Chương 22: Khởi Đầu Mới

Hậu Điểu nghe tiếng đàn thì trong lòng cảm thấy khoan khoái rất nhiều; phong thái của cao nhân khiến người ta trong lòng tín phục, đáng tiếc, ngay cả việc hỏi danh tính người ta y còn không có cơ hội.

Cô gái chỉ nói mấy câu nhưng y thực sự đã đoán được ý tứ của người ta; chính là thuyền khách vốn là nằm trong sự bảo hộ của nàng ta, những tà âm của mấy con thủy mẫu (sứa) đối với người chính phái sẽ không có ảnh hưởng, nhưng nếu như trong lòng có những suy nghĩ đồϊ ҍạϊ , thì chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân mình thôi.

Không thể không nói, lòng dạ của cô nàng đội mũ cao kia đủ tàn nhẫn; y ngông cuồng xuất thủ, lại cứu phải một tay háo sắc, còn xém chút nữa tự tống mình theo luôn, giáo huấn dạng này thật đáng suy nghĩ.

Cách hành xử tại phàm thế đem qua giới tu hành thật sự là xài không được.

Vẫn là câu nói kia, đã bước vào thế giới tu hành, điều kiện trước tiên của tất cả chính là thực lực, bỏ qua lần này không tiếp tục tái diễn nữa.

Lần hành sự lỗ mãng này đã bộc lộ ra rất nhiều vấn đề, trên phương diện phản ứng của bản thân cũng không ổn; ví dụ như theo đạo thư có ghi lại, yêu tộc khi ở trong nước và khi ở trên cạn thì thực lực không thể so sánh với nhau, khi ở trong nước thì một thân yêu lực sung mãn, nhưng khi rời khỏi mặt ngước rồi thì chỉ là con tôm chân mềm thôi, cho nên thời cơ xuất một đao vừa rồi thực sự có vấn đề.

Phương pháp tốt nhất là đợi thủy yêu toàn thân nhảy khỏi mặt nước mới chém xuống, phương pháp của y lúc đó đối với phàm nhân thì đúng là diệu pháp duy nhất, nhưng đối với thủy yêu, cái loại dị vật này thì lại có chỗ cân nhắc không chu toàn, đây chính là nguyên nhân vì sao một đao kia của y không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Trong lúc khẩn trương, thì thuần túy hành sự theo bản năng, lại quên mất bản thân sớm không còn là một vị quan hình tập nữa, mà là một tên tu đạo lưu lạc chân trời góc bể.

Cần phải chỉnh đốn lại bản thân rồi.

... Một đêm trôi qua, bình an vô sự; thuyền khách nhổ neo, mấy chiếc thuyền con cũng nhao nhao nối đuôi càng gần hơn lúc trước, tất cả đều biết trên chiếc thuyền kia có đạo nhân lợi hại bảo hộ, đây chính là một đường được bảo vệ.

Đương nhiên hai cha con lão Tề cũng nằm trong số đó, không dám rời xa một chút nào, mấy ngày kế tiếp ba người đều đêm không cởi giày, ôm đao trong ngực, chỉ sợ thủy yêu đến báo thù, nhưng lại không thấy tung tích của thủy yêu nữa.

Cũng chưa từng thấy nữ nhân kia xuất hiện.

Hậu Điểu cũng vứt khỏi đầu những phiền não này, bắt đầu toàn lực chuyên chú vào việc tu hành của bản thân; có thể mấy năm hao phí thời gian còn có thể giúp y nện chắc căn cơ, cho nên ở cảnh giới Dẫn Khí tiến bộ rất nhanh.

Hậu tích bạc phát (tích lũy đủ dày, khi phát triển sẽ lan tỏa rất nhanh), y đã làm được rồi; chỉ có điều hậu tích của y là bị động, đành chịu vậy.

Mỗi lần nuốt vào thiên địa linh cơ lần sau nhiều hơn lần trước, nhưng ngọc tân (nước miếng như ngọc dịch, đã giải thích ở mấy chương trước) cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, nhất định cần phải điều chỉnh tâm cảnh mới có thể đột phá gông cùm của giai đoạn chỉ dựa vào ngọc tân mà hấp thụ linh cơ này.

Tu đạo cũng là tu tâm, từ lúc một chân bước vào con đường tu hành thì đã bắt đầu rồi.

