc cảnh, Bồi Nguyên cảnh, Dẫn Khí cảnh...Không ngừng có người thêm vào chi đội ngũ này, đó là những tu sĩ khác ở rãi rác trong thành, đại khái đều biết được thời gian công bố kết quả cho nên đã sớm tới đây.

Dần dần cũng tập họp lại chừng hơn trăm người, số lượng tu sĩ như thế này đối với một châu một nước đã rất nhiều rồi.

Khiến người ta bất ngờ là, hai vị nữ tử của Độc Cô gia cũng đi ở phía sau, chẳng qua là bọn họ cố ý làm như vậy...



"Đa tạ Hậu sư đệ rút đao tương trợ, với phần nhân tình này của ngươi Độc Cô gia chúng ta ..." Đôi mắt đẹp của Độc Cô Lam nhìn từ trên xuống dưới tiểu tu sĩ trước mặt, cô nàng không tưởng tượng được, một tên tu sĩ Dẫn Khí nho nhỏ, thì làm thế nào có thể gϊếŧ chết được một tu sĩ Bồi Nguyên hậu kì? Lúc đó hỗn loạn quá nhanh, những người có mặt ở đó lại thủ khẩu như bình...

Vẻ mặt Hậu Điểu nghiêm túc, "Không liên quan đến Độc Cô gia, bọn họ đến tìm ta gây phiền phức, chỉ là tên ngông cuồng say bét nhè mà thôi, thắng cũng không anh hùng, gϊếŧ cũng xấu hổ, lần sau nếu có gặp phải chuyện này, ta sẽ nấu cho hắn một bát canh giải rượu."

Tiêu Tường nhu mì nói, "Sư đệ là anh hùng, khiêm tốn giấu mình, không chịu tham công... Sau này trở thành đồng môn, hy vọng đi lại với nhau nhiều hơn, tiểu muội kiếm thuật không giỏi, còn cần sư đệ chỉ giáo nhiều hơn."

Hậu Điểu xấu hổ không thôi, cô là một tu sĩ Bồi Nguyên cảnh lại đi thỉnh giáo một tên tiểu tu sĩ Dẫn Khí? Chẳng qua là muốn lôi kéo lực lượng cho gia tộc mà thôi.

"Tham khảo lẫn nhau, cùng nâng cao thực lực, nhập môn rồi thì mọi người đều là huynh đệ tỷ muội, nơi đây tàng long ngọa hổ, tiểu đệ chỉ có chút xíu trình độ đó cũng không nên đem khoe ra kẻo mất mặt"

Cô gái này có bản lĩnh gây họa từ trong nhà, bản thân y lại có không ít bí mật, không dám dính dáng tới.

Đừng nói là người ta chỉ muốn lôi kéo, không xem trọng y; cho dù thực sự có lòng, y cũng sẽ không lọt hố, nếu thích hoa, thì hoa dại bên đường còn nhiều mà, nếu thực sự hái đóa hoa này thì còn cả vườn hoa kia phải làm sao?

Nghe nói Tiêu gia ở Lân Châu (Lân Châu này không biết tên như thế hay là Châu ở bên canh, tại không thấy nhắc tới trước đây nên tui cứ để là Lân Châu vậy - Độc Hành Giả) cũng là một đại gia tộc tu chân, so với Độc Cô gia còn khổng lồ hơn.

Đoàn tu sĩ rầm rộ đi đến Kiếm Phủ; à thì, thực ra là đi vào một khu giàu có không có tường vây quanh, có tu sĩ Toàn Chân dẫn đường, lúc đi đến trung tâm của khu xa hoa, một tòa cung điện có quy mô khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, cao lớn sừng sững, được xây dựng hoàn toàn bằng đá, giống như một bản phóng đại của tòa Kiếm Để ở Giang Hữu Trấn vậy.

Xem ra Toàn Chân Ma Môn thực sự rất thích phong cách xây dựng bằng đá cổ xưa này.

Mọi người lục tục nối đuôi nhau đi vào, chỗ trên cao ở phần cuối đại điện là ba vị tu sĩ cao cao tại thượng, hai bên có mấy chục vị trưởng lão đứng im; cho dù người không thạo tin như Hậu Điểu cũng biết đó là ba vị chủ quan của Cẩm Thành, người ở giữa là Mục Soái Du Chuẩn Chi, bên trái là tọa sư của y Đô Úy Lý Sơ Bình, đại hán ngang tàng bên phải đương nhiên là Trung Lang Cao Kiến Ly.

