Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Tìm

Chương 17: Sớm Tối (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô nhìn chăm chú, ngờ đầu chìm dưới đầy hồ là Lăng Gia Hòa. Từ lúc cô rời khỏi rồi quay lại ít nhất cũng hơn sáu bày phút, không lẽ sau khi cô rời đi Lăng Gia Hòa đã bị đuối nước dưới đáy hồ rồi?

Cô lập tức vứt túi sang một bên, nhảy tõm vào trong nước, cố gắng nhớ lại lúc lên lớp Lăng Gia Hòa dạy bọn họ những kỹ thuật và phương pháp, cô như vượt quá giới hạn, thế nhưng thật sự đã chầm chậm bơi đến gần anh. Không đeo kính bơi nhưng mắt vẫn có thể nhìn thấy rõ tình hình dưới đáy hồ, Cuối cùng cô đã bơi đến khu vực nước sâu, nhìn thấy Lăng Gia Hòa ở dưới đáy hồ.

Cả người anh nằm dưới đó, tay chân giãn ra, dưới ánh sáng chiếu vào đáy hồ, từ l*иg mày đến cả người đều hiện ra một cảm giác ôn hòa dịu dàng. Hai mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt tuấn mĩ tinh khiết là biểu cảm trầm tĩnh, trong ánh sáng dưới đáy hồ khúc xạ ra những góc độ khác nhau, chỉ còn lại vắng lặng.

Cô càng sợ hãi hơn, nín hơi lại gần anh, cuối cùng chạm được tay của anh, bỗng nhiên anh mở mắt nhìn vế phía cô, làm cô giật mình mở miệng ra, mất đi tất cả ôxi và sức lực, bỗng chốc ý thức mơ hồ. Ánh sáng chiếu vào mặt nước vào lúc cô khép mắt lại thì biến mất như được hạ màn.

Không biết cái gì kẹp lấy nách của cô, chống đỡ thân thể, sau đó trên môi mềm mại, ôxi ít ỏi được truyền vào, cô theo bản năng dùng đầu lưỡi chạm một chút, đυ.ng phải một thứ đồ vừa nóng vừa mềm, cô sợ hãi rút về. Lúc khép miệng lại, trong miệng đã có không khí cứu mạng.

Rất nhanh, ánh sáng dần dần chiếu vào đáy mắt, cô giơ tay cuối cùng đã đυ.ng được thành hồ hơi, ngoi dầu từ dưới đáy nước lên.

Thích Mộc cảm thấy phổi của mình như muốn nổ rồi, khó chịu hơn lúc chạy ba ngàn mét thời trung học. Mỗi thần hô hấp đều giống như con dao của không khí cắt vào từng tế bào phổi, khó chịu muốn khóc.

Cuối cùng nghỉ đủ rồi, cô nhìn về Lăng Gia Hòa ở bên cạnh, thở dốc hỏi cô: “Cô không sao chứ, sao vậy, sao lại đuối nước rồi?”

Hiển nhiên Lăng Gia Hòa ung dung điềm tĩnh hơn cô nhiều, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì cười lên: “Cô cho rằng tôi đuối nước rồi?” Anh lại cười ra tiếng: “Tôi chỉ là ngây ngốc một lát ở dưới đáy hồ mà thôi, đây là một cách thư giản của tôi.”

Trong nháy mắt sự tức giận trong lòng cô dâng trào, lại không chút nể nang nói: “Vậy là tôi làm phiền anh nghỉ ngơi rồi, thật xin lỗi.”

Cô bơi đến thang đỡ ở bên hò, bước đi lên, lại xách chiếc túi bị mình vứt sang một bên lên, đi thẳng ra bên ngoài.

Sau khi Lăng Gia Hòa ngây người một lát thì bước lên kéo cô lại, vài bước đã chặn ở phía trước cô. Trong giọng nói mang theo ý cười: “Sao lại nổi giận rồi, tôi nói sai rồi sao?”

Thích Mộc không để ý đến anh, vòng qua người anh đi về phía trước, lại bị anh chặn lại.

Cô càng tức giận hơn, ngẩng đầu không khách khí nói: “Anh tránh ra.”

