"Kỳ thực, ta đến bây giờ cũng có nỗi khổ tâm..."
Xung Linh đạo nhân đang định giải thích, chợt cảm thấy không ổn, bản thân cần gì phải giải thích với một kẻ chưa từng chân chính bước chân vào Đạo Môn? Thật là phí miệng lưỡi, xém đánh mất tâm cảnh.
Trên con đường đại đạo, há lại có thể nói đến chuyện thương hại?
Y là đạo nhân cao cấp đã đạt đến Liên Kiều cảnh, mà mấy lần xém đánh mất tâm cảnh tại cái Phù Phong Thành nho nhỏ này, trước thì có lão Mạnh thấy chết không sờn, sau thì có Hậu Điểu sát phạt chứng luật (ý nói là gϊếŧ người để luật pháp luôn được thi hành), tại một nơi mà hầu hết là người phàm lại có nhiều kì nhân dị sự như vậy, thật thú vị.
"Nói cho ngươi một tin tốt, lão Mạnh kia sau khi về đến lao ngục đã uống thuốc độc tự tử rồi, hai ngươi đã không còn quan hệ gì nữa, chỉ là tuy khác đường nhưng cũng về một chỗ thôi... À, lão chết rồi, kì thực ngươi có thể tự quyết định cho bản thân"
Hậu Điểu chắp tay bái một cái: "Tạ đạo sư thành toàn"
Lão Mạnh cũng đã mấy mươi tuổi rồi, muốn tự giải thoát cho mình cũng là chuyện rất dễ hiểu, trong số người tại công đường lúc đó, chỉ có Xung Linh là người có năng lực để ngăn cản; cái bái này của Hậu Điểu là cám ơn y đã cố ý buông tay, cho lão Mạnh được thống khoái lựa chọn, bằng không với những việc mà lão Mạnh đã làm, không biết sẽ còn chịu bao nhiêu đau khổ trong lao ngục, muốn chết cũng không được.
Xung Linh khoát khoát tay, y làm việc đó cũng chỉ là cầu tâm mình an tĩnh, đây là tác phong trước sau như một của đạo gia, không phải là vì thương cảm, càng không phải là vì công đạo.
"Ngươi gϊếŧ công tử Vương gia, nói là vì cầu sự công chính của luật pháp, chỉ sợ cũng là muốn dùng cái này để thoát thân, trên đường đi đến U Phù, cầu một cơ duyên trong sinh tử?"
Sắc mặt của Hậu Điểu thay đổi, y tự cho rằng mình đã giấu thật sâu trong tâm khảm, không ngờ lại bị vị đạo sư này một lời nói trúng tim đen, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Y tự biết chuyện của mình, tuy rằng tính cách ghét ác như cừu, coi thường sự cẩu thả, nhưng không có nghĩa y là một tên ngốc, tâm tư bị Xung Linh khám phá, đối với y mà nói cũng không có khác biệt gì.
Có thể tỏ vẻ phục tùng, nghe lời để cầu được sống, nhưng Phù Phong Thành chắc chắn không dung thứ cho y, bị phế bỏ tu vi sau đó tự đi kiếm sống, trốn trốn tránh tránh cả đời, không phải là cuộc sống mà y mong muốn.
Tại nước An Hòa, những tu hành giả cấp thấp mà phạm sai lầm lớn như y sẽ không giống như phàm nhân bị trảm quyết sau mùa thu, mà là sẽ bị lợi dụng như những phế vật, mang ra tiền tuyến, nơi tiếp xúc với bọn yêu ma quỷ quái, biến thành pháo hôi, nếu như chết thì coi như mọi việc đều may mắn, nếu như còn sống thì tự nhiên có một phen cơ duyên, cho dù cái gọi là cơ duyên đó rất mông lung phù phiếm.
Người tu đạo, tối kị nhất là quay về trở thành phàm nhân, điều đó thực sự sống không bằng chết, đối với y mà nói, đưa ra sự lựa chọn này thiệt không khó khăn chút nào.
Xung Linh đạo nhân thấy y trầm mặc không nói, trong lòng cũng đoán được y đang nghĩ gì, nhưng y vẫn có chút không rõ.
