Chương 7

Long Lâm thật sự cảm thấy mình nhặt được 'nàng tiên ốc', mấy ngày nay đi sớm về muộn vẫn luôn không cùng Giang Mộ Nghĩa chạm mặt, nhà cửa mỗi ngày đều sạch sẽ không tì vết, hắn nghi ngờ có người thật sự ở không trong đó.

Tuy nhiên, anh cảm thấy Giang Mộ Nghĩa có lẽ còn bận hơn hắn, một đêm hắn đọc sách hơi muộn, mười một mười hai giờ liền nghe thấy tiếng động từ ngoài cổng, sau đó nhìn thấy từ cửa sổ Giang Mộ Nghĩa trở về vào ban đêm, cũng không biết gia hỏa này đang bận việc gì.

Tuy nhiên, nghe các y tá trong bệnh viện nói rằng Giang Mộ Nghĩa đang làm việc bán thời gian để tiết kiệm tiền, vì vậy hắn mới bận rộn như vậy.

Nhưng mà mấy ngày nay hắn không có khí lực để ý tới chuyện này, bởi vì chuyện tình nguyện viên triển lãm nghệ thuật của bảo tàng, hắn đều dồn hết tâm sức, thậm chí còn gác lại suy nghĩ kiếm tiền.

Hàng quý*, bảo tàng Giang Đô sẽ tổ chức một cuộc triển lãm đặc biệt, cũng liên quan đến đặc điểm của thành phố Giang Đô.

* 1 năm có 12 tháng, 1 quý có 3 tháng nên 1 năm sẽ có 12 tháng/3 = 4 quý

- ---------------

Người dân Giang Đô có một nền văn hóa đặc biệt. Thành phố của họ có thể được coi là một trong số ít các thành phố lớn có các tòa nhà cổ được bảo tồn tốt nhất, liền tính đời trước Long Lâm đã trải qua phát triển nhanh chóng trong hai mưới năm tới, phố cổ Giang Đô được duy trì rất tốt. Có một quần thể tòa nhà cổ bảo tồn tốt các triều đại nhà Minh cùng nhà Thanh trong một thành phố, có một số con phố cổ, phố Song Long nơi gia đình Long Lâm sinh sống là một trong số đó, vì vậy người dân Giang Đô đặc biệt quan tâm đến những thứ văn hóa.

Do đó, hàng tháng có rất nhiều cuộc triển lãm văn hóa lớn nhỏ ở Giang Độ thị.

Long Lâm thường được Ninh Tư giới thiệu làʍ t̠ìиɦ nguyện viên của bảo tàng Giang Đô, đây là một trong những phương pháp giảng dạy của Ninh Tư, nhưng đối với Long Lâm mỗi lần hoạt động tình nguyện cũng là một dịp xã giao phi thường tốt, vì họ có thể được sắp xếp vào nhóm do hắn dẫn dắt, nói chung, họ hiểu biết tương đối sâu về những thứ văn hóa này.

Cũng bởi vì gia giáo của Long Lâm, trình độ kinh doanh của hắn quả thực cao hơn nhiều so với nhân viên chính thức của bảo tàng, cho nên bảo tàng sẽ đồng ý với sự sắp xếp của Ninh Tư, nếu không sẽ không ai dám để một học sinh trung học như Long Lâm đến ở đây làm chuyện quan trọng như vậy.

Nhưng việc làm này quả thực đã mang lại rất nhiều lợi ích cho Long Lâm, cho dù ở kiếp trước có rời khỏi Giang Đô, hắn cũng nhận được tiền lãi của việc này ở Hải Châu hơn,đó cũng là cái mà người nhận thức, thời điểm Long Lâm một lần nữa tỉnh lại, hoặc nhiều hay ít mở một chút đèn xanh như vậy, đây là một trong những lý do tại sao anh ta có thể thức dậy.

"Lời giải thích của Tiểu Lâm đồng học vẫn rất sinh động và thú vị, khiến tôi muốn đưa bạn đến Kinh Đô." Dương Thanh, phó viện trưởng viện bảo tàng Quốc gia, sau khi nghe toàn bộ quá trình, đã khen ngợi Long Lâm với Ninh Tư, "Lão Ninh, bạn học sinh này đã thực sự làm hết sức mình. "

"Con nít con nôi, còn kém xa lắm."Ninh Tư lễ phép nói, nhưng nụ cười trên mặt không có gì giống như vậy, là một cái vẻ mặt kiêu ngạo.