“Cô định cứ như vậy mà đi về à?” Lăng Gia Hòa tốt bụng hỏi, chỉ về bộ quần áo ướt đẫm trên người cô. Quần áo mùa hè vốn đã mỏng, cô lại mặc áo sơ mi trắng và quần đùi, dính vào người ướt nhẹp quả thực rất khó chịu, nhưng cô không quan tâm đến những thứ này, chỉ muốn người trước mắt biến mất.

Cho nên cô không trả lời, nhấc chân chạy về phía cửa!

Với bộ dạng như vậy Lăng Gia Hòa sao có thể để cô đi được, hai ba bước đã đuổi kịp cô, nhấn cô lên cửa, kiên nhẫn cũng mất đi một nửa, hơi trách mắng: “Tức giận cái gì chứ, có gì không thể từ từ nói, bộ dạng cô như vậy có thể để người ta nhìn sao.”

Sự tức giận của cô cũng bốc lên: “Không liên quan đến anh.”

“Cô sao vậy?”

“Tôi có làm sao cũng không cần anh lo.” Vừa nói vừa đẩy anh ra.

Ngón tay trơn ướt mềm mại của cô chạm vào cơ ngực và cơ bụng của anh, Lăng Gia Hòa chỉ đành chuyển sang nắm lấy tay của cô, thấp giọng nói: “Đừng quậy nữa!”

Lời này khiến những ấm ức trong lòng Thích Mộc cuộn trào, cô đỏ ửng mắt hét lên: “Ai quậy chứ! Nếu không phải anh nằm dưới đáy hồ thì tôi sẽ biến thành như vậy sao! Anh còn bóp tay tôi, tôi cứu anh là cứu nhầm rồi à. Anh biết tôi sợ hãi như thế nào không…” Cô khóc lên: “Anh không hề nhúc nhích, tôi, tôi tưởng rằng anh chết rồi…tôi sợ hãi biết bao…”

Anh nghe thấy thì bỗng chốc ngây ra, trên tay cũng mất đi sức lực, Thích Mộc lau nước mắt, cảm thấy bản thân rất lâu rồi chưa sợ hãi như vậy. Kêt quả đối phương còn cười, trong lòng cô vừa lo lắng vừa ấm ức, kèm theo phẫn nộ và tức giận, chỉ muốn khóc lớn một trận.

Khóc một lúc xong, cuối cùng Thích Mộc cũng bình tĩnh lại: “Xin lỗi.” Cô thấp giọng nói.



Cô không nên nổi giận với anh, thầy Lăng tốt bụng như vậy, giúp cô lựa đồ bơi, đưa cô về nhà, cho đến khi nhận được tin nhắn cô về đến nhà rồi mới yên tâm, lại cùng cô đi đến chỗ họp lớp, lúc bản thân đau lòng cũng là anh ở bên cạnh cô, anh giúp cô nhiều như vậy, nhưng cô lại vì cảm xúc mất khống chế mà nổi giận với anh.

Thích Mộc cúi đầu, vặn ngón tay nói: “Tôi không phải cố ý hét anh đâu, chỉ là tôi quá nóng vội.” Giọng nói của cô có chút khàn, nghĩ một hồi lại cảm thấy lý do này quá qua loa bèn nói tiếp: “Từ nhỏ tính cách của tôi vốn vui tươi cởi mở, nhưng tôi có một người chị gái rất ưu tú, chị ấy quá tốt rồi, so với chị thì tôi quá bình thường. Sau đó, càng ngày tôi càng trở nên trầm tĩnh, không thích nói chuyện, có khi rõ ràng muốn nói ra những lời nói trong lòng, nhưng cứ mở miệng thì một câu cũng nói không được. Nếu như bị hỏi đến cuống quýt thì sẽ không nhịn được mà lớn tiếng hét lên. Tôi thật sự rất nóng lòng.”

Lăng Gia Hòa không nói gì, cô cho rằng anh tức giận rồi, ngón tay vặn càng mạnh hơn: “Lúc nãy tôi cho rằng anh xảy ra chuyện rồi, dáng vẻ anh nằm dưới đày hồ rất dọa người. Tôi, tôi từng trải qua việc người bên cạnh mình mất đi, tôi rất sợ cảm giác đó, trong chốc lát không còn nữa, lạc lõng. Tôi thật ngốc đúng chứ?”

Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Lăng Gia Hòa tự cười chế giễu, khuôn mặt cứng ngắc, muốn nói xinh đẹp là không thể nào.

Nhưng chính nụ cười không tính là xinh đẹp này lại khiến lòng Lăng Gia Hòa chấn động, máu huyết trong cơ thể bỗng chốc sục sôi, điên cuồng lan đến trước ngực, lại mặc cho trái tim truyền đi khắp cơ thể. Nhưng nhiệt độ nóng rực đó vẫn khiến trái tim của anh không ngừng đập thình thịch.

Cảm giác xạ lạ này là gì? Giống nư có thứ gì đó nơi đáy lòng bị nứt ra, khiến anh chỉ muốn ôm lấy một thứ, vo vụn để điền vài nơi lỗ khuyết đó.

Thế là giây tiếp theo anh ôm lấy Thích Mộc, cố gắng thu lại sức lực của bản thân, cả người cô ướt nhem, anh cũng vậy.

Nhưng nhiệt độ của anh nóng bừng, cả người cô lại lạnh lẽo, cái lạnh này khiến anh thoải mãi, nhịn không được mà dùng sức hơn, cho đến khi người trong lòng khẽ rên một tiếng, anh mới lại dùng sức nhẹ lại.

“Cô không ngốc.” Lăng Gia Hòa chạm vào mái tóc ướt đẫm của cô: “Chỉ là cô lo lắng cho tôi, sợ tôi sẽ xảy ra chuyện mà thôi. Là tôi quá ngốc nghếch, không cảm nhận được.”

“Xin lỗi.” Anh nói.

Qua một lúc sau, Thích Mộc mới lấy lại tinh thần, sau khi nghe thấy những lời nói kia của anh, mọi cảm xúc trong lòng đều tan biến. Khi phản ứng lại thì cả người đều đang nằm trong lòng anh, trên người anh không biết tại sao lại rất nóng, liền kìm không được mà đỏ mặt đẩy anh ra.

Lăng Gia Hòa muốn ôm thêm chút nữa nhưng vẫn buông tay theo ý cô.

“Không giận nữa?” Anh cúi đầu hỏi cô.

Thích Mộc lắc đầu.

“À…” Lăng Gia Hòa chần chừ mở miệng.

“Hả?”

“Màu hồng đó.”

“?”

“Áo ngực…lộ ra rồi…”

Thích Mộc cúi đầu nhìn, quả nhiên chiếc áo ngực màu hồng nhạt bên trong áo sơ moi trắng bị lộ ra rồi.

A a a!!!!!!!

Cô vội vàng lấy túi che lại, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng, bức bách đến nỗi muốn tìm khe hở để chui vào!

Lăng Gia Hòa lùi lại một bước, quay người đi không nhìn cô: “Thế này đi, cô đi với tôi đến phòng làm việc, chỗ đó có quần áo của tôi để thay, cô chịu khó một chút.”



Thích Mộc ôm túi gật đầu lia lịa, lại ngẩng đầu thì thấy anh không có nhìn cô, bèn cất lời: “…Được, được.” Âm thanh đầu tiên cô nói quá thấp, nên lại nói thêm một tiếng nữa.

“Đi theo tôi.”

Thích Mộc ngoan ngoãn đi theo phía sau Lăng Gia Hòa, chỉ sợ gặp được người khác, không biết là may mắn hay là khoảng cách gần, một đoạn đường thật sự không gặp được những người khác. Lăng Gia Hòa đi đến phòng thay đồ lấy chìa khóa trước, rồi mới dẫn cô đến phòng làm việc của anh.

Sau khi mở cửa bước vào, Thích Mộc vội vàng trốn vào trong, bởi vì đi quá nhanh xém chút thì đυ.ng phải lưng của Lăng Gia Hòa. Đúng lúc anh quay người, vừa cúi đầu liền thấy Thích Mộc giống như một chú thỏ dựa ở bên cạnh anh, chỉ cần anh giơ tay một cái là có thể ôm cô vào trong lòng.

Nhưng tính nhẫn nại của Lăng Gia Hòa rất tốt, sau khi thưởng thức vẻ mặt vừa gấp gáp vừa sợ hãi của chủ thỏ nhỏ xong thì hài lòng quay người đi tìm quần áo.

Vào khoảnh khắc Lăng Gia Hòa quay người lại lúc nãy Thích Mộc thật sự cứng ngắc như khúc gỗ, cũng may anh rất nhất đã tránh đi, cô mới bắt đầu quan sát căn phòng.

