Tiếng ca như có như không chui vào tai của Hậu Điểu, mang đến cho y một cảm giác trước mặt không xa có một cơ duyên cực kì lớn, có một vị tiên nhân ngẫu nhiên ghé qua, chỉ cần y dám bước lên phía trước nghênh đón thì thần công diệu pháp, bảo khí tiên đan các kiểu, đều không thiếu, thậm chí từ nay về sau sẽ thoát thai hoán cốt cũng không phải là nói chơi.
Nhưng dù sao y cũng không phải là người bình thường, dù sao cũng là người tu hành, trong nháy mắt đã nhớ lại lời nhắc nhở của lão Tề, cũng đã hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đây là kiểu như một lời làm tỉnh giấc người trong mộng, không biết nguyên do thì sẽ càng lún càng sâu, không thể thoát khỏi, vô lực vùng vẫy trong cạm bẫy của du͙© vọиɠ; nhưng nếu biết rõ ngọn nguồn thì thực sực mấy chuyện như vậy bất quá cũng chỉ là một loại chấn động tinh thần kì diệu mà thôi. Không có lực công kích.
Khi Hậu Điểu thanh tỉnh thì tiên nhạc trong tai sớm đã không còn nữa mà hình như là một tiếng huýt sao khe khẽ không thể nói thành lời, âm luật kì lạ, tiết tấu biến ảo; y rất hiểu đây là bởi vì bản thân tu hành nên đã cải biến cái gì đó, nhưng đối với phàm nhân mà nói, chỉ sở chống cự lại mê hoặc này cũng rất gian nan.
Đẩy song cửa của thuyền lên, trước mặt là bóng đêm mờ mịt, cho dù với thị lực tốt hơn nhiều so với thường nhân cũng không thấy rõ tình huống trên mặt nước, ngoài 30 trượng là một mảnh đen kịt, y cũng không thấy trên mặt nước có gì dị thường.
Chỉ có thể nghe bằng tai, nhưng thanh âm này hình như là ở bốn phương tám hướng truyền đến, có khi nghe ở phía trước, lại biến ra phía sau, rồi lại bay qua trái bay qua phải, rồi khi xa khi gần, không thể xác định được.
Hậu Điểu rút thanh yến linh đao ra, âm thầm đề phòng, nhưng với năng lực của y hiện tại thì thực sự là lực bất tòng tâm; nếu có thể bảo vệ được bản thân thì đã đốt nhang tạ ơn trời đất rồi, muốn đẩy lùi những yêu vật này thì đúng là si tâm vọng tưởng.
Đạo nhân thích dùng bội kiếm, còn người làm ở công đường thì thường sử dụng đao; từ lúc không còn làm hình tập nữa, y cũng không có thời gian thay đổi binh khí, càng không có thời gian để học đòi giống như các đạo nhân kia; đối với thói quen của y mà nói thì đao dùng thuận tay hơn, là người của triều đình mà, rất chú trọng khí thế khi xuất đao, nếu không bên dưới sẽ không phục.
Thanh âm liên miên không dứt, trên mấy chiếc thuyền nhỏ đều không có động tĩnh, hiển nhiên mấy người khách đều được nhà thuyền nhắc nhở qua, không ai ló đầu ra để ngó đông nhìn tây.
Cha con lão Tề ở trước cửa khoang trùm mền kín đầu, nhưng từ tiết tấu hô hấp của họ, Hậu Điểu biết họ không có ngủ, chỉ là đang đề phòng đợi cho bọn thủy yêu rút lui.
Ánh mắt hướng về chiếc thuyền lớn đang đậu ở chỗ không xa, trên đó đang có hơn trăm người, một trăm người muôn màu muôn vẻ, cũng không biết sẽ xuất hiện biến cố gì.
Dưới cái nhìn chăm chú của y, qua một lúc, trên boong thuyền lớn có một người đi ra, ăn mặc như một phú gia, đang đi thẳng về phía trước.
Lão Tề đã từng nhắc nhở y, dưới tiếng ca tốt nhất là đừng di động, nhắm mắt ngưng thần để đối kháng thanh âm mới là kế sách đúng đắn, nếu không âm thanh sẽ dễ dàng thừa cơ mà xâm nhập, điều này giải thích tại sao trên thuyền lớn không có ai ra ngăn cản; trước nguy hiểm, ai ai cũng chỉ có thể chiếu cố bản thân, cũng không thể trách người ta được.