Trưởng lão hai bên cũng là thượng tu ở Cẩm Thành cấp bậc từ Thông Huyền trở lên, chính là lực lượng nòng cốt của Toàn Chân Giáo tại Châu Đại Phong Nguyên, y không rõ hệ thống lực lượng như thế này thì xếp hạng mấy ở toàn bộ đại lục, nhưng hình như có lẽ là mạnh hơn An Hòa quốc một chút.

Đạo Môn ở An Hòa quốc vẫn còn giấu rất sâu, bọn họ ẩn ở phía sau hậu trường, thực ra với thân phận và địa vị của y lúc đó cũng không có tư cách đi tìm hiểu.

Ở phía dưới ghế chủ vị, hai bên có mấy chục đệ tử Toàn Chân xếp thành hình cánh chim nhạn, còn về cảnh giới thì Hậu Điểu cũng không phân biệt được, dù sao thì Liên Kiều, Tích Cốc, sợ rằng ngay cả Bồi Nguyên cũng không có tư cách đứng ở chỗ này chứ đừng nói gì đến Dẫn Khí.

Y vẫn nhận ra hai người quen, Vương đạo nhân và Trịnh sư huynh, xem ra cũng có chút địa vị ở Cẩm Thành.

Vẫn xếp hàng dựa theo cảnh giới, Liên Kiều đi đầu, Dẫn Khí đi chót, đây là mấy thứ làm riết thành tục lệ, tại tu chân giới, cảnh giới vẫn là đạo lý tiên quyết.



Tấu nhạc đạo, dâng vật tổ, cúng thánh kiếm, thỉnh tổ sư...đọc giáo quy, dạy bảo chính nghĩa, nhắc lại lịch sử, mở ra tương lai...Cho dù tại phương diện này Toàn Chân giáo lấy tư cách là Ma Môn đã rất tinh giản rồi, nhưng mấy cái lễ nghi phiền phức này cũng còn một đống lớn; nhưng so với Đạo Môn thì giống như gặp phải dân chơi thứ thiệt, nghe nói ở Đạo Môn loại đơn giản như lễ nghi vào cửa thôi thì cũng trọn ba ngày mới có thể hoàn thành.

Mọi tu sĩ trên đại điện bái trời, bái kiếm, bái tổ sư, lúc kết thúc buổi lễ, tất cả đều vui vẻ.

Lúc này cánh cửa nhập giáo ở Cẩm Thành mở ra, đệ tử mới thu khoảng trăm tên, có thể nói là thu hoạch tương đối phong phú, nhưng trong này cuối cùng có thể đi ra được bao nhiêu, đó lại là chuyện khác; nhưng bất kể có thể đi ra hay không, chí ít thì quan sai tại địa phương được tăng cường rất nhiều, đây là chỗ tốt có thể lập tức thấy được.

Còn có chiến đấu với yêu ma quỷ quái, cũng là một số nguy hiểm mà con người phải đối mặt.

Đã bái nhập vào Toàn Chân, đương nhiên phải có lễ gặp mặt, mỗi người một cái hồ lô, bên trong có càn khôn, có thể chứa thiên địa; đương nhiên, bọn họ chỉ được bảo hồ lô cơ sở nhất, đại khái là có thể mang theo những vật tùy thân cần thiết.

Hầu hết tu sĩ đối với cái này cũng không xa lạ gì, ai cũng có đeo, nhưng đối với Hậu Điểu thì lại là món đồ mới mẻ, một món đồ chơi hiếm lạ.

Vẫn là kiến thức quá ít.

...Hồ lô tuy tiểu tàng thiên địa,

Bạn ngã vân vân vạn lý thân.

Thu khởi quỷ thần khuy bấn kiến,

Dụng thời năng dữ vật vi xuân.

* Đây là bài Lưu đạo sĩ tặng tiểu hồ lô của Lục Du, (1125-1210) được nhiều người coi là nhà thơ vĩ đại nhất đời Nam Tống.

Dịch nghĩa:

Hồ lô tuy nhỏ nhưng chứa được cả trời đất,

Cùng ở bên cạnh ta đi khắp nơi.

Thu hết quỷ thần nhìn không thấy,

Khi dùng có thể giúp người vui vẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »