Cẩm Tú đại lục, An Hòa Quốc, Phù Phong Thành.
"Mạch mạch Quảng Xuyên lưu, Khu mã lịch Trường Châu. Thước phi sơn nguyệt thự, Thiền táo dã phong thu".
Từng dòng nước chảy qua Quảng Xuyên, Ruổi ngựa thăm thú cảnh Trường Châu.
Chim khách núi bay vầng trăng rạng, Ve sầu ra rả trong gió thu.
(Đây là bài thơ ngắn của Thượng Quan Nghi đời Đường, tên là Nhập triều Lạc Đê bộ nguyệt, có nghĩa là đi bộ dưới ánh trăng trên bờ đê Lạc Thủy bây giờ gọi là Lạc Hà, tui kiến thức nông cạn nên dịch được có bấy nhiêu).
Đó là nói về đệ nhất châu của An Hòa Quốc: Quảng Xuyên Châu, nơi địa linh nhân kiệt, chung linh dục tú (đất linh dưỡng dục ra người tài); Phù Phong Thành là một cái thành nhỏ trong Tam Giang Phủ của Quảng Xuyên Châu.
Phù Phong Thành tuy là thành nhỏ nhưng cũng có vài thuộc trấn, trong đó có trấn Hoàng Quả, mấy năm gần đây lại phát sinh hàng loạt những vụ án quái lạ; vài tên con em nhà giàu trong vòng hai năm, trước sau tử vong một cách ly kì, khiến cho lòng dân ở Hoàng Quả trấn cảm thấy hoang mang, tiếp theo đó là những lời đồn thổi nổi lên bốn phía trong Phù Phong Thành, đủ loại đồn đãi suy đoán nổi lên không thể kể xiết.
Yêu vật quấy phá, trộm âm hấp dương, tranh giành quyền lợi, tranh đoạt đất đai, tranh giành tình nhân .v.v, không thể kể xiết.
Trong đó bao gồm một lời đồn được lưu truyền rộng rãi nhất, đó là Lão Mạnh, một dược nông, bởi vì cháu gái bị hại trước đây nên âm thầm hạ độc; đó là một người thành thật chất phác, nhưng có câu, chó cắn là chó không sủa, khi chân chính động thủ thì lại kiên nhẫn, tàn khốc, đã âm thầm bố trí sát cục trong vòng 2 năm, hành động kín kẽ ngay cả giọt nước cũng không lọt.
Đây là lời đồn đãi xuất phát từ việc cháu gái của lão Mạnh một lần đi hái thuốc vào hai năm trước bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp và gϊếŧ chết nơi hoang dã, hung thủ đến giờ vẫn chưa biết; bởi vì lúc đó trùng hợp có mấy tên con em nhà giàu cũng đến ngoại ô du ngoạn, cho nên mới có sự nghi ngờ đó.
Tất cả đều không có chứng cứ, ngay cả sự trùng hợp cộng thêm thuyết âm mưu, cho nên đã hai năm trôi qua, bất kể đồn đại thế nào, quan phủ vẫn thủy chung không đưa ra kết quả, cứ để đó như một án treo, đợi một ngày có thể phá được, hoặc là vĩnh viễn không bao giờ giải oan được.
Loại án tồn đọng như thế này trong dân gian nhiều vô số, vì không đủ điều kiện đại bộ phận đều muốn quy nó về loại án không biết, thời gian dài cũng sẽ càng phai nhạt trong những cuộc trà dư tửu hậu; đây là một thế giới nguy hiểm, uy hϊếp đến từ 4 phương 8 hướng, tử vong đối với mọi người mà nói thì tùy thời đều có thể phát sinh, cuộc sống của mỗi người tại nơi đây cũng đã quen dần với việc đó.
Thế nhưng dù sao cũng có ngoại lệ, nhất là tại một thế giới có tồn tại một lực lượng siêu phàm, tại An Hòa Quốc, Đạo Môn Tuần Phong Sứ cứ mấy năm thì đi tuần sát một lần, lần này thì đến Phù Phong Thành, nhân dịp này, gia đình người bị hại thông qua một số đường dây quan hệ đã đưa cáo trạng cho Đạo Môn Tuần Sứ, mà trùng hợp Đạo Môn Tuần Sứ lần đi tuần sát này cũng muốn nhờ vụ kiện tụng này mà chỉnh đốn lại nề nếp, thu mua lòng dân, cho nên, dưới sự chủ trì của những đệ tử xuất sắc trong Đạo Môn thì vụ huyền án này đã có kết quả.
Hôm nay, tại công đường của phủ nha Phù Phong Thành, chính giữa có treo bốn chữ "Minh Kính Cao Huyền" được viết phá cách trông rất bắt mắt, một đám quan viên của Phù Phong Thành, sai dịch, gia đình người bị hại, nghi phạm, đám dân chúng nhiều chuyện.... còn có ba cỗ quan tài mục nát, hệ thống kênh rạch tại Tam Giang Phủ rất chằng chịt, mạch nước ngầm phong phú, tuy chỉ chôn 1-2 năm thì quan tài cũng mục nát rất nghiêm trọng.
Đám người hiếu kì vây quanh nha phủ chật như nêm, người ta trước tiên muốn hiểu rõ chân tướng của vụ huyền án này, thuận tiện quan sát phong thái của đệ tử trong Đạo Môn.
" Mạc đạo lê hoa sấu, Dương hoa cánh khả lân. Tùy phong tiêu vũ hận, Tổng tại khách song tiền".
Đừng nói hoa lê gầy,
Hoa dương càng đáng thương.
Theo gió tan mưa hận,
Cùng làm khách bên song (cửa).
(Thơ của Lưu Hoán, một vị quan đời Bắc Tống).
(hoa dương cũng là hoa cây liễu, dương và liễu trong thơ cổ có cùng một nghĩa là cây liễu, không dám dịch là "hoa liễu" sợ bà con hiểu lầm).
Một gã đạo nhân trung niên tóc buộc cao khẽ ngâm, y lắc đầu than thở; với tư cách là Tuần Phong Sứ của An Hòa Quốc lần này, đối với những tội ác trong nhân gian đã thấy quá nhiều, nhiều đến nỗi thấy chuyện kì quái cũng không thấy lạ, từ lâu đã chai sạn rồi.
Kềm chế tâm tình, hừ lạnh một tiếng, âm thanh đó xuyên thấu não hải của mọi người tại công đường, mọi người đều tỉnh táo lại, biết đạo quan đại nhân muốn bắt đầu xử án rồi, cho nên ngay lập tức ngậm miệng, không dám phát ra tiếng nào.
"Truyền nghi phạm: Lão Mạnh..."
Lão Mạnh rốt cuộc tên là gì, từ lâu đã không ai biết; chỉ biết lão là người sơn dã, ngày ngày hái thuốc mưu sinh, cùng với người khác tiếp xúc rất ít, danh tính thực sự không muốn người biết, ai ai cũng gọi là lão Mạnh, đây cũng là chuyện thường nơi thôn dã.
Có mấy tên sai dịch áp giải lão lên công đường, bởi vì vẫn chưa định tội cho nên không có gông cùm, chỉ dùng sợi dây thừng trói tay lão lại; với lại trên công đường này, người xem rất nhiều, lại có vị đạo nhân của đạo môn ở trước mặt, cho dù là ai cũng không lật lên được bao nhiêu sóng gió.
Đạo nhân trung niên hướng về người ngồi chính giữa công đường chắp tay nói " Tôn đại nhân, nếu không có gì thay đổi thì bần đạo bắt đầu nhé?"
Đạo nhân tùy ý chắp tay, nhưng quan Tổng trấn vạn lần không dám khinh thường; Tại An Hòa Quốc, Đạo Môn là trời, tuy ít dính líu tới thị phi chốn quan trường, nhưng tiềm lực sau lưng rất thâm hậu, không phải một viên quan bình thường như y có thể đắc tội.
Viên Tổng trấn vội vàng đứng dậy đáp lễ " Xung Linh Đạo Trưởng cứ tự tiện, ta đang đợi lắng nghe!"
Xung Linh đạo nhân khiêm tốn gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt trở nên có uy thế, một cỗ áp lực như biến thành thực chất, xông thẳng đến nội tâm của nghi phạm.
"Lão hái thuốc họ Mạnh kia, ngươi có biết tội không?"
Đây là tràng cảnh mà tất cả mọi người tại nơi công đường đang mong chờ nhất, nghi phạm chối quanh, Đạo Môn đại triển thủ đoạn thần diệu phá giải huyền án, từng bước từng bước lột trần sự thật, truy rõ ngọn nguồn; nói không chừng lại trở thành một câu chuyện để kể trong mấy quán rượu.
Lão Mạnh tuy tuổi tác đã cao, nhưng quanh năm hành tẩu nơi dã ngoại, lưng vẫn không còng, eo vẫn thẳng, chỉ có gương mặt da dẻ lại giống như da quýt phơi khô, khe rãnh ngang dọc làm người ta không thể dựa vào sắc mặt mà có thể đoán được nội tâm đang nghĩ gì, tựa như một dây leo già đã trải qua nhiều mưa gió, đã không còn chút gợn sóng.