Mắt thấy người đó chỉ còn mấy bước nữa là sẽ mơ mơ màng màng rơi xuống nước, nhiều năm kiếm ăn bằng nghề hình tập khiến y không thể thấy chết mà không cứu, trong nhất thời cũng không nhớ rằng mình có bao nhiêu năng lực, y lao ra khỏi thuyền của mình la lên một tiếng, đồng thời ném ra ấm trà ở trên bàn.
"Này! Yêu nghiệt phương nào? Dưới vòm trời của An Hòa dám ngang nhiên hành hung, mê hoặc lòng người?"
Ấm trà bị ném ra, vỡ tan dưới chân người đang đi ra boong thuyền, tiếng vỡ vụn của đồ sứ lanh lảnh trong đêm được truyền đi rất xa, hiển nhiên cũng đã ngăn cản người kia đi tiếp, y mờ mịt nhìn bốn phía, tựa hồ không sao hiểu được tại sao bản thân mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Cũng trong lúc ấm trà bị vỡ, mặt nước bên cạnh thuyền ô bồng có một tia sóng gợn di động cực nhanh lao thẳng đến chỗ Hậu Điểu đang đứng; tuy không có kinh nghiệm bắt yêu gϊếŧ yêu, nhưng từng là cao thủ hình tập, y tuyệt không chỉ để ý đến động tĩnh chỗ người kia mà quên đi bản thân mình cũng đang ở trên mặt nước.
Lúc vừa ném ấm trà, hai mắt y đã nhìn chằm chằm xung quanh mặt nước, đề phòng bị trả thù.
Gợn sóng kia tới rất đột ngột, y phản ứng cũng nhanh đến cực điểm, lúc đồ vật ở dưới mặt nước lao lên, y thậm chí không xem cái đó rốt cuộc là thứ gì, chỉ biết hai tay nắm chặt nhạn linh đao canh ngay đầu nó mà bổ xuống!
Trong vòng xoáy cuồn cuộn, lưỡi đao đã bổ trúng cái gì đó, nó có lân giáp, lưỡi đao sắc bén chỉ bổ ra được một cái lỗ, nhưng có điều là không sâu mà thôi.
Trong lòng Hậu Điểu trầm xuống, lấy một bên có chuẩn bị chém một bên không có chuẩn bị mà hiệu quả chỉ được có vậy, một kích toàn lực mà vẫn không thể giải quyết, vậy kế tiếp sẽ phiền phức to rồi.
Đao chém vào thân thể quái dị, âm thanh quái dị kia đột nhiên trở nên cao vυ"t, xung kích chấn động cả màn nhĩ, khiến cho người ta trong nháy mắt đầu óc trở nên không tỉnh táo, đó là tiếng thét của thủy yêu sau khi bị thương.
Tiếng kêu rất ngắn ngủi, khi tiếng kêu đó vừa dứt, cha con lão Tề đều cầm cái xiên cá lao ra!
"Khách quan, người quá lỗ mãng rồi!"
Bọn họ sợ nhất là những kẻ hồ đồ không sợ trời không sợ đất, rõ ràng là chuyện chẳng phải của họ, cứ thành thành thực thực ngủ một giấc, sáng mai lại tiếp tục lên đường còn có thể hưởng một ngày đẹp trời, vậy mà tên này cứ xuất đầu ra bênh vực kẻ yếu!
Không thể không lao ra, thủy yêu trả thù thì không quan tâm ngươi có phải là đồng bọn hay không mà đánh cho đã cái nư đã rồi mới chịu bỏ qua, cho nên đối với hai cha con có kinh nghiệm lão luyện này mà nói, việc cầm xiên cá liều mình lao ra là chuyện chẳng đặng đừng hơn nữa cũng không thể bỏ mặc vị khách quan trông có vẻ thiện lương này nên nhất định phải tương trợ.
Khiến hai cha con Tề lão càng hoảng sợ hơn là dưới mặt nước lại xuất hiện thêm vài đạo sóng gợn, nhanh chóng tiếp cận thuyền ô bồng, hiển nhiên là thủy yêu không chỉ có một con mà tận vài con!
Ba người hợp lực đối phó với một con bị thương còn chưa chắc đã được, nay lại xuất hiện thêm mấy con thì làm sao chịu nổi?
Cách an toàn nhất là họ phải lên bờ, nhưng nơi neo thuyền còn cách bờ tới 7-8 trượng, làm sao nhảy qua?
Đối thủ là yêu tộc, ngay cả thằng ngu cũng biến là không thể nhảy xuống nước mà bơi lên bờ, việc này so với tìm chết thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì có một tiếng hú dài, đầu thuyền chìm xuống một tí, một nữ nhân mặc áo trắng trên đầu đội một cái mũ cao đột nhiên xuất hiện ở đầu thuyền, ngón tay khẽ chỉ ra, trên mặt sông bỗng có một tia sáng bạc chớp lên.