Phòng không lớn, đối diện với của là bàn làm việc, bên cạnh để một chiếc giường và một ghế sô pha. Mà Lăng Gia Hòa đứng ở chiếc tủ bên cạnh cửa tìm quần áo cho cô, vừa tìm vừa nói: “Cô lên giường ngồi trước đi.”

Cả người cô ướt đẫm làm sao dám ngồi lên giường của anh, chỉ ôm túi xách ngồi ở một góc ghế sô pha đợi anh. Vừa nhìn lại cúi thấp đầu xuống, nhưng không kiềm được mà lại lén lút nhìn vài cái.

Lăng Gia Hòa cả người ướt đẫm, mặc một chiếc quần bơi, tuy rằng đi học cũng có ăn diện nhưng nhìn ở góc độ này, vai rộng eo hẹp, tỷ lệ hoàn mỹ. Ánh sáng từ bên ngoài phản chiếu bóng lưng của anh lên cửa sổ, từng giọt nước như những viên kim cương phát sáng, phối hợp với phần lưng cơ bắp hoàn mỹ, thật sự là xinh đẹp kí©h thí©ɧ thị giác, sự mê hoặc chỉ thuộc về đàn ông.

Khung cảnh này khiến cô nhớ đến một bộ phim điện ảnh mà mình từng xem, “Peony Pavilion” của nam thần Ngô Ngạn Tổ, nữ chính đứng ở sau cửa nhìn nam chính tắm rửa, sau khi bị nam chính phát hiện liền bị…đè xuống!

Nhờ đến cái này, Thích Mộc mặt mày nóng bừng, thu lại tầm mắt, lại ngồi nhích ra bên ngoài một chút, tránh xa chiếc giường kia một chút.

Lúc này Lăng Gia Hòa lấy một bộ quần áo thể thao đưa cho cô: “Cô mặc cái này trước đi, tuy rằng là mùa hẹ nhưng cũng rất dễ bị cảm lạnh.”

Anh nhìn mái tóc ướt nhẹp của cô, lại nói: “Tôi đi lấy cho cô một cái khăn sạch sẽ.”

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, người đó trực tiếp đi vào: “Lão Lăng, cậu giúp tôi dạy lớp buổi chiều…” Diệp Duy Ngôn cũng không ngờ rằng bên trong lại là khung cảnh này, lời chưa nói xong, tầm mắt đã nhìn hai người trước mặt vài vòng, lập tức quay người: “Làm phiền rồi.”

Đừng mà…thầy Diệp, chúng tôi trong sạch. Thích Mộc rất muốn đưa tay nói như vậy, nhưng anh đi quá nhanh, căn bản không kịp.

Lúc nãy Lăng Gia Hòa cũng không chú ý đóng cửa, cũng may bước vào là Diệp Duy Ngôn, anh an ủi Thích Mộc: “Không sao, tôi giải thích với cậu ấy là được, cô đợi tôi đi lấy khăn cho cô.”

Nhưng tâm trạng của Thích Mộc không đỡ hơn, trước đây còn đỡ, lần này sợ là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi. Hai người quần áo ướt mem ở trong phòng làm việc của Lăng Gia Hòa, người bình thường nghe giải thích cũng sẽ cười thâm sâu trả lời: “Người anh em, mình hiểu mà~”

Anh hiểu cái gì chứ…

Lăng Gia Hòa không biết sự bứt rứt trong lòng cô, anh đóng cửa tủ lại đi ra ngoài cửa, vừa mới bước đến cửa lại lùi lại, đột nhiên quay đầu gọi: “Thích Mộc.”

Cô phản ứng lại, ngẩng đầu lên: “Hả?”

“Cảm ơn cô đã cứu tôi.” Anh nở một nụ cười với cô, rồi mới đóng cửa rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thích Mộc, lần này mặt không đỏ, tay cô sờ vào nơi ngực trái, quần áo ướt đẫm vẫn dính ở trên người không thoải mái, nhưng lúc nãy…giây phút Lăng Gia Hòa nở nụ cười với cô, rõ ràng cô cảm thấy chỗ này bỗng nhiên, không, là đập mạnh mẽ.

Ảo giác…nhỉ.

Cô sờ chiếc túi trong lòng, chầm chậm lộ ra một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »