Chương 13: Nhớ Nhung (3)

Họp lớp lần này Thích Mộc cảm thấy có thể dùng hình thức của game online để giải thích.

Cô là thành viên yên tĩnh nhất trong bang hội, vẫn luôn bị thành viên nữ nổi tiếng cùng bang bắt nạt. Họp lớp lần này đồng nghĩa với việc đi giết BOSS, mà cô thì mở một trình hack game – Lăng Gia Hoà.

Cách nghĩ trên xuất hiện sau khi cô nhìn thấy anh.

Trên mạng vẫn luôn lan truyền một cách để phân biệt trai xinh gái đẹp – hất mái lên.

Hãy nhìn những minh tinh đẹp trai chân chính, họ đều có một kiểu tóc như vậy, khí phách vô cùng nam tính hơn nữa ngoại hình vẫn đẹp trai như cũ! Nào giống những nam sinh non nớt.

Dáng vẻ hôm nay của Lăng Gia Hoà hoàn toàn không giống mọi ngày. Bộ vest màu xanh đậm, nổi bật thân hình cao ráo của anh, chiếc áo vừa người rõ ràng có thể nhìn ra cơ bắp phía dưới. Đặc biệt anh còn hất mái tóc ngắn lên, càng khiến cho ngủ quan anh tuấn, ánh sáng chiếu vào càng thêm góc cạnh.

Hack game cực phẩm.

Chiếc váy liền hiếm khi Thích Mộc mặc, lại làm một kiểu tóc. Nhưng cho dù như vậy, khi đứng bên cạnh anh, cô cũng bất giác có loại cảm giác thẹn thùng kém cỏi.

Lăng Gia Hoà dựa lên xe, bóng dáng anh tuấn khi nhìn thấy cô bước xuống lầu thì ngoắc tay với cô, Thích Mộc chầm chậm cúi đầu đi đến trước mặt anh.

Anh cúi thấp đầu nói: “Hôm nay rất xinh đẹp.”

Khuôn mặt Thích Mộc có chút nóng, không người phụ nào là không thích được đàn ông ưu tú tán thưởng: “Cảm ơn, anh, anh cũng rất đẹp trai.”

Anh ừ một tiếng, tiến lại gần cô: “Có đủ để cộng điểm, đạt chuẩn chưa?”

“Ừm ừm!”

“Vậy thì tốt, cả đường đi tôi rất lo lắng cô sẽ cảm thấy không đạt chuẩn đó.”

Sao có thể, đều đã hoàn thành nhiệm vụ ngoài chỉ tiêu rồi…

Sắp đến giờ, hai người lên xe đi đến khách sạn, Thích Mộc quan sát bên trong xe, không còn thấy chú cá heo nhỏ kia nữa, càng thêm chắc chắn chiếc xe này không phải chiếc lúc trước. Qua một lúc, Hạ Tử Đồng nhắn tin đến, hối thúc cô nhanh đến. Cô trả lời lại, mười phút sau cuối cùng đã đến khách sạn.

Hiển nhiên Hạ Tử Đồng hôm nay đã trang điểm rất lộng lẫy, lễ tốt nghiệp cũng không thấy cô long trọng như vậy. Theo lời nói lúc trước của cô, buổi họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp chính là một trận chém giết lẫn nhau.

Khoe thực tập, khoe công ty, khoe tiền lương, khoe bạn trai.

Thích Mộc nghĩ thầm: Có nghiêm trọng như vậy không…

Nhưng sau khi gặp được Hạ Tử Đồng, đối phương trực tiếp phớt lờ cô, đi giày cao gót đến trước mặt Lăng Gia Hoà: “Anh đẹp trai, xin chào, tôi là Hạ Tử Đồng.”



Lăng Gia Hoà bắt tay với cô: “Xin chào, tôi là bạn trai tạm thời của Thích Mộc, Lăng Gia Hoà.”

