Chương 39: Mài Gươm Trong Hồn Cảnh

Đối với việc Cố Duy Tín đến thăm, y có thể hiểu được nhưng không tán thành, càng sẽ không đi theo, y đã có quá nhiều phiền phức, sắp tới chính là vấn đề liên quan đến tu hành, xa hơn một chút nữa còn có vấn đề về thân phận, cùng người khác hòa chung một chỗ thì không thích hợp.

Có người thà làm đầu gà, có người cam tâm làm đuôi trâu, tính cách của y là khi đã quyết định rồi thì y chỉ muốn bảo trì tính độc lập của mình; đây chính là bản tính đặc hữu của những người làm nghề hành pháp, không bỏ được.

Chỉ có độc lập mới duy trì được công chính, gia nhập bất cứ thế lực nào cũng sẽ khiến y đánh mất sự kiên trì này.

Số tu sĩ ở ngoại viện đi tiễu trừ yêu vật chiếm hơn một nửa, nhưng cũng có gần một nửa không có hành động gì; trong con mắt lạnh nhạt bàng quan của Hậu Điểu, không ngừng có tin tức truyền về, ở đâu chém gϊếŧ yêu quái gì, người nào trở nên nổi tiếng, đủ loại tin tức kiểu như thế.

Việc tiễu trừ yêu vật được tiến hành rất thuận lợi, chẳng qua là mấy con cá lọt lưới, nếu không thì Toàn Chân Giáo cũng sẽ không thực sự để mặc cho họ làm càn, mười ngày sau, đám tán tu đắc thắng vẫn còn hăng say tiễu trừ, thì cũng là lúc công bố kết quả đại thu đồ lần này.

...Bắt đầu năm mới, mấy trăm tu sĩ đến từ các quốc gia đã trải qua các loại khảo nghiệm, bây giờ cũng nên thấy kết quả cuối cùng rồi.

Chạng vạng, viện tử bên cạnh lại náo nhiệt hẳn lên, đó là một lần chè chén say sưa sau một lần chinh chiến, Hậu Điểu sớm đã không kinh sợ khi thấy chuyện lạ. Sáng sớm hôm sau Toàn Chân Giáo sẽ công bố kết quả khảo thí, mọi người sẽ tản ra ai về nhà nấy, đây chính là một lần vui vẻ đoàn tụ cuối cùng của họ, không say không nghỉ.

Hậu Điểu vẫn tự nhốt mình trong viện tử như cũ, vui sướиɠ không thuộc về y, y không có tư cách để lãng phí thời gian.

Chầm chậm vận chuyển trung và hạ đan điền, vòng xoáy thần bí kia lặng yên xuất hiện, so với lần đầu nó xuất hiện thì càng rõ nét hơn, một ly một tý đều hiển lộ ra hết.

Dẫn Khí hơn một tháng, tiến cảnh của y là một ngày đi ngàn dặm, thân thể được cải tạo đã hoàn thành phần da lông, huyết nhục, cốt cách, bây giờ đang cải tạo kinh mạch; thay đổi như vậy rất khả quan, nhưng chỗ xấu chính là, vòng xoáy càng ngày càng lớn, chỉ cần y vận chuyển đan điền, bất kể là có hết sức hay không, thần hồn cũng sẽ rơi vào trong đó, dường như đã trở thành một bộ phận của việc tu hành.

Càng chết người hơn là, những du hồn cơ bản trong thông đạo kia đều bị y gϊếŧ sạch hết rồi, bây giờ chỉ cần tiến vào là gặp ngay du hồn có kiếm thuật cao siêu kia, đương nhiên là khi bị gϊếŧ bay ra ngoài thì kèm theo đó là việc tu hành của y cũng bị gián đoạn.

Mấy ngày này hiệu quả dẫn khí không tốt, cũng chính là vì nguyên nhân này, bởi vì thời gian y dừng ở hồn cảnh quá ngắn, ngắn đến nỗi thân thể bên ngoài thậm chí không hoàn thành nổi một chu thiên.