Thời gian này dần dần đem pháp hữu vi hướng đến pháp vô vi (hữu vi, vô vi hai phạm trù hay nhắc đến trong đạo giáo và triết học), trước tiên là giữ sau đó là quên, biết nhưng không tuân thủ. Chính là không nên miễn cưỡng đi làm mà là thuận theo tự nhiên, thiên địa linh cơ có linh tính, đặc biệt là bài xích hành động cưỡng ép, nhưng làm sao hấp thu mà lại không gượng ép, đây chính là một môn học vấn.

Đây cũng là một cửa ải khó khăn nhất của giai đoạn Mạch Động. Những người có bổn sự trong vòng một tháng có thể Dẫn Khí thành công thì bản thân họ trời sinh đang có sự thân cận với thiên địa linh cơ, có thể làm ít mà công to; những người tương đối chậm chạp nỗ lực mấy tháng vẫn không thành công là do tìm không được cơ hội để cùng thiên địa linh cơ cộng hưởng, cho nên cứ tiếp tục dậm chân tại chỗ.

Đạo Kinh có nói:"Chân thành qua lại không gián đoạn, biết mà không giữ mới là bản lĩnh."



Tích lũy lâu ngày sẽ thuần thục, từ hữu tâm biến thành vô tâm, từ hữu ý biến thành vô ý thì có thể cho tâm thần đạt được trạng thái nghỉ ngơi cực đại, đạt đến cảnh giới không suy nghĩ, không ham muốn, tâm thần trong suốt nhất định đạt được không mơ mộng.

Đạo Tử nói:"Đạo nhân cổ đại, ngủ không mơ, thức không lo."

Mộng, ban ngày suy tư, đến đêm nằm mộng, ai cũng đều tránh không khỏi những ảnh hưởng này; giống như y ban ngày khổ cực tu hành, hết sức chuyên chú thì ban đêm khi nằm mộng nhất định là mơ chuyện tu hành, không thể khác được.

Đây không phải là chuyện tốt, ngược lại là chuyện xấu!

Chỉ có ban ngày tu luyện cần cù chăm chỉ mà ban đêm không mộng mị, mới nói được rằng ngươi đã đạt đến chân công phu "biết mà không thủ".

Y đang nỗ lực hướng theo phương hướng đó, nỗ lực tu hành, nỗ lực quên hết, không nghĩ đến tương lai sẽ như thế nào, cũng không nghĩ làm sao để đại sát tứ phương, hoặc là có thể đưa ra quy tắc để ép buộc thiên hạ.

Cũng chỉ đem tu hành trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, thuận theo tự nhiên mà làm.

Mộng, bắt đầu đã ít đi, nếu có cũng ngắn hơn, nói rõ rằng y cách với thành công càng ngày càng gần.

...Ban ngày đi thuyền, cũng không thể ngồi mãi ở khoang thuyền, khoang thuyền rất thấp, nên phải khom lưng trong thời gian dài, cho nên lúc không tu hành, y nhất định phải ra boong thuyền hít thở không khí; nhưng con thuyền này thực sự quá nhỏ, nếu như hai cha con lão Tề đang chèo thuyền thì căn bản cũng không có chỗ cho y hoạt động tay chân.

Đối với đạo sĩ đẳng cấp thấp mà nói, lĩnh hội những kỹ thuật hai tay rất quan trọng, trước cảnh giới Thông Huyền, võ thuật chính là thủ đoạn phòng thân, chống địch rất trọng yếu, đối với đạo sĩ cấp thấp, pháp thuật không thể thay thế cho tất cả.

Hậu Điểu biết mấy bộ đao pháp, cũng tính là trình độ khá cao trong giới phàm nhân, đây cũng là một loại kỹ năng mà y phải nắm rõ vì nó có liên quan đến y, đó là kỹ nghệ gia truyền, cũng hỗ trợ y rất nhiều trong việc chế phục những hung phạm cùng hung cực ác.

Đây là những kỹ năng mà y không muốn vứt bỏ, nhưng trên thuyền ô bồng thì thực sự là không có không gian để y có thể luyện tập đao pháp, bởi vì ít vận động nên toàn thân cảm giác rất khó chịu, thế là sau sự kiện thủy mẫu liền đề xuất một kiến nghị khiến hai cha con lão Tề không thể tưởng tượng nổi.

Để y chèo thuyền!

Khách nhân chèo thuyền, còn thuyền phu thì nghỉ ngơi? Ngẫm lại cũng thấy hết sức kì dị, nhưng một đao chém thủy yêu đêm hôm đó đã khiến hai cha con lão Tề cũng biết tên gia hỏa này không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

Mới nhìn là thư sinh nhưng khì thực lại là một đao khách?

