- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Vốn Là Ma
- Chương 17: Hy Vọng Mới
Kiếm Vốn Là Ma
Chương 17: Hy Vọng Mới
Nhìn tiểu tu trước mặt lâm vào trầm tư, Xung Linh đạo nhân cũng không sốt ruột, y biết rằng đối với người tu đạo mà nói, cơ hội để gia nhập Đạo Môn có bao nhiêu trân quý, nhất là dối với những dã tu có tư chất bình thường, tài nguyên được cung cấp đầy đủ, còn chưa nói đến hoàn cảnh tu hành ổn định, có sư trưởng truyền dạy, còn có sư huynh đệ giúp đỡ, còn có hệ thống đầy đủ hoàn chỉnh, còn có huyền công diệu thuật học không hết.
Đây là mấy thứ mà những tán tu vĩnh viễn không thể tiếp xúc được, khi còn là dã tu thì đánh sống đánh chết ngẫu nhiên cũng có thu hoạch, lại không biết cái gì hợp với mình cái gì không, cứ cắm đầu mà khổ luyện cuối cùng biến thành một dạng khổ tu.
Mà tất cả mấy thứ này, biết đâu chỉ cần mạo hiểm chui vào Ma Môn là có thể đạt được, lâu thì 8 năm 10 năm, nhanh thì 2,3 năm, đối với một đời của tu hành giả thì quá đáng giá.
Hồi lâu, Hậu Điểu mới mở miệng hỏi: "Nếu như ta đã dốc toàn lực mà vẫn không thể gia nhập Ma Môn thì sao?"
Xung Linh không do dự, "Sau 3 năm, ngươi sẽ được gia nhập An Hòa Đạo Môn, bởi vì ta tin cách làm người của ngươi, sẽ không cố ý làm ra những việc thối tha, hơn nữa, cho dù có thối tha nếu so với hiện tại thì thối hơn được bao nhiêu?"
"Về tích lũy công lao thì tính như thế nào?"
"Không có cách tính, đây là vấn đề song phương hiểu ngầm thôi, chỉ cần tâm ngay thẳng, thì nhất định sẽ có tiêu chuẩn phán đoán."
"Kì đại thu đồ này của Ma Môn, tiêu chuẩn thu người sẽ được hạ thấp rất nhiều có phải không?"
"Chính là như vậy, phương thức từ trước tới giờ của Ma Môn là vào thì dễ, ra mới khó, không giống Đạo Môn chúng ta là vào khó ra dễ, đây là khác biệt trên lý luận; tiến vào rất dễ dàng, nhưng cạnh tranh lại rất khốc liệt, ta không muốn dùng cái gì mà tiền đồ vô lượng để lừa gạt ngươi, nếu như ngươi quyết định đi thì phải chuẩn bị tâm lý."
"Có nhiều người biết ta tiềm nhập Ma Môn không?"
"Có 2 người! Ta và Kim Đan Lục sư bá, qua ngày hôm nay Lục sư bá sẽ không nhớ chuyện này, bởi vì sư bá không muốn cùng với một kẻ không có tiền đồ dính dáng bất kì mối quan hệ nào! Tất cả tình huống của ngươi đều chỉ có một mình ta nắm rõ, không có ghi trên giấy tờ của Đạo Môn, không có ký lục, không bất kì văn tự nào."
"Vậy cũng có nghĩa là, nếu ngươi chết đi, thì ta hoàn toàn trở thành đệ tử của Ma Môn, cũng không còn cơ hội quay lại Đạo Môn sao?"
"Có thể hiểu như vậy! Làm như vậy là giúp ngươi được an toàn, nhưng ngươi cũng biết, trên đời này không có kế sách nào vạn toàn cả, muốn không ai biết thì phải chấp nhận mạo hiểm."
"Có thể nói cụ thể hơn một chút không?"
Trong lòng Xung Linh đạo nhân mỉm cười, gia hỏa này cuối cùng cũng lọt hố rồi! Kỳ thực y cũng không quá tin tưởng tiểu gia hỏa này có thể phát triển ở Ma Môn, khả năng lớn nhất cũng chỉ là chui vào tầng chót chất, không nên kì vọng y lọt vào cao tầng của Ma Môn.