Long Lâm ở một bên cười xấu hổ, hôm nay là lần cuối cùng hắn đi tới, ngày mai khai giảng nên mọi chuyện ở đây tạm gác lại, nhưng triển lãm lần này là để hắn ôn lại những kiến

thức về Cố Thanh cùng các Trung Hoa Dân Quốc, phương pháp dạy hắn của Ninh Tư khác với cách dạy người khác. Các nhân viên khác chỉ cần ghi nhớ tình hình của các bức tranh có liên quan trong triển lãm, tất cả những thành tựu nghệ thuật trong thời kỳ này đều đã được nghiên cứu lại, nếu không phải vì việc kiếp trước hắn có chút nền tảng, có lẽ hắn đã bị choáng váng rồi.

Không đủ Long Lâm không nghĩ tới, sở dĩ lần này Ninh Tư sẽ tàn nhẫn bắt hắn học, cũng đều là chính hắn nồi, hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà lão sư giao cho, cuối cùng lại dùng hết những gì tích lũy được ở kiếp trước cộng với ảnh hưởng của sự tự chủ của người lớn đều dùng tới, sự tiến bộ của hắn hoàn toàn vượt quá nhịp điệu của Ninh Tư.

Vốn dĩ Ninh Tư chưa bao giờ nghĩ rằng Long Lâm sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao cho mình, hắn chỉ muốn nhắc nhở Long Lâm rằng việc học là vô tận, không ngờ rằng Long Lâm sẽ cho hắn quá nhiều bất ngờ, vì vậy Ninh Tư có xu hướng cho Long Lâm một cơ hội áp lực khiến Long Lâm phải học lúc mười một hay mười hai giờ mỗi ngày trong vài ngày tới, hầu như ngày nào hắn cũng ngủ gật nhìn theo bóng dáng Giang Mộ Nghĩa trở về.

"Trước Tết Âm Lịch, Bắc Kinh muốn phối hợp với ban tổ chức bên này làm một cuộc triển lãm đồ đồng, cũng như tám viện bảo tàng khác. Khi đó, hãy nhớ đến thăm." Dương Thanh mang theo vài nhân viên của bảo tàng quốc gia đàm phán trong văn phòng của Ninh Tư.

Ninh Tư gật đầu, "Ta đã đồng ý với lão Tề cùng những người khác, đến lúc đó ta sẽ đi, lần này ngươi mời người bên ngoài à?"

Dương Thanh cầm tách trà lên nhấp một ngụm. "Không phải một chiếc bình bằng đồng đã được khai quật ở Lăng Hàn trên đồi mấy lần trước, mà là tất cả bọn họ đều tới xem, muốn nhân cơ hội này làm thật tốt."

Sau đó bọn họ bàn tán xôn xao, đều là liên quan đến cuộc triển lãm này, lần này Dương Thanh đến bảo tàng Giang Đô với mục đích cho thuê đồ trưng bày ở các cuộc triển lãm tiếp theo.

Long Lâm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trong đầu lướt qua chuyện này rất nhanh, hắn từng rất chú ý tới những chuyện liên quan đến các cuộc triển lãm bảo tàng ở các quốc gia này, nhưng có vẻ như hắn chưa bao giờ nghe nói quốc bác tổ chức triển lãm lớn tại thời điểm này, còn quy tụ cửu gia viện bảo tàng cùng nhau lộng.

Mãi cho đến khi tiến đoàn người Dương Thanh, Long Lâm mới định thần lại và nhanh chóng chạy theo tốc độ của lão sư đang bước đi.

"Kỳ nghỉ đông này ngươi đã trải qua như thế nào?" Ninh Tư hỏi Long Lâm.

"Uh, lão sư, có lẽ ta sẽ đến thành phố Hải Châu, lúc đó là hôn lễ của mụ mụ ta."