Chỉ thấy dưới mặt nước đột nhiên sục sôi, hình như có vật gì đó đang vùng vẫy, tiếng kêu quái dị lại lần nữa vang lên, nhưng lại nghe như là tiếng rên rĩ trước khi chết.
Dưới sông xuất hiện một mảng huyết quang, cùng lúc đó mấy đạo gợn sóng đang hướng thuyền ô bồng bỗng nhanh chóng quay ngược lại như chưa từng xuất hiện.
Từ đầu tới cuối, tên thiếu kiến thức như Hậu Điểu cũng không thấy nữ nhân mới xuất hiện này sử dụng đạo thuật gì, đối với y mà nói thì tất cả diễn ra cách chỗ y có một chút xa.
Hai cha con lão Tề sớm đã sợ đến mắt chữ A mồm chữ O rồi, không dám mở miệng; Hậu Điểu cũng có chút lúng túng, vì trượng nghĩa ra tay cứu người, ngược lại lại để một cô gái cứu mình, thực sự không biết nói gì cho phải.
Nữ nhân kia lạnh nhạt liếc y một cái, "Dám xả thân vì nghĩa, học đạo là vì muôn dân. Lời nói này không sai, nhưng phải có đủ năng lực, bằng không tính một đằng ra một nẻo, ngược lại sẽ gây ra thêm nhiều tử thương hơn.
Ngươi ngay cả người mình cứu là ai cũng không biết, có bao nhiêu con hà mẫu núp dưới nước cũng không rõ, vậy mà dám xuất đầu rút đao tương trợ?”
Hậu Điểu lần đầu tiên trong đời, trước mặt con gái mà ấp a ấp úng không biết nói gì, không biết làm gì, thực có chút mất mặt.
Cô gái đội mũ cao lẳng lặng nhìn y, cũng không trách cứ gì nhiều, dẫu sao có thể lựa chọn xuất thủ cũng là một loại phẩm chất khó có được.
"Ngươi có biết vì sao tên con nhà giàu kia lại bị mê hoặc không?
Hậu Điểu lắc lắc đầu, "Không biết ..."
Giọng cô gái trở nên lạnh lùng, "Bởi vì y đã thấy vô số mĩ nhân! Tâm trí dâʍ đãиɠ lệch lạc, trong đầu đầy những ý nghĩ bẩn thỉu, cho nên, y đáng chết!"
Nói xong cũng không chần chờ, nhún người nhảy một cái, dường như lấy gió mát làm cánh, cô nàng điểm nhẹ lên mặt nước một cái bay ngược trở về thuyền lớn, từ đầu tới cuối ngay cả tên cũng không để lại.
Hậu Điểu quay lại nhìn hai cha con lão Tề, "Xin lỗi, sẽ không có lần sau, phí đi thuyền sẽ gửi gấp đôi."
Chui lại vào khoang thuyền, trong lòng ý thức được rằng bản thân trong giới tu hành không hơn không kém gì người mới, cực kì yếu kém, không thể lại bày ra bộ dáng hình tập; tại giới tu hành, cái vỏ quan viên của y chả dùng được chỗ nào.
Ngồi trước song cửa suy nghĩ, ban đêm tĩnh lặng không một tiếng động, mấy có sứa kia đã bị một trảm kia hù cho hoảng sợ chắc cũng không dám quay lại; đang lúc phiền muộn, thì từ chiếc thuyền khách truyền lại một tiếng đàn, hình như có một loại công dụng an thần nào đó, khiến người ta nội tâm bình tĩnh.
...Dao Thủy đạo sĩ dạ huề cầm,
Ánh nguyệt tương phùng biện ngữ âm.
Dẫn tọa sương trung đàn nhất lộng,
Mãn thuyền thương khách hữu quy tâm.
(Đây là bài "Tại Hà Khẩu gặp Giang Châu Chu đạo sĩ vì nghe đàn" của nhà thơ đời Đường, Lô Luân, tác giả chỉ đổi tên địa danh từ Lư Sơn thành Dao Thủy)
Dịch nghĩa:
Ở Dao Thủy có đạo sĩ ban đêm mang theo đàn,
Gặp gỡ dưới ánh trăng cùng biện luận âm luật.
Khiến ngồi trong sương đàn một bài nhạc,
Khách đầy thuyền có nhớ nhà?