Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Vốn Là Ma

Chương 41: Lừa Gạt Qua Ải

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trịnh sư huynh đã chạy tới.

Hiện trường là một đám ngổn ngang, song phương đứng song song, chính giữa là một bộ thi thể.

Đây là chuyện bết bát nhất, liên quan đến việc đánh giá nghề nghiệp cả đời của hắn; Toàn Chân Giáo có một đặc điểm là không có người ăn không ngồi rồi, tu hành và làm việc là hai việc không thể bỏ lỡ, không có khả năng tồn tại một người ngày qua ngày đều ở trong động phủ bế quan đả tọa, mỗi người đều phải nhận một chức vị.

Tu hành chính là nhập thế, nhập thế chính là tu hành.

Nguyên tắc lên chức đến từ hai phương diện, là nâng cao cảnh giới hoặc làm việc đắc lực, nâng cao cảnh giới chẳng hề dễ dàng gì, nhưng làm việc nghiêm túc là hoàn toàn có thể làm được, ít nhất cũng có thể đổi được nhiều thứ béo bở hơn, quan trọng hơn, hoặc là an nhàn hơn.

Bây giờ, hai năm công tác cực nhọc ở ngoại viện đều bị phá hủy, bây giờ hắn đã là cảnh giới Liêu Kiều, cũng không biết là sự kiện này có ảnh hưởng đến việc cung cấp tài nguyên cho hắn ở cảnh giới này hay không?

Trước tiên đi đến bên cạnh bộ thi thể, nhấc tay của thi thể lên đã biết là hoàn toàn không cứu được rồi, trái tim bị tách thành hai mảnh, kèm theo là động mạch chủ bị cắt đứt; đừng xem chỗ này không chảy nhiều máu, thực ra máu đều bị nghẹn ở bên trong thân thể...

Là một tên gϊếŧ người lão luyện!

Vài ba câu đã làm rõ chân tướng, không ai dám ở đây nói dối, bởi vì không muốn truy ngược lại, bọn họ duy nhất chỉ có thể bảo vệ sự tốt đẹp của bản thân đây cũng chính là trạng thái tâm lý của họ, ví dụ như, họ đến đây là để vui đùa, không có cố ý đến đây gây chuyện thị phi, càng không phải là mạnh mẽ xông vào nhà riêng.

Trịnh sư huynh lạnh lùng nhìn "hung thủ", hắn thực sự không nghĩ rằng, trông bề ngoài ôn nhu kính cẩn, một người biết lễ nghĩa, biết tuân thủ quy củ như vậy, khi hạ thủ lại tâm ngoan thủ lạt, một điểm dư địa cũng không lưu lại.

"Ngươi có gì để nói?"

Hậu Điểu cúi người hành lễ, "Chiếu theo luật của Đại Diễm, tự xông vào nhà dân, tay cầm hung khí, khuyên nhủ không nghe, ta có quyền tự vệ.

Ta tổng cộng khuyên ba lần, hơn nữa trước tiên cũng đã lấy ra tín phù; cái cần nói cũng đã nói rồi, cái cần làm cũng đã làm rồi, đã không thể lui được nữa, mong sư huynh minh xét!"

Trong lòng Trịnh sư huynh nổi nóng, nhưng biết bây giờ phát tác cũng không được, bởi vì càng lúc càng có nhiều tu sĩ bu tới, bây giờ tất cả những gì hắn làm là đại biểu cho mặt mũi của Toàn Chân Giáo, không thể để lại cái cớ gì cho mấy gia hỏa quen thói kiêu ngạo này, càng không thể để lại ấn tượng làm việc bất lực trước mặt thượng sư.

Quay đầu nhìn về đám người tụ tập nhậu nhẹt, "Bọn ngươi tự tiện xâm nhập chỗ ở của người ta, ta không quan tâm các ngươi là vui đùa cũng được, đi ngang qua cũng được đều là nguyên do gây ra cớ sự, ta sẽ đem tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay báo lên cấp trên, làm giá trị tham khảo cho việc ứng tuyển của các ngươi, bây giờ, giải tán."