Ngẩng đầu, ánh mắt lão đυ.c ngầu như giếng cổ, như đầm sâu chết chóc không còn sinh khí, một lần nữa lão lại vươn cái lưng vốn đã rất thẳng của mình, dùng một ngữ khí bình tĩnh dị thường mà nói:
"Tiểu lão nhi biết tội, ba người kia đều do ta hại!"
Đám đông vây xem ồn ào chỉ trỏ, hai năm qua cũng có sai người dùng các kiểu thủ đoạn bức bách, ép cung, nhưng lão Mạnh này đều thủ khẩu như bình, một tia cũng không lộ khiến người ta không biết phải hạ thủ chỗ nào, bây giờ biết đạo nhân có bản lãnh siêu phàm, vì để khỏi phải chịu khổ nên bao nhiêu tội danh phun ra hết?
Đúng là nhìn có vẻ thành thực, thực tế lại giảo hoạt, một điểm thiệt thòi cũng không chịu nhận.
Xung Linh đạo nhân cũng không thất vọng chút nào, trước mặt phàm nhân hiển lộ sự thần kì? Hắn đối với chuyện này chẳng mấy hứng thú. Cảm kích biết điều cũng rất tốt, đỡ phải cho y lãng phí pháp lực, lãng phí thời gian.
"Làm sao hạ thủ? Tất cả phải nói hết! Đạo Môn từ trước tới nay chưa bao giờ oan uổng cho người tốt, cũng tuyệt không bao giờ buông tha người xấu!"
Lão Mạnh nhếch môi, có lẽ lão đang cười, nhưng nhìn vào những nếp nhăn trên mặt của lão, mọi người tựa hồ thấy đó là một tảng đá bị phong hóa bao năm bây giờ đang vỡ vụn.
"Năm An Hòa Nguyên Hạo thứ 13, cũng là năm 1453 Cẩm Tú lịch, vào tháng 5, lão đã hạ độc vào hộp cơm sáng của con nhà họ Ngô, chủ dược là Mộc Liên Tử, Cà Đinh, Cây Thôi Ba...
Tháng 11 năm sau, đốt hương hun thảo, làm ngạt chết con trai nhà họ Lý trong thư phòng, độc dược là hỗn hợp Sơn Lang Đãng, hạt cây Mã Tiền, Kinh Giới Đất...
Đầu năm An Hòa thứ 15, ta thả ra 100 con ong quân đội mà ta vô tình bắt được khi hái thuốc vào luyện võ trường của Đoàn Gia!
Ba người đều do tiểu lão nhi gϊếŧ chết, sự thật rõ ràng, chứng cứ xác thực, trước đây không nói là vì còn có một tâm nguyện chưa đạt.."
Hai năm trước, một nhóm công tử đi du ngoạn thực sự có tổng cộng 4 người, trong đó người đứng đầu có địa vị cao nhất là Vương công tử, chưa gϊếŧ được người này chính là tâm nguyện chưa đạt trong miệng của lão Mạnh!
Ba người bị hại đều cư trú tại Hoàng Quả Trấn, đối với lão Mạnh mà nói thì rất dễ dàng hạ thủ, mọi nơi đều quen thuộc; chỉ có Vương công tử là người ở Phù Phong Thành, đối với một lão dược nông cả đời đi hái dược, chả mấy khi đi đến thành đô mà nói thì rất là miễn cưỡng để hạ thủ.
Nghe lão nhân trông có vẻ thành thật này tự mình nói về những việc đã làm một cách bình thản, những người ở đó không khỏi thấy dâng lên một luồng khí lạnh ở trong lòng, người như vậy ở An Hòa Quốc có rất nhiều, rất nhiều!
Là cái gì khiến lão Mạnh từ một lão hái thuốc rất ư thành thật lại biến thành một hung thủ tàn ác gϊếŧ người không chớp mắt, trong lòng mỗi người đều có sự đánh giá của mình.
Xung Linh đạo nhân vẫn tiếp tục hỏi, trong lòng không một chút dao động " Có đồng mưu không?"
Lão Mạnh bắt chéo chân mà đứng, một lão nhân gầy gò nhỏ bé, hiện tại lại khiến rất nhiều người cảm thấy như đang ngước đầu nhìn lên một ngọn núi cao.
"Không có đồng mưu, đều là một đời sở học của tiểu lão nhi, không dám mượn tay người khác!"
