Chương 15: Bước Ngoặt

"Hừ, tật xấu khó bỏ, gϊếŧ chóc thất thường!"

Lông mày Tiêu chân nhân nhíu một cái, sau đó phất tay áo đứng lên, thân ảnh trở nên hư ảo, chốc lát biến mất không thấy gì nữa.

Lập tức hồn phách của những tu hành giả phạm tội quay trở về, ý thức trở lại như cũ, mấy tên Kim Đan thượng tu liếc nhau, cùng nhau gật đầu; trên tế đàn, trận pháp chuyển động, hào quang chớp lên, có một cỗ lực lượng huyền diệu đột nhiên xuất hiện, đem những hồn phách vừa mới quay về khuấy cho nát bấy, toàn bộ 19 người hiến tế, bây giờ vẫn hoàn chỉnh sống sót chỉ còn lại 2 người.

Chân tướng của sự thật chính là, thần tiên không muốn mạng, muốn mạng là Đạo Môn!

Mượn danh của ông trời, để tiến hành sát phạt nghiêm trị những kẻ phạm tội; thần tiên không hạ thủ, chỉ là thu hồi linh căn thiên phú; Đạo Môn thì tiêu trừ tai họa ngầm, còn trách nhiệm thì đẩy cho ông trời...

Đây chính là bản chất cầu nguyện của Đạo Môn, đương nhiên chủ yếu là muốn được trời cao ban cho chỗ tốt, thuận tiện cầu Thượng Thiên cuối cùng phán xét tốt xấu; 17 người không qua được ải đó chính là đúng người đúng tội, đây là loại người không thể giữ lại.

Tổ chức tu hành có thể tiếp tục sinh tồn trên thế giới này, có cái nào không phải tâm ngoan thủ lạt? Khác biệt chỉ ở khoản có chừng mực như thế nào mà thôi, tiêu chuẩn của Đạo Môn An Hòa quốc là còn thừa 2 cái mạng, những quốc gia khác còn có Đạo Môn cấp tiến hơn, trên cơ bản là 1 cái cũng không chừa, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót.

Nhưng mà, hai tên phạm tu còn lại này có chút phiền phức.

Trên lí luận, nếu thần tiên trên trời đã bỏ qua cho hai người, không đoạt linh căn của họ, vậy đã nói rõ họ không đáng chết nhưng bọn họ đối với phán đoán về hai người này lại nảy sinh ra vấn đề, hoặc là hai người này căn bản không có gϊếŧ người, hoặc là những kẻ bị gϊếŧ có chết cũng không hết tội, đơn giản như vậy, đặc biệt là khả năng thứ hai, khả năng xảy ra là lớn nhất.

Vấn đề ở chỗ trong hai người này, có một người, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người lại tiếp tục gϊếŧ người, đây là có chút coi thường Đạo Môn, cho dù y thực sự là hết thuốc chữa, nhưng cũng phải có một cuộc thương lượng về tiểu tu đó, sát tính như vậy từ đâu đến? Loại người này chân chính trưởng thành thì không biết còn chọc ra bao nhiêu cái phiền phức, hơn nữa lại không hợp với chân ý của Đạo Môn!

Cho nên mới có biểu thị kia của Tiêu chân nhân, chân nhân địa vị cao quý, chuyện nhỏ như vậy sẽ không quyết định, chỉ là cảm khái một câu theo tâm trạng, nhưng thái độ của chân nhân vẫn khiến các đạo nhân ở dưới phải cân nhắc.

Đạo trường cũng như quan trường, ngữ khí của thượng cấp lúc rời đi là cần phải phỏng đoán, "hừ!", "ừ!", "ồ!", "í!" ...mấy thứ đại loại như thế đều chỉ ra khuynh hướng của thái độ.

Lần này chân nhân "hừ" một chữ, như vậy phải hiểu như thế nào?

Theo lệ cũ, những trường hợp giống như vậy ở An Hòa Đạo Môn đều sẽ thu nhận người may mắn, lời ngay nói thật, những tu hành giả giống như vậy thường thường đều có chỗ hơn người, đáng để bồi dưỡng, nhưng nếu kết quả là một tên ngốc tử ngoan cố mấy năm vẫn không tiến vào mạch động, thì thiệt là đau đầu...

Có chút khó khăn, mấy thượng tu Kim Đan có địa vị khá cao đều không muốn ra quyết định, đây là tập quán bo bo giữ mình của đạo gia;

Gϊếŧ người này cho xong chuyện? Thần tiên trên trời đã tha thứ cho y, quay lưng lại ngươi lại hạ tử thủ? Đạt đến Kim Đan thì ai cũng có tự cảm ngộ đối với thiên ý, để tính toán trên con đường tu đạo, ai lại muốn vì một con sâu cái kiến mà hạ xuống nhân quả?