Tuy hắn chỉ là tu sĩ Liên Kiều, so với mọi người ở đó cũng chẳng qua là hơn được 1-2 cảnh giới nhỏ, chênh lệch trên thực lực e rằng cũng không lớn như thế, nhưng bây giờ hắn lại là đại diện cho Toàn Chân Giáo, không ai dám chống đối.

Sau đó chỉ vào Hậu Điểu, "Ngươi, cùng ta trở về!"

Hai người một trước một sau, dưới cái nhìn soi mói của những người vây xem đi về phòng chấp sự của ngoại viện; Trịnh sư huynh pha cho mình một ấm trà, trong lòng suy nghĩ xem chuyện này rốt cuộc nên xử lý như thế nào.

Hậu Điểu đứng thẳng như cây bút, cũng không nhiều lời, chỉ thấy Trịnh sư huynh đang ở đó lật hồ sơ, không cần nghĩ, nhất định đó là phần tài liệu của y.

Rất lâu, Trịnh sư huynh mới thở ra một hơi thật dài, khép lại hồ sơ, hừ một tiếng.

"Hình tập? Vì ngay tại công đường gϊếŧ người hoạch tội? Xem ra ngươi đây là biết pháp phạm pháp, dạy mãi mà không chịu sửa à?"

Dựa lưng vào ghế, "Ngươi nói cho ta biết, ta nên xử trí như thế nào với ngươi?"

Hậu Điểu rất nghiêm túc cho ý kiến, "Huynh không nên xử trí ta, bởi vì chúng ta vẫn còn chưa nhập giáo, chẳng qua là ân oán giang hồ mà thôi, là chuyện bình thường trong giới tán tu.

Ý kiến của ta là, công bố rõ ràng với đám tu sĩ ở ngoại viện, chỉnh đốn trật tự nếp sống, đem sự kiện lần này làm thành tài liệu giảng dạy trực tiếp để tuyên truyền!

Đồng thời thúc đẩy giáo dục tố chất những đệ tử mới nhập môn, học một biết mười, răn trước ngừa sau, thành tâm phê bình sai lầm khuyết điểm của họ để giúp họ sửa chữa."

Trịnh sư huynh nhìn trân trân vào y, đây không chỉ là một tên hung đồ, còn là một tên thích sử dụng luật pháp để gõ người khác! Đây đúng là một phương pháp tốt, có thể không tẩy được trách nhiệm quản giáo bất lực của hắn, nhưng lại có thể đem ảnh hưởng của sự kiện này giảm xuống thấp nhất, nói không chừng còn được thượng sư thưởng thức việc xử trí linh hoạt của hắn nữa.

Nhưng mà, hắn không nghĩ để cho gia hỏa này thoải mái qua ải như vậy, gϊếŧ người còn làm ra bộ dáng đương nhiên như vậy; Ma Môn không để ý đến chuyện gϊếŧ người, nhưng rất quan tâm đến chuyện hài hòa trong nội bộ.

"Nếu ngươi không có điểm yếu, làm sao người khác có thể nắm thóp được, mấy người đó sao lại chỉ tìm một mình ngươi? Ta xem ngươi còn có chỗ không nói thật lòng! Chưa chắc một điểm trách nhiệm cũng không có!"

Hậu Điểu nhẹ nhàng đáp: "Sư huynh, bọn họ không phải đến tìm ta, là tìm tiểu cô nương họ Tiêu! Ta lúc đó không nói, chính là sợ lỡ truyền ra ngoài thì làm tổn hại đến danh tiếng của ngoại quán, cũng hủy đi danh tiếng của huynh..."

Chuyện Tiêu tiểu nương tử đổi chỗ ở chính là dưới sự sắp xếp của vị Trịnh sư huynh này mà tiến hành, y dùng cái rắm để nghĩ cũng biết chắc chắn có liên quan gì trong đó, cho nên có chỗ dựa rồi sợ gì nữa.

