Chương 17

116

Ăn cơm xong, tôi định giúp mẹ Nguyên Quy Nhất rửa chén, nhưng chị anh lại nói để cô và Nguyên Quy Nhất rửa, để tôi với mẹ anh nói chuyện.

Mẹ Nguyên Quy Nhất muốn nói chuyện gì với tôi

?

117

“Tiểu Dung, ”

Mẹ Nguyên Quy Nhất

ra hiệu cho tôi ngồi cạnh bà, nói rằng “Con ở cùng Nguyên Quy Nhất rất vất vả đi”

Tôi lắc đầu nói ” Không đâu ạ, Quy Nhất là người rất tốt”

“Vậy thì tốt…” Mẹ Nguyên Quy Nhất đột nhiên chảy nước mắt, làm tối sợ hãi.

“Mẹ là đang nhớ đến khi Quy Nhất còn bé” – Mẹ Nguyên nói – “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có bạn bè, chỉ si mê kiếm, tính cách cũng khép kín, mẹ vẫn luôn lo lắng cho nó”

“Không đâu…” tôi vội vàng an ủi bà “Nguyên Quy Nhất rất tốt, tính cách cũng rất dịu dàng”

Mẹ Nguyên cười cười sờ đầu tôi “Con ngoan”

Ui, tôi hơi ngượng một chút.

118

Không bao lâu, ba Nguyên Quy Nhất cũng tới, trong tay cầm cái hộp, yên lặng đưa cho mẹ Nguyên.

“Tiểu Dung…” mẹ Nguyên mở hộp ra, bên trong là một cái mặt dây chuyền, bà nâng cái mặt dây trong lòng bàn tay, để vào tay tôi nói rằng “Sau này con và Quy Nhất phải sống với nhau thật tốt, đứa nhỏ kia hơi khéo kín, con bao dung nó một chút”

Đây là tình tiết gì

?

Tôi vội vàng từ chối “Không cần đầu dì, là anh ấy luôn chăm sóc con, bọn con cùng chăm sóc nhau”

119

Nguyên Quy Nhất vừa lúc ở phòng bếp đi ra, mở miệng nói rằng “Cầm đi. ”

“Hả

? ”

Thế này không hay lắm. Tui dùng ánh mắt nỗ lực truyền đạt suy nghĩ.

120

Chị gái một mét chín của Nguyên Quy Nhất vỗ vai tôi phóng khoáng nói ” Cho em thì em cứ giữ đi”.

Nguyên Quy Nhất cũng gật đầu.

Ba của Nguyên Quy Nhất cũng gật đầu.

Tôi thật sự không thể cưỡng lại, đành nhận cái mặt dây chuyền kia, nghĩ thầm sau này sẽ trả lại cho Nguyên Quy Nhất.