Nhưng ở phương diện khác, y cảm giác được rằng tiểu gia hỏa này sẽ thích ứng rất tốt với hoàn cảnh tại Ma Môn, bởi vì y rất thưởng thức con người sát phạt quả quyết như Hậu Điểu; ở tầng chót lăn lộn thì còn có hy vọng, hơn nữa cảnh giới của y có giới hạn, cũng không yêu cầu những tin tức quá cơ mật, nếu không thì y ứng phó không nổi.
Những tin tức ở tầng thấp đối với y là vừa vặn.
"Trước tiên, tuy ngươi không được kết nạp vào Đạo Môn, nhưng vì để ngươi thuận lợi nâng cao cảnh giới, tăng thêm khả năng thành công của hành động lần này, ta sẽ giúp ngươi cung cấp tài nguyên lớn nhất, bao gồm linh thạch, công pháp, tài liệu .v.v.
Đương nhiên, tất cả đều là những thứ cơ bản nhất, những sở trường của Đạo Môn ngươi học cũng không thích hợp, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Thứ hai, ngươi không đi cùng ta đến biên cảnh, để tránh tai mắt của người khác, ngươi cần một thân một mình đi đến đó, sau khi chúng ta chia tay kể từ hôm nay ngươi sẽ không được ta trợ giúp nữa, cho đến khi ngươi đứng vững gót chân tại phân bộ Đại Phong Nguyên của Ma Môn."
"Cuối cùng, nếu ngươi thực sự vào được Ma Môn, cũng không cần nôn nóng liên lạc, ngươi nên bỏ thời gian để làm vững căn cơ, đạt được sự tín nhiệm, mà không phải vội vội vàng vàng truyền đạt tin tức; khi nào liên lạc, do ngươi quyết định, với khoảng cách Lưu Dương và Đại Phong Nguyên, thiết nghĩ chúng ta không thiếu cơ hội để chạm mặt.
Ý kiến của ta là, trong vòng ít nhất 2,3 năm đầu, quên thân phận nằm vùng của ngươi đi, trước tiên phải nghĩ được biện pháp sống sót tại nơi đó."
Hậu Điểu tâm tư cẩn mật, đây là tố chất phải có của một hình danh, tương đối mà nói, loại tố chất này so với mấy tên thiên chi kiêu tử từ bé đến lớn ở Đạo Môn càng thích hợp làm chuyện này hơn.
Muốn đi nằm vùng, cái món liều mạng này, thì đạo học chỉ xếp thứ hai, đứng đầu phải là học cách làm người.
"Như vậy, có phải nên sắp xếp cho ta một thân phận mới không?"
Xung Linh đạo nhân lắc lắc đầu, "Trải qua cân nhắc, không có cái gì thân phận mới cả, nhất là một người 20 tuổi đang sống sờ sờ như ngươi vậy!
Nếu làm giả thì số người tham gia vụ này sẽ càng nhiều hơn, từ các hương lão giữ hộ tịch, cho đến hàng xóm láng giềng, đến cuối cùng ngươi sẽ phát hiện ra đâu đâu cũng sơ hở, chỉ cần một khâu bị tiết lộ, thì ngươi cũng bại lộ triệt để.
Hơn nữa, ngươi chỉ là một tên ma tu ở tầng đáy, ai lại đi điều tra? Trừ phi có một ngày ngươi trèo lên được vị trí cao."
Xung Linh tiếp tục giải thích:" Ngươi cứ lấy thân phận vốn có của mình mà đi, thân phận hình tập của An Hòa quốc, Quảng Xuyên Châu, Tam Giang Phủ, Phù Phong Thành, đây đều là những thứ có thật, chuyện này cũng đã trải qua cân nhắc rồi mới đưa ra đề nghị cho ngươi.