Hạ Tử Đồng ngây ra một lát, vắt lấy hông nói: “Được, các anh em, lên!”

Thế là một nhóm bốn người, Thích Mộc, Lăng Gia Hoà, Hạ Tử Đồng và bạn trai mình cùng nhau đi thang máy lên lầu.

“Tưởng Tưởng đâu?” Thích Mộc hỏi Hạ Tử Đồng.

Hạ Tử Đồng thấp giọng nói: “Ở trên rồi.”

Sau khi đến lầu bốn, nhóm người bước vào một phòng bao lớn. Sự xuất hiện của bốn người khiến cho không khí vui mừng bên trong dừng lại, tầm mắt đều hướng về phía bọn họ. Nhưng chủ yếu hướng về phía Thích Mộc và Lăng Gia Hoà nhiều hơn.

Rất rõ ràng bọn họ biết Thích Mộc có bạn trai, nhưng kinh ngạc là vì tướng mạo của đối phương.

Trên thực tế, Thích Mộc đối với hoạt động tập thể như vậy đều là tránh được thì tránh, mỗi lần đều cảm thấy khó hoà nhập với tập thể. Bị chú ý như vậy bỗng chốc tay toát đầy mồ hôi, cúi đầu theo bản năng.

Đột nhiên, đầu vai hơi nặng.

Lăng Gia Hoà khẽ ôm lấy cô, khom lưng nói bên tai cô: “Mộc Mộc, chúng ta vào chỗ ngồi thôi.”

Thích Mộc ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt đen tuyền của anh. Đúng vậy, cô không quen, nhưng Lăng Gia Hoà ngoại trừ cô ra thì không quen ai cả. Không được, không dược, cô phải cố lên!

Cô cười với anh, cũng ngẩng đầu nở một nụ cười với các bạn học, rồi kéo Lăng Gia Hoà ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Đồng. Bất ngờ là Mạc Tưởng Tưởng không dẫn theo bạn trai của mình đến, Thích Mộc nhìn vẻ mặt của cô vẫn bình thường thì không suy nghĩ nhiều nữa. Lúc này Quan Y Y vẫn chưa đến, thức ăn cũng chưa lên hết, mọi người cũng chỉ vừa nói chuyện vừa chờ đợi.

Lôi Hạ rót một ly rượu đi về phía cô, trong lòng Thích Mộc hơi ngạc nhiên. Lúc trước ở đại học Lôi Hạ từng theo đuổi cô, cũng là người theo đuổi cô thời gian lâu nhất. Nhưng cuối cùng vẫn vì sự né tránh của cô mà từ bỏ. Khi tốt nghiệp nghe nói cậu và bạn gái chia tay rồi.

Lôi Hạ nâng ly rượu, biểu cảm cười như không cười: “Tích Mộc, chúc mừng cậu nha, có bạn trai rồi.”

Lúc Lôi Hạ theo đuổi Thích Mộc ở đại học cũng rất khoa trương, lên lớp mua bữa sáng, tan học thì đi theo, kiên trì nửa năm, vào hôm sinh nhật của Thích Mộc, cậu đến dưới lầu kí túc xá của cô bày một hình trái tim bằng nến để tỏ tình. Chờ đợi đúng ba tiếng đồng hồ, Thích Mộc cũng chưa xuất hiện, cậu mới thực sự từ bỏ. Nhưng từ bỏ không có nghĩ là chết tâm, lần này cậu nghe nói Thích Mộc dẫn bạn trai đến, cậu cũng là một lòng muốn xem đối phương là nhân vật như thế nào. Sau khi vừa nhìn thấy vẫn là không cam tâm, thế là cố ý cầm một ly rượu đi qua soi mói.

Có một số chính là như thế, mình không có được thì cũng không muốn những người khác có được, không có bất cứ lý do.

Thích Mộc không thể uống rượu, nên không nhận lấy: “Cảm ơn, nhưng mà rượu này mình không uống được.”