" Ngươi đã có ý định toàn lực đánh cược một lần trên con đường tu đạo, tại sao không đưa ra quyết định từ sớm? Trái lại đem bản thân mình đặt vào tình cảnh thân bất do kỉ như bây giờ? Ta có thể khẳng định với ngươi, chân chính chiến đấu trên tuyến đầu với những yêu thú thần bí, một vạn người đi còn sống không được một!"
Hậu Điểu cười khổ:" Đạo sư, tình huống của ta có thể ngài cũng không rõ ràng lắm; từ lúc bước chân vào giới tu hành, 5 năm qua, đệ tử đã tán gia bại sản, vì để tiến thêm một chút trên con đường tu hành, mọi biện pháp có thể nghĩ đều nghĩ đến rồi, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Đây không phải là vấn đề tư nguyên, mà là tư chất!
Cho nên, kế thừa ý chí của gia phụ, một lòng muốn vì an ninh địa phương mà làm chút chuyện, kế đến mới nghĩ đến chuyện tu hành..."
Xung Linh cười nói:" Ngươi là hình danh cha truyền con nối, nhưng ta lại thấy cũng là một cung cách làm việc tàn nhẫn khốc liệt; vuông không nhịn tròn, cũng là uổng công, sắc không ép được mềm, cứng thì dễ gãy; cho dù trong lòng có chứa đầy lòng chính nghĩa thì đi được bao xa?
Hơn nữa, trong mắt của ta, những việc làm của ngươi cũng chẳng phải cao phong cao tiết (ý nói làm việc có đạo đức), thiết diện vô tư, ngươi chỉ tôn sùng đạo nhân quả, nhất ẩm nhất trác (ý nói thích gì làm nấy), khoái ý ân cừu mà thôi!
Hậu Điểu, ngươi đi sai đường rồi, cho nên mới có kết cục ngày hôm nay!"
Là đúng hay sai, nào có ai biết?
Từ 2 năm trước, sau khi thấy thảm trạng thi thể bị tàn phá không còn nguyên vẹn của Mạnh Xảo Liên trên sườn Hạc Bích Sơn, Hậu Điểu chưa từng dập tắt được một cỗ bất bình ở trong lòng, nhưng kết quả là trước mặt của hệ thống quyền quý khổng lồ, những chứng cứ do y thu thập từ nhiều mặt lại chẳng khác nào mớ giấy lộn, đây cũng là lý do vì sao đối với việc báo thù của lão Mạnh y xem như không thấy.
Dẫu y cũng có mục đích của riêng mình, nhưng trước tiên, y không thể bôi nhọ cái căn bản làm người của chính mình!
Y là ác quan, mấy năm nay y sử dụng rất nhiều thủ đoạn ở bên rìa lằn ranh luật pháp, nhưng y không hối hận, tại cái thế giới hỗn loạn này, nếu hành pháp không nghiêm thì làm sao có thể ngăn cản bọn sài lang cầm quyền?
Đối với nội tâm của gã tiểu hình tập đang chống cự này, Xung Linh đạo nhân hoàn toàn hiểu rõ, trên thế giới này có quá nhiều người cũng như vậy, tự cho là đúng, cho rằng con đường mình đi mới là chính xác nhất, tịnh không tiếc bỏ cả đời đi nghiệm chứng, nhưng sự thực tàn khốc sẽ nói cho họ biết, tại cái thế giới tàn khốc này, xa xa không phải thứ mà những kẻ ấu trĩ như họ hiện tại có khả năng đối phó.
Nếu như sau lưng có gia tộc, có môn phái ủng hộ, thì sự kiên trì này có thể còn được kéo dài lâu hơn xíu, nhưng đối với một tiểu tử trong tay không có gì mà nói thì chỉ có con đường chết.
Hơn nữa, trước mắt cửa ải này y cũng chưa chắc xông qua được!
"Ta cũng nên nói cho ngươi biết là, sau lần tuần sát này, những người không hợp cách như ngươi, những tu hành giả phạm phải sai lầm lớn sẽ không bị đưa đi chiến đấu với yêu thú như lần trước, ngươi phải biết rằng, lễ cầu nguyện An Hòa trăm năm một lần sắp bắt đầu rồi, chúng ta đang thiếu những người cúng tế cho kì cầu nguyện lần này"
Hậu Điểu nghe xong lời này, ngây ngốc như gà gỗ, dù y có tâm trí kiên định khác người thường, cũng bị tin tức này đả kích không nhẹ.