Quả nhiên, nghe y nói mục đích thực sự của mấy người đó, Trịnh sư huynh có chút thất thố, "Có thật không?"



Hậu Điểu gật gật đầu, "Là thật! Tiêu tiểu nương tử lúc đầu tại sao muốn đi khỏi viện tử đó, ta đoán cũng là cảm giác được cái gì, chỉ có điều ngại nói toạc móng heo ra, bọn họ là thế gia vọng tộc, danh tiếng rất là quan trọng, kết quả chính là ta tới gánh cái nỗi oan này, huynh nói ta có oan hay không?"

Trịnh sư huynh cuối cùng cũng đem chuyện này xử lý gọn gàng, hắn đương nhiên có chút quan hệ với Độc Cô gia, cho nên chuyện này mà vỡ lẽ ra cũng chính là nói hắn cũng có một vai trò trong đó, rất khó nói cho rõ ràng đó là vai trò gì.

May mà mấy tên chết tiệt kia không chủ động nói ra, còn tên Hậu Điểu này cũng biết nặng nhẹ, như vậy ...

"Ngươi vẫn còn quá kích động ..."

Hậu Điểu chủ động nhận sai, "Vâng, ta đã quá kích động, lúc đó cũng không có bao nhiêu đường lui, huynh thì còn đang ở trên đường ..."

Trịnh sư huynh nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện ra đề nghị của tên luật côn (chuyện gì cũng đem luật ra nói - Độc Hành Giả) này vẫn là biện pháp tốt nhất, người cũng chết rồi ai mà đi quản hắn nữa? Người chỉ cần còn sống mới gọi là mọi người cùng tốt, mới thực sự là tốt.

"Hậu Điểu, ngươi khi quá quan thì gặp vị thượng sư nào?"

Hậu Điểu kính cẩn nói: "Là Đô Úy Lý Sơ Bình."

Trịnh sư huynh nhớ lại, hình như còn là do Vương đạo nhân đích thân đưa tới.

Phụ trách Toàn Chân đại thu chính là ba vị cự đầu của Đại Phong Nguyên, Mục Sứ Du Chuẩn Chi, Trung Lang Cao Kiến Ly, Đô Úy Lý Sơ Bình. Đừng xem Lý Đô Úy trong ba người xếp hạng sau cùng, nhưng chỗ dựa rất được, hơn nữa nắm giữ Đô Úy Phủ có quyền giám sát nội bộ, đó là người không nên đắc tội.

Vẫn ôm được một cái chân to nha!

Ba người là chủ quan, nhưng đơn giản sẽ không tham gia khảo hạch đối với đệ tử, thượng tu Thông Huyền cảnh của Toàn Chân Giáo ở Cẩm Thành cũng không chỉ có ba người bọn họ, cho nên đã là Lý Đô Úy đích thân gật đầu, như vậy phải cân nhắc phương pháp xử lý, đừng đắc tội với người mà bản thân mình còn chưa biết.

Đây chính là hiện thực ở Toàn Chân Ma Môn, bọn họ và phàm tục liên hệ rất chặt chẽ, như vậy đảm bảo quan phủ có đủ sức mạnh để làm việc, đương nhiên, cũng có rất nhiều chỗ xấu, nhưng đó là một câu chuyện khác.

Trong việc khống chế hướng đi của phàm nhân, Ma Môn đúng là không bằng Đạo Môn có thể nhẹ nhàng xử lý những việc khó khăn như vậy, đây chính là sự khác biệt về lý tưởng và quan niệm, phàm nhân bình thường càng dễ chấp nhận sự có mặt của đạo gia hơn.

Phất phất tay vẻ mệt mỏi, "Ngươi tạm thời lui về đi, ta suy nghĩ lại một chút."
« Chương TrướcChương Tiếp »