“Không phải chứ, tốt xấu gì cũng là bạn học, uống một ly rượu cũng không được. Cậu từ chối mình đến nghiện rồi à.” Lôi Hạ lạnh lùng nói.

Hạ Tử Đồng bật lại cậu một câu: “Lôi Hạ, cậu tìm đánh đúng không.”



Lôi Hạ cười: “Mình chỉ là đến mời rượu, có đến nỗi vậy không.”

Thích Mộc cảm nhận được tầm mắt của những bạn học xung quanh, cả người đều vô cùng khó xử.

Đột nhiên ly rượu trước mặt kia bị một bàn tay lấy đi, bàn tay kia năm ngón tay thon dài, móng tay cũng vắt tròn trịa, sạch sẽ gọn gàng. Lăng Gia Hoà đứng dậy: “Mộc Mộc nhà tôi không thể uống rượu, để tôi uống thay cô ấy.”

Anh em của Lôi Hạ đi qua nói: “Vậy thì không được, anh theo đuổi được hoa khôi lớp chúng tôi, uống một ly sao mà được chứ. Như thế nào cũng phải uống vài chai.”

Thích Mộc ngây ngốc, cô , khi nào thì cô thành hoa khôi lớp rồi? Nói dối trắng trợn như vậy, cô quá oan uổng rồi.

Quả nhiên Lăng Gia Hoà cúi đầu nhìn cô, hơi híp mắt nhẹ giọng nói: “Hoa khôi lớp.”

Bỗng chốc mặt của Thích Mộc đỏ bừng, dường như có thể chảy ra máu.

Lăng Gia Hoà ngẩng đầu nhìn Lôi Hạ, cười nói: “Được, nhưng mấy cậu phải uống cùng tôi, không thể để tôi uống một mình được. Như vậy thì mất vui rồi.”

“Được!” Lôi Hạ đợi chính là câu nói này của anh, tối nay dù như thế nào cũng phải để người đàn ông giành đi sự nổi trội của cậu say không đi được nữa thì thôi.

Lực chú ý của Lăng Gia Hoà không ở trên người cậu, anh vỗ lấy đầu của Thích Mộc, dịu dàng nói: “Nhưng mà phải vất vả Mộc Mộc nhà tôi, tối nay anh không thể lái xe, em lái được chứ?”

Thích Mộc gật đầu, cô đã có bằng lái xe rồi.

Lôi Hạ nhìn tay của anh, trừng to đến muốn rớt cả tròng mắt ra, vẻ mặt hung dữ.

Thích Mộc nâng mắt, vô tình nhìn thấy biểu cảm kia của Lôi Hạ, cắn chặt răng.

Cô đứng dậy, đoạt lấy ly rượu trên tay Lăng Gia Hoà, một hơi uống cạn, Hạ Tử Đồng ở bên cạnh ngạc nhiên kêu lên cô cũng không quan tâm.

Cách!

Cô đặt ly rượu lên bàn, một tay vòng lấy cánh tay của Lăng Gia Hoà, nói với Lôi Hạ: “Đây là bạn trai của mình, các cậu không được bắt nạt anh ấy!”

“Tích Mộc, cậu có ý gì?” Lôi Hạ giả vờ ngốc nghếch.

Thích Mộc hít một hơi: “Ý mình chính là mình uống rượu rồi, buổi tối anh ấy phải đưa mình về nhà!” Cô ngẩng đầu hung dữ nói với Lăng Gia Hoà: “Tối nay anh không được uống rượu!”

Ánh mắt nhìn cô của Lăng Gia Hoà có chút bất lực, lại có chút nuông chiều, chầm rãi nói: “Nghe vợ tôi cả.”

Nhóm người Lôi Hạ không thể không dừng lại, nhưng vẻ không cảm tâm và ác độc trong mắt vẫn để ở trên người Lăng Gia Hoà.