Sắp xếp cho người này tiến vào An Hòa Đạo Môn? Không nói đến tư chất của y, chỉ nghe lúc nãy chân nhân "hừ" một tiếng, chỉ sợ phương án này cũng không ổn thỏa.

Vốn là một kì cầu nguyện rất bình thường, rất phổ thông, bây giờ lại xảy ra chút vấn đề, thấy mấy vị sư huynh đệ trộm nhìn mình, vị Kim Đan dẫn đầu biết bọn họ muốn cái gì: 1 là không muốn gánh lấy trách nhiệm, 2 là lập tức đi tìm Tiêu chân nhân để hỏi cho rõ ràng lần kì nguyện này được ban thưởng cái gì, đều là những tên trơn như cá trạch!



Vị Kim Đan dẫn đầu cũng có chút buồn bực, các ngươi có thể thoái thác, lão đạo này không thể sao?

"Người này ai bắt về đây?"

Bên trong đám đạo sĩ, Xung Linh đạo nhân không khỏi thấp thỏm trong lòng, miễn cưỡng bước lên phía trước, "Là đệ tử khi đi tuần sát ở Quảng Xuyên bắt về, đệ tử phân biệt không rõ, phán đoán sự việc không chính xác, kính xin sư bá trách phạt!"

Vị Kim Đan kia khoát khoát tay, "Ta phạt ngươi làm gì? Trời cao thương xót, lòng dạ từ bi, nhưng người này tính tình hiếu sát, không còn thuốc chữa, đây không phải là sai lầm của ngươi. Ta hỏi ngươi, đối với người này ngươi có đề nghị gì?"

Xung Linh đạo nhân nghiến răng một cái, truyền âm nói:" Người này gϊếŧ thì không ổn, sẽ làm trái thiên ý; sắp xếp vào Đạo Môn cũng không tốt, sợ là sẽ làm hỏng nếp sống của Đạo Môn.

Sau khi tiến cảnh đệ tử sẽ được an bài đi Châu Lưu Dương ở biên giới An Hòa, chỗ đó gần với ma môn của Diễm quốc, thế cục vi diệu, thường có tranh chấp; đệ tử thiết nghĩ có thể tại nơi đó sắp đặt một quân cờ làm tai mắt cho chúng ta hay không?"

Vị Kim Đan thượng tu gật gật đầu, "Đây cũng là một hướng nghĩ tốt, tính cách của y cũng thích hợp với mấy cái tiêu chuẩn của Ma Môn, chỉ là cảnh giới quá tầm thường, chúng ta cũng nhìn không vừa mắt, liệu mấy tên Ma Môn kia có khả năng nhìn trúng không?"

Xung Linh đạo nhân lúng túng nói: "Cảnh giới của đệ tử cũng không cao, có một con cờ nho nhỏ hữu dụng là tốt lắm rồi, cũng không hi vọng cái gì..."

Kim Đan thượng tu lắc đầu bật cười, "Cũng đúng, còn có thể hy vọng tác dụng to lớn gì chứ? Như vậy, ngươi cứ đi sắp xếp, mấy thứ rối rắm lộn xộn không cần phải báo lên, do ngươi hoàn toàn phụ trách, cũng đừng nói chuyện này ra ngoài."

Đây là muốn mau chóng ném cái phiền phức này đi, trong lòng Xung Linh quá hiểu, vươn người vái chào, "Xin tuân pháp chỉ của sư bá, việc cử người này đi làm gián điệp của Đạo Môn, không cần ghi trên những giấy tờ cơ mật của Đạo Môn..."

...Hậu Điểu mở to mắt, hồn đã quay về cơ thể, không kịp kiểm tra thân thể, bởi vì tình huống xung quanh quá dọa người!

Vốn là bầu trời trong xanh, bây giờ đã bị mây đen che hết, mưa gió đang dần dần nổi lên.

19 người trên tế đài, ngã xuống tám đôi rưỡi (nói mịa là 17 đi), chỉ có hai người là có thể lành lặn mà đứng thẳng, chính là y và một người khác là Phi Vũ Đạo Chu Càn Dương.

Đã xảy ra chuyện gì? Y không dám đoán! Lúc rơi xuống, ngoại trừ Bão Thạch Lão Nhân bị y bóp nát hồn phách thì những người khác đều yên lành chứ; bây giờ lại chết một đống, đây là ý vị gì, khiến người ta không lạnh mà nổi da gà.