Suy cho cùng, thì đẳng cấp quyết định kiến thức , cỡ người như y thì không thể nào biết được những tin tức dạng này, bây giờ y có phản đối cũng vô dụng, trước mặt một thế lực như Đạo Môn cho dù y có giãy giụa cỡ nào đều không có một chút ý nghĩa.
Nội tâm Xung Linh rất có chút mãn nguyện, cuối cùng y cũng có thể không dùng thực lực tuyệt đối mà có thể phá vỡ được tâm thái của con sâu cái kiến này, bằng không thì một phen đọ sức này, dường như về mặt đạo nghĩa y đã rơi xuống thế hạ phong, đây là việc mà y không chịu đựng nổi.
Một kẻ may mắn thông qua cơ hội ngẫu nhiên mà được nhập đạo, căn bản còn chưa có chân chính tiến nhập vào hệ thống Đạo Môn thì không đáng đồng tình; hơn nữa, Đạo Môn cũng không muốn quá để tâm với những người không biết tiến thoái như thế này.
"Ta còn phải lưu tại đây vài ngày, dù sao ngươi cũng không phải là phàm nhân bình thường, trong đoạn thời gian này, ta cho ngươi quay về thu xếp chuyện cá nhân; đừng có suy đông nghĩ tây, ngươi cũng biết hậu quả rồi đó."
Hậu Điểu sau khi hoảng hốt cũng đã thanh tỉnh lại, khổ sở hành lễ: "Đa tạ đạo sư thành toàn"
Y không oán hận gì, Xung Linh đạo trưởng này xem ra cũng có vẻ công chính, thiết diện vô tư, thực ra còn cho y một cơ hội; ví dụ như khi y đâm Vương công tử ở trên công đường phủ nha, nếu như Xung Linh ngăn cản, y cũng không có khả năng thành công!
Đây là phương pháp làm việc của người trong Đạo Môn, sẽ không trực tiếp nói cho ngươi biết phải làm thế nào, mà là luôn lưu lại dư địa, khiến ngươi tự mình lựa chọn, sau đó chính ngươi phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.
Con đường là do y lựa chọn, không trách được người khác; sai lầm duy nhất là y đã quên đại lễ cầu nguyện An Hòa một trăm năm một lần của An Hòa quốc!
Y ở lại địa phương nhỏ như Phù Phong Thành quá lâu rồi, căn bản đã lâu không có cái nhìn toàn cục, ếch ngồi đáy giếng, thì tự làm tự chịu thôi.
Chầm chậm rời khỏi phủ nha, những tên sai dịch trước đây luôn nịnh bợ lấy lòng y bây giờ ai nấy đều có vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, đứng xa xa chỉ chỉ trỏ trỏ....
Y cũng không trách những kẻ xu nịnh này, đây là kết quả tất yếu của việc mấy năm nay y hành sự một cách khốc liệt, hiện tại dậu đổ bìm leo thì làm gì được họ?
Đổi lại một người khác, chỉ sợ lúc này sẽ tự suy nghĩ lại một đời làm việc sơ xuất, có phải do mình đã kiên trì nguyên tắc thái quá hay không?
Nhưng y thì không, trong mắt y, thất bại của bản thân kì thực chỉ có 2 nguyên nhân, 1 là thực lực không đủ mạnh, 2 là gϊếŧ người còn chưa đủ ngoan độc!
Trên đường lớn bên ngoài nha môn, người đi lại lác đác, sắc trời âm u, mưa phùn bay lất phất, y như tâm tình của y.
Phiêu linh đạo bất tồn, an xứ phi vi gia, dạ vũ sinh phổ diệp, thu phong đáo liễu hoa. (Đạo bay tán loạn không còn nữa, nơi an toàn cũng không phải là nhà, mưa đêm sinh lá phổ, gió thu thổi hoa lê, đây là chế theo bài Phiêu Linh của Lưu Phất (1217-1276), thi sĩ đời nhà Tống)
Nguội lạnh rồi....