Mới đầu y còn chưa chèo quen, lúc nào cũng không giữ đúng phương hướng, phải để lão Tề kế bên hỗ trợ, nhưng sau một ngày, đã ra dáng một thủy thủ lâu năm, y hoàn toàn không cần lão Tề trợ giúp nữa, sức lực lại khỏe, cũng đủ dẻo dai, một người có thể làm thay cho hai người khiến hai cha con lão Tề thất nghiệp, việc duy nhất có thể làm là bắt cá làm cơm.

Chèo thuyền giúp khí huyết lưu thông, nuốt ngọc tân hấp thụ linh cơ càng nhiều, cả hai cùng bổ trợ cho nhau thúc đẩy nhau.

Đây chính là chỗ tốt khi tu luyện hạ đan điền, không cần học tập pháp thuật, trước tiên là trên phương diện lực lượng thân thể đã cao hơn người ta một bậc, cũng không trách thể tu vui thích vì có thể cấp tốc hình thành sức chiến đấu.

Hậu Điểu lúc này hoàn toàn ra dáng một thuyền phu, y cũng thấy không vấn đề gì; y cởi trần để lộ ra cơ thể cường tráng do được rèn luyện lâu năm, phía dưới y chỉ mặc một cái quần đùi, vào mùa hè đổ mồ hôi cực kì thống khoái.

Y không có bao nhiêu kinh nghiệm tu hành, nhưng đối với tu hành lại có một loại trực giác đáng sợ; lúc trước không thể hiện ra vì y không dẫn được linh cơ, bây giờ đã qua được cửa ải đó liền bắt đầu thả lỏng bản thân, kì thực trên phương diện tu hành lại vô tình rất hợp với thể tu chi đạo, đây cũng là một phân chi quan trọng trong Đạo Môn.



Chính là rất hợp với câu thuận theo tự nhiên.

Như thế một đường vừa chèo thuyền vừa tu hành, bất tri bất giác đã đến vùng ven của Bách Sa Châu, thời gian cách lúc y lên thuyền đã qua một tháng rưỡi, đã đến đêm cuối cùng neo đậu tại Lưu Dương Thành, mọi thứ đều đã thay đổi.

Tiềm tu trong một đêm yên tĩnh, chỉ cảm thấy nước miếng càng lúc càng nhiều, thơm ngọt đầy miệng, đan điền trở nên ấm hơn, toàn thân ấm áp, hô hấp đều đặn, lỗ chân lông toàn thân cũng đóng mở hưởng ứng.

Yên lặng đến cực điểm, cảm giác khí như từng sợi từng sợi tơ bạc chui vào lỗ chân lông, cảm thấy trong lòng trống rỗng nhưng vui sướиɠ, tuyệt không thể tả.

Cuối cùng thần và ý hợp làm một, bất tri bất giác hòa thành một khối, tâm nhập vào trong khí, khí bao lấy thần, hỗn độn giao hợp, như khí trời đất hòa hợp không tan.

Lỗ mũi không còn hô hấp, mà rốn bây giờ thay thế chức năng hít thở, giống như trẻ sơ sinh còn trong bào thai, hô hấp qua cuốn rốn.

Dẫn Khí Cảnh, đã thành!

Trên chiếc thuyền khách đối diện truyền lại một lời khen ngợi trong trẻo, "Tốt, hay cho khí phách cao xa, chèo thuyền khổ tu! Ta mới chế giễu một đạo nhân lại có thể lĩnh hội được ở Lưu Dương Thành."

Chính là,

..... Đại đạo phân minh tại nhãn tiền,

Thời nhân bất hội ngộ quy tuyền.

Hoàng nha bản thị càn khôn khí,

Thần thủy căn cơ dữ hống liên.

(Trong bài "Long Hổ nguyên chỉ ca” của Thanh Hà Tử, tên thật là Tô Nguyên Lãng, đạo sĩ thời nhà Tùy)

Dịch nghĩa:

Đại đạo rõ ràng ở trước mặt,

Người đương thời không hiểu, lầm đường sẽ đi về hoàng tuyền.

Mầm vàng vốn là khí của trời đất,

Nền tảng của thần thủy là gắn liền với thủy ngân. (ngày xưa các nhà giả kim phương Đông xem thủy ngân là thành phần của thuốc trường sinh).