Trong khi khoảng cách giữa y và du hồn cũng nhanh chóng thu hẹp, một mặt hồn thể của y càng trở nên kiên cường, nhưng càng quan trọng hơn là kiếm thuật của y đã bắt đầu nhập môn, có chút cảm giác dòm ngó được đạo lý của kiếm đạo.

Đương nhiên là chỉ thấy một chút mơ hồ mà thôi.



Mấy lần chiến đấu trước đã bắt đầu có qua có lại, còn thiếu chút xíu nữa.

Tâm thần sáng lên, thần hồn tiến vào thông đạo trong hồn cảnh, cơ hồ cùng lúc y vừa tiến vào thì chỗ không xa du hồn kia đã chỉa thẳng trường kiếm nhào tới. Tuy đã không có thần trí, nhưng gia hỏa này lúc còn sống nhất định là một tên hiếu chiến, chỉ cần thấy y là hưng phấn ...

Hồn thể Hậu Điểu không chút do dự, cũng vọt lên, cùng tên kia đấu kiếm, ngươi căn bản không được mềm yếu, thậm chí không thể phòng thủ, đối sách duy nhất chính là lấy công đối công, lấy gϊếŧ cản gϊếŧ, một bước cũng không nhường, đến chết mới thôi!

Trong khoảnh khắc, hai hồn ảnh dây dưa với nhau, giống như bóng của hai người chiếu lên tường đang múa, đủ loại kiếm chiêu không thể tưởng tượng đang đối công không lùi, mấy chục kiếm đã xuất vậy mà không có một kiếm nào đơn thuần phòng ngự cả.

Đây chính là những gì Hậu Điểu lĩnh hội được sau khi trải qua vô số lần sinh tử trong một tháng qua, khiến y từ một người có sách lược lấy sự ổn trọng làm chủ dần dần biến thành cân bằng giữa công và thủ, còn bây giờ thì biến thành một tên kiếm điên không hơn không kém!

Sau mấy chục kiếm, y bị đâm một kiếm ngay tim, nếu như ở ngoài hiện thực thì đại cục đã định, nhưng ở nơi đây, dưới hình thái hoàn toàn là hồn thể, chẳng qua là năng lượng hồn thể bị mất đi một đoạn mà thôi.

Căn bản là không để ý, vẫn chiến đấu sống chết! Lúc xuất kiếm cũng không phải là loại liều mạng vung vẩy không có trình tự gì mà là mạch lạc rõ ràng, có lớp có lang đầy đủ; đây chính là tiến bộ lớn nhất của y trong lúc đấu kiếm, cho dù là liều mạng cũng là xuất kiếm sau khi tính toán chuẩn xác, thậm chí còn có một chút ý tứ mưu đồ bày ra cạm bẫy.

Điên cuồng nhưng vẫn lý trí, hành động lý trí lại có vẻ điên cuồng!

Trong chiến đấu kiểu này, sau mấy chục kiếm thì đầu bị chém, lại mấy chục kiếm nữa thì tới tay chân, nhưng những suy yếu như vậy cũng không ảnh hưởng đến y, y vẫn bình tĩnh, vẫn đợi đối thủ xuất hiện một chút sai lầm!

Để chờ ngày này, y đã chết mấy trăm lần rồi, y tin tưởng rằng cuối cùng bản thân cũng đợi được một ngày đó, y cũng tin rằng kiếm thuật của du hồn này không thể nào vĩnh viễn vô cùng vô tận được.

Cuối cùng, sau khi bị đâm trúng bảy tám lần, y cũng chờ được một cơ hội, lúc đối thủ và y cài lẫn vào nhau thuận thế lật khủy tay đâm ra một kiếm, y đã thấy qua chiêu này, đã nghĩ ra cách đối phó như thế nào...

Không phải là cũng lật khủy tay đâm lại đối phương, như vậy thì ai cũng không đạt được mục đích.