Y cũng không rõ là mình đã vượt qua cửa ải này chưa? Nếu không chết thì không thể tính là thất bại, nhưng hình như cũng không thấy được chỗ tốt gì.

Y vẫn là y, vẫn là một tên Mạch Động nho nhỏ, bùn nhão không thể trét lên tường, linh căn tuy còn, nhưng lại không có bất kì thay đổi mang tính tốt đẹp nào. Trên người y không xảy ra cái gì công lực đại tăng như trong lời đồn, cũng không có thần công diệu pháp xuất hiện ở trong đầu, càng không có đạo bảo tiên khí ẩn náu trong đan điền.

Không thành công, cũng không thất bại, chỉ bình bình thường thường, có thể bây giờ y không muốn thấy nhất chính là bình bình thường thường như vậy! Như vậy khiến những mạo hiểm của y không có chút ý nghĩa nào.

Một vị đạo nhân bước lên phía trước, mở miệng hô,"Ừm! Ông trời có đức hiếu sinh, Đạo Môn có nguyện vọng cứu tế thế giới, đây là căn bản của đạo.

Có câu, tin đạo thì dễ, hành đạo mới khó; hành đạo thì dễ, đắc đạo mới khó; đắc đạo thì dễ, giữ được đạo mới khó. Giữ được đạo không mất, thân mới trường tồn vậy.



Trời đã lưu lại một đường, Đạo Môn sẽ đến gặp, hãy kềm chế bản tâm, một lần nữa làm người; Phi Vũ Đạo Chu Càn Dương, ngươi có muốn gia nhập An Hòa Đạo Môn của chúng ta không?"

Chu Càn Dương kia cũng không phải là tên ngốc, đây là một phen kì ngộ, làm sao còn không biết nên lựa cho như thế nào? Chỉ sỡ đã quen thói dã tu rồi, không chịu được sự gò bó, cũng nên biết đây là cơ hội tốt nhất của bản thân. Lập tức quỳ xuống lạy và nói:" Chu Càn Dương nguyện gia nhập Đạo Môn, đời này không thay đổi!"

Đạo nhân kia cười ha ha, cuốn lại tay áo (động tác hay thấy trong phim cổ trang, vì tay áo khá dài nên người ta thường hay phất tay áo lên cuốn lại), dẫn người đi, sau đó đám đạo nhân rần rần bỏ đi, không một người ở lại.

Trên tế đàn, Hậu Điểu có chút ngây ngốc, vậy là sao? Coi lão tử không tồn tại à?

Nhất định là so với bị gϊếŧ càng sỉ nhục hơn, đó là coi thường!

Cắn chặt hàm răng, biết bản thân mình kém Phi Vũ Đạo rất xa, đừng trông mong gì được Đạo Môn mời chào, bây giờ không phải lúc nói đến chuyện tự tôn, mặt mũi, nói không chừng chỉ có thể mặt dày hô lên một tiếng, "Đạo sư, đệ tử cũng muốn gia nhập Đạo Môn, vì An Hòa cống hiến..."

Có một đạo nhân phất ngược ống tay áo quét ra đằng sau, một cơn gió ập đến làm y ngã cắm đầu, đồng thời có một giọng khinh thường vang lên:" Đạo Môn không thu phế vật, ngựa không biết mặt mình dài, sao không tự lấy gương mà soi?"

Hậu Điểu cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết dâng trào, trong mắt bốc lửa!

Chính là,

Hắc vân tương vũ hướng Thần Đô, Bạch vân bôn lôi đại phong xuất.

Nhất lộ nghịch phong tài đắc thuận, Bách niên hà nhật thị vô cô.

Tùng lâm tuyên đàn phi sa ác, Đạo sĩ lãnh nhãn bả tâm chu.

Thế nhân tiếu ngữ chư ban sửu, Yên tri Hậu lang bất trượng phu?

Dịch: (Đây chắc là thất ngôn bát cú nhưng do làm bằng tiếng phổ thông nên khi chuyển sang Đường Âm nghe nó tréo ngoe sao đó, cũng giống thơ Đường mà đọc bằng tiếng phổ thông vậy nó chẳng đâu vào đâu)

Mây đen kéo mưa về hướng Thần Đô, Mây trắng sấm chớp gió to xuất hiện.

Một đường đi ngược gió rồi sẽ có lúc thuận, Trăm năm ngày nào mà không có tội

Rừng tùng nơi đài cao tuyên cáo đánh bay cái ác, Đạo sĩ lạnh lùng mang tim đi gϊếŧ

Người đời nói cười nhiều kiểu xấu xa, Nào ai biết anh chàng họ Hậu không phải là trượng phu?