Vẻ mặt của Xung Linh đạo trưởng nghiêm túc mà lạnh nhạt, y liền cảm thấy bản thân đường đường là một người học đạo, vậy mà bây giờ khí thế của mình mơ hồ bị một người phàm nhân áp chế, điều này khiến y rất khó chịu.
"Vì chuyện gì mà phải điên cuồng như thế?"
Trong mắt lão Mạnh chảy xuống một dòng huyết lệ:" Vì chuyện Xảo Liên, cháu gái của ta bị ngộ hại ở Hạc Bích Sơn..."
Xung Linh đạo nhân quát lớn:" Không có chứng cứ, há có thể tùy tiện vu cáo người khác? Nếu ngươi thượng cáo lên quan phủ, cũng không biết chừng có một ngày được giải oan lấy lại công đạo. Há có thể tự tìm chết như bây giờ, ngươi đem luật pháp để ở chỗ nào?"
Lão Mạnh đáp "Không có chứng cứ, nhưng ta biết rằng chính họ đã làm!"
Nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào!
Xung Linh đạo nhân có chút phiền muộn, đối với loại người thiển cận nơi sơn dã này, vừa thấp kém vừa cứng đầu, với những lão gia hỏa tự biết thời gian của mình không còn nhiều, y cũng hiểu rất rõ rằng nếu như họ không nguyện ý mở miệng, thì trừ phi mình sử dụng thủ đoạn, nếu không thì không hỏi được thứ gì.
Quan tổng trấn ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng :"Đạo trưởng..."
Xung Linh trong lòng buồn bực, biết vị tổng trấn này muốn gì, hung thủ đã rõ, kì thực không nên gây nên chuyện phức tạp, lại lôi ra những chuyện không liên quan khiến mọi người mất mặt.
" Như vậy, sự thực đã rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, đã là chuyện của phàm nhân, thì thỉnh đại nhân phê chuẩn phán quyết cho"
Tại An Hòa Quốc, chuyện của phàm nhân tự có quan phủ xử trí, người tu đạo bình thường sẽ không xen vào mấy chuyện nhàn rỗi này, không dính líu nhân quả đến mình, chen chân vào chi cho rách việc.
Đã có bản cung khai, mấy chuyện râu ria đối với mấy vị quan lâu năm này mà nói chỉ là xe nhẹ đường quen, mọi người một phen thao tác, kí tên phê chuẩn, đóng gông lên cổ, chỉ đợi báo lên châu phủ, sang thu trảm quyết.
Có người chuyên phụ trách văn thư, chỉnh sửa lại vài chỗ, đem vụ án từ đầu đến đuôi giải thích rõ ràng để thị chúng an dân, dưới sự xua đuổi của đám quan sai, những kẻ hiếu kì vây xem mới từ từ giải tán, chỉ còn lưu lại một nhóm nha sai của quan phủ, cùng một số khổ chủ có liên quan trực tiếp lại không hề có ý định ly khai.
Đây là một loại ăn ý giữa quan lại và các hương thân ở địa phương, họ có muốn nhân cơ hội này giải quyết những phiền toái của mình, Tuần Phong Sứ đến trấn này là một cơ hội, nếu qua rồi thì không biết khi nào mới có lại.
Xung Linh đạo nhân thở dài một hơi, ánh mắt quét ngang công đường:" Hậu Điểu là ai, mau bước ra đây!"
Một thanh niên bước ra một bước, thân hình đứng thẳng như cây thương, không tự ty cũng không kiêu ngạo nói " Hậu Điểu ở đây, xin ngài chỉ dạy"
Xung Linh đạo nhân nheo mắt lại:" Ngươi thân là người trong Phù Phong Hình Tập (kiểu như cảnh sát hình sự thời bây giờ á), vụ huyền án sát nhân liên hoàn ở Hoàng Quả Trấn xem ra không khó giải quyết, tại sao lại để dây dưa hai năm trời? Để trở thành bi kịch nhân gian?
Có khổ chủ khiếu nại ngươi vì việc riêng mà làm trái luật, xem mạng người như cỏ rác, thậm chí bị cáo trở ngược thành nguyên cáo, hãm hại người vô tội?
Ngươi làm sao giải thích, làm sao ăn nói trước công chúng?"
Ánh mắt Hậu Điểu nghiêm túc mà lạnh nhạt, lướt qua vẻ mặt của người đang ngồi nói, biết rằng y có nói thế nào đều vô dụng, mấy năm chấp pháp một cách nghiêm khắc tại Phù Phong Thành, bản thân y cũng đã đắc tội với rất nhiều người, là đắc tội với cả một tầng lớp chứ không phải là vài người.