Ngươi bị Đạo Môn xử oan, bị lôi lên tế đàn để hiến tế trong lễ An Hòa Kì Nguyện, may mắn không chết lại bị Đạo Môn phân biệt đối xử, một bên khen ngợi một bên bị chê cười.
Thế là ngươi ấm ức ở trong lòng, thề phải báo thù, muốn luyện thành một thân bản lĩnh để huyết tẩy An Hòa Đạo Môn, lúc này mới rời bỏ quê hương mưu đồ tiến thân!
Ngươi xem, hoàn toàn kín kẽ, còn cần thân phận mới gì nữa?"
Hậu Điểu than một tiếng, "Đạo sư như thần nhân vậy, đem mưu kế của ta từng chỗ từng đoạn nói ra rõ ràng, minh minh bạch bạch, ta đúng là có suy nghĩ như vậy đó!"
Xung Linh đạo nhân thích thú nhìn y một cái, "Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi lúc này, nhưng nếu như qua vài ngày ngươi hoàn toàn bình tĩnh xuống thì sẽ biết lựa chọn làm như thế nào, có lẽ sẽ không có những oán khí vô vị kia.
Ta có một lời khuyên, khi tức giận không nên quyết định, đó là nơi bắt đầu của sự hối hận!"
"Lúc tại tế đàn, người nói lời ác ngôn đó là sư bá của ngài sao?"
Xung Linh thỏa mãn gật gật đầu, tiểu tử này rất nhạy bén, là nhân tuyển tốt để làm những chuyện như thế này, " Đúng vậy, bằng không ngươi cho rằng trong Đạo Môn lại có những đồ đệ nông cạn, hơn thua miệng lưỡi với một tiểu nhân vật nhỏ xíu như ngươi sao? Chẳng qua là làm cho người ta coi thôi, tạo cho ngươi một lý do để phản bội An Hòa Đạo Môn mà thôi."
Mọi thứ đều được lên kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng Hậu Điểu biết, đây là Xung Linh đạo nhân đang giúp y, chẳng qua là dùng một phương thức rất kì quặc mà thôi.
Mấy đạo nhân đều là những tên có tính tình kì quái, rõ ràng là đang báo ân, lại giả vờ thành một bộ dáng phóng túng, tùy ý, sống lạnh không kiêng (một thuật ngữ của Trung y, có nghĩa là không cần kiêng cử ăn mấy món sống, món có tính hàn).
Y liên tục tu hành mấy năm đều dừng ở cảnh giới Mạch Động, nửa bước cũng không tiến, làm sao mà chỉ đi Ma Môn một chuyến lại có thể chuyển mình được chứ? Trên tế đàn những chỗ tốt của thần tiên đều ban cho An Hòa Đạo Môn, chứ không có ban cho y.
Lẩn quẩn một vòng lớn như vậy, chẳng qua là muốn đưa tài nguyên, linh thạch, công pháp cho y, khiến y đi Diễm quốc tránh lời đàm tiếu thị phi; tu hành có thành tựu thì tốt nhất, nếu không được thì cũng có thể làm một phú ông ở đất khách quê người.
Đây chính là Đạo Môn, đạo tâm thật là cổ quái.
Nếu như đây chính xác là kế hoạch của Đạo Môn thì y sẽ không đi; nhưng đây lại là một phần tâm ý của Xung Linh, vậy thì y không thể cự tuyệt!
Ta còn chưa vào Đạo Môn, mà cũng bắt đầu biến thành cổ quái rồi? Y tự giễu.
Hậu Điểu đặt ly rượu xuống, y quyết định đồng ý, như vậy mọi người đều thoải mái.
"Được, ta đi!"
Xung Linh đạo nhân nhìn y nuốt miếng một miệng mì cuối cùng, sau đó đứng lên hơi chắp tay vái một cái, rồi xoay người chìm vào trong mưa;
Trong một khắc này, hình như có cái gì đó đả động y, nhưng y lại không nắm bắt được tia cảm giác trong cõi u minh đó, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình càng đi càng xa.
Hành lý vác vai, tiêu điều thư kiếm ...
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Vốn Là Ma
- Chương 17: Hy Vọng Mới