Y chỉ là hơi nghiêng mình, khiến trường kiếm đối phương đâm sượt qua sườn, sau đó dùng tay kẹp lại trường kiếm của đối phương; lúc đối phương theo bản năng rút kiếm lại, thì trường kiếm trong tay y thuận thế từ dưới khủy tay đâm ra, nhưng mới được nửa chiêu thì đã biến thành gạt ngang một cái!

Lần này, du hồn cuối cùng cũng không thể né được, đầu hắn bị thương một lần, nhưng vì hồn thể không kiên cố như Hậu Điểu, nên hắn không chịu nổi một kiếm này!

Một âm thanh bén nhọn vang lên, Hậu Điểu cảm giác như nghe được một chút hưng phấn trong đó chứ không phải là tiếng sợ hãi của tử vong!



Trong tiếng kêu mãnh liệt đó, hồn thể của du hồn bắt đầu chớp tắt, cuối cùng chống đỡ không nổi, hóa thành hư vô.

Hậu Điểu đi tới hấp thu năng lượng hồn thể, hả, năng lượng của hồn thể này đối với y hầu như không có bổ ích gì, quá yếu rồi; nhưng chính cái hồn thể yếu ớt này lại có thể liên tục gϊếŧ y mấy trăm lần!

Dựng kiếm lên chào một cái, nếu hồn này cũng có linh thì đây hẳn là một kiếm hồn.

Y không hoàn toàn đánh bại đối thủ đáng kính này một cách chân chính, chẳng qua là dựa vào hồn thể cường đại của bản thân, cứng cáp hơn đối thủ một chút nên thắng được.

"An nghỉ đi, ta cũng không muốn đánh bại ngươi như vậy, thắng cũng không vinh chút nào! Nhưng ta không có cách nào khác, ngươi một mực ngăn cản tại chỗ này mà ta lại phải đi tiếp."

Cuối cùng đảo mắt nhìn những chướng ngại phía trước, Hậu Điểu hưng phấn có thừa, hồn thể kích động tiếp tục đi về phía trước, đi qua một đoạn này, phía trước xuất hiện mấy du hồn mới; giống như hổ đói săn mồi, Hậu Điểu chỉa thẳng kiếm mà xông tới.

Lần này, là một lần chém gϊếŧ thống khoái nhất kể từ lúc Hậu Điểu tiến vào hồn cảnh cho đến bây giờ, kiếm hồn kia hiển nhiên là một cửa ải, sau khi đã trải qua thử thách của kiếm hồn đó, kiếm thuật của y xảy ra sự tiến bộ vượt bậc về chất, thấy những du hồn này như không có gì, một mạch tiến lên như chém dưa thái rau, như đi vào chốn không người, í lộn không hồn.

Cuối cùng, vì quá hưng phấn mà xông lên quá mạnh, xông vào vòng vây của một đám du hồn, bị loạn nhận phân thây, à không, phân hồn!

Quay lại thân thể bên ngoài, cảm thấy thân thể bởi vì dẫn khí trong thời gian quá lâu nên có cảm giác bị trương lên, không khỏi cảm thấy mỹ mãn mà bật cười ha ha.

Trải qua nhiều lần gian khổ cuối cùng cũng qua ải, giống như vén mây thấy trăng; nếu là như vậy, sự xuất hiện của vòng xoáy này hình như cũng không phải là chuyện gì xấu.

Ít ra, lúc ở Dẫn Khí kì không tạo thành ảnh hưởng gì đến y, còn về sau này có chuyện gì thì chỉ còn cách gặp chiêu phá chiêu thôi.

Tuy chưa gia nhập Toàn Chân, nhưng y phát hiện bản thân có cái nhìn mới đối với kiếm, cẩn thận vuốt ve trường kiếm trong tay, trong lòng cảm thán,

Hà duyên mịch đắc chân ngô kiếm, Hảo thế nhân gian trảm bất bình.

(Cơ duyên nào tìm được kiếm thực sự của mình, mới làm tốt chuyện thay nhân gian trảm bất bình)