Đây là trắng trợn đả kích nhằm trả thù, đương nhiên, trong chuyện này không thể thiếu việc y biết pháp phạm pháp, đã bị người ta nắm được khuyết điểm, y không có lời nào để nói.
"Tra án bất lực, nguyện chịu trừng phạt!"
Một người trẻ tuổi nhảy ra, chính là đồng bạn của ba người bị hại, Vương Công Tử, y bắt được cơ hội này làm sao có thể bỏ qua?
"Hậu Điểu, đây căn bản không phải là vấn đề ngươi bất lực! Mà ngươi là đồng phạm với lão Mạnh, lạm sát người vô tội!"
Hậu Điểu không nhìn hắn một cái, ánh mắt chỉ tập trung lên người Xung Linh đạo nhân, đồng dạng cùng là người tu đạo, chu dù là tầng lớp thấp nhất, đẳng cấp vừa mới nhập môn như y, phàm nhân cũng có tư cách phán xét y? Có khả năng định tội y chỉ có thể là Đạo Môn.
Xung Linh đạo nhân hơi cau mày :"Lấy đạo làm chứng, ngươi có cùng lão Mạnh từng cấu kết không?"
Hậu Điểu không chút do dự nói:" Không nhận!"
Xung Linh đạo nhân biết rằng lời y nói là thật, nhưng chuyện này cũng không thể bỏ qua trách nhiệm của y với tư cách là hình tập, với tư cách là một trong sáu hình tập có tu đạo của Phù Phong Thành, là người xử lý hung án liên hoàn tại Hoàng Quả Trấn, cái chết của con trai nhà họ Ngô không liên quan đến y, nhưng cái chết của con trai nhà họ Lý, nhà họ Đoàn thì lại liên quan đến y không nhỏ, không nói là đồng lõa, nhưng cái tiếng trợ Trụ vi ngược là tránh không khỏi, mà trong Đạo Môn điều này cũng là tội.
Y rất trù trừ, không muốn xử trí một người tu đạo theo ý kiến của phàm nhân, nhưng lại không muốn làm cho cả Phù Phong Thành thất vọng, lần đi thị sát này của y còn cần rất nhiều sự ủng hộ của địa phương.
Y còn đang ở đây do dự thì Hậu Điểu kia lại mỉm cười, hướng đến người trẻ tuổi kia cười nói:
"Vương công tử, thật xin lỗi, mấy năm nay tìm ngài rất nhiều phiền phức, tất cả đều là hiểu lầm, xin cho phép ta làm chút gì đó để tạ lỗi!"
Vừa nói, y vừa chầm chậm đi về phía trước, tay thì mò vào trong ngực như đang muốn lấy ra thứ gì, xem ra là muốn lấy ra một chút gì đó để làm nguôi lửa giận của Vương gia?
Vương gia tại Phù Phong Thành chính xác là một đại gia tộc, có rất nhiều con em kinh doanh ở hai giới thương, quan, có người còn đang đương chức, ngay cả quan tổng trấn cũng không dám coi thường mà đắc tội Vương gia, cho nên Hậu Điểu bày ra thái độ như thế cũng rất là bình thường, con người mà, cũng có lúc phải cúi đầu chịu thua, quan trọng là coi người đang đứng trước mặt là ai!
Vương công tử đang dương dương tự đắc, tận tình hưởng thụ thời khắc phong quang này, nhưng trong lòng y cũng biết tuyệt đối không thể buông tha người này, bằng không sẽ không có một ngày yên ổn trong đám quyền quý toàn thành Phù Phong!
"Hậu Điểu, ngươi cũng không nên đút lót trước mặt mọi người, Vương gia ta ở Phù Phong Thành cũng không phải là một gia tộc có ánh mắt nông cạn thiển cận!
Hậu Điểu mỉm cười chân thành, từ từ đến gần, vật trong ngực cũng lộ ra một chút, nhưng không phải là vàng bạc châu báu mà là một chuôi dao găm!
Dưới công đường, minh kính cao huyền (gương sáng treo cao), ai lại nghĩ tới một gã hình tập lại lớn mật giở trò?
Trong lòng Vương gia công tử biết có chuyện không hay, liền muốn tìm chỗ trốn, bị Hậu Điểu túm lấy cổ áo, đoạn nhẫn (dao găm) đưa ra, ghim vào ngay giữa tim, sau đó xoắn một cái...
Quay người lại, chào Xung Linh theo kiểu người tu hành, y nói:"Hiện tại, ta đã là đồng phạm với lão Mạnh!"