Ninh Tư khịt mũi, "Vậy thì ngươi đi đi, chính mình cẩn thận một chút." Nói xong lập tức đổi chủ đề, "Ngày mai tựu trường, báo cáo gì đó đều đã hoàn thành rồi sao? "

Long Lâm vội vàng gật đầu, " Ta sẽ báo cáo trước buổi sáng"

"Kia hành, hôm nay trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngươi đi học cuối tuần lại đến đây là được, tuy rằng vẫn như trước, nhưng chương trình học trên trường đừng sa sút." Ninh Tư dặn dò nói.



"Ta đã biết lão sư." Sau khi Long Lâm và Ninh Tư nói lời tạm biệt, trong đầu tất cả chỉ còn suy nghĩ về buổi triển lãm vừa rồi. Thật tiếc là không thể đến buổi triển lãm này bởi vì năm nay hắn sẽ đến thành phố Hải Châu, bằng không loại này chẳng lẽ thấy buổi triển lãm này thực sự đáng để ghé thăm.

"Giang Mộ Nghĩa? Hôm nay ngươi về sớm như vậy?" Sau khi Long Lâm đỗ xe, quay đầu lại nhìn thấy Giang Mộ Nghĩa từ cửa bước vào, đã nhiều ngày như vậy hôm nay hai người bọn họ mới gặp được một lần, Long Lâm quay đầu liền trực diện đυ.ng phải Giang Mộ Nghĩa.

Giang Mộ Nghĩa lui về phía sau một bước, sau khi ôm tường ổn định thân thể, đối với Long Lâm nói: "Ân, ta vừa mới đi trường học báo cáo, ngươi làm sao vậy?" Hắn phát hiện Long Lẫm đang nhìn mình chằm chằm ánh mắt hắn ngây ra, như thể chết lặng giống nhau.

"Khụ, khụ." Long Lâm ho khan một tiếng, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, "Không... không sao." Nhưng ánh mắt của hắn vẫn ở trên nốt ruồi đen ở khóe mắt Giang Mộ Nghĩa thật lâu không dời đi chỗ khác.

Hắn nhớ rằng người đàn ông ở thành phố Hải Châu cũng có nốt ruồi như vậy ở khóe mắt, lúc trước nhìn thấy Giang Mộ Nghĩa, cả khuôn mặt đều sưng lên vì bị đánh, hắn cũng không nhìn thấy nốt ruồi, nhưng bây giờ bất thình lình mà đυ.ng phải, thực sự làm hắn bị dọa sợ, nhìn kĩ lại thì hình dáng của người trước mặt hán thực sự là một cái bóng của người đó.

Long Lâm mơ hồ liếc nhìn Giang Mộ Nghĩa, có lẽ thật sự nhặt được cái kia, trong đầu lóe lên một chữ, xem ra không chỉ đại học nữ có mười tám thay đổi, mà đại học nam cũng có thể có bảy mươi hai thay đổi, trước mắt cái nhóc con này, làm thế nào mà phát triển thành một anh chàng cao lớn trong tương lai a?

Mấy ngày nay, hành vi ốc sên đạo đức khác thường của Giang Mộ Nghĩa lướt qua tâm trí anh, trời ơi, thật không hợp với vẻ mặt u ám và nghiêm nghị trong ấn tượng của anh.

Giang Mộ Nghĩa cầm quyển sách trong tay, kinh ngạc đung đưa trước mặt Long Lâm, cảm thấy Long Lâm đặc biệt thích ngẩn người, sắc mặt rất kỳ quái, giống như vừa ăn phải thứ gì đó lộn xộn, xanh tím, "Ngươi không sao chứ?"

"Hả?" Long Lâm đột nhiên bị cuốn sách trong tay Giang Mộ Nghĩa thu hút, lập tức quét sạch cảnh đang lau tạp dề của Quan Vũ ra khỏi đầu anh, "Ngươi đây là?"

"Ồ, sạp báo làm việc bán thời gian, hôm nay xảy ra tai nạn, ông chủ liền giao cho tôi. "Giang Mộ Nghĩa liếc nhìn tạp chí trên tay rồi nói.

"Có thể cho ta xem qua một chút được không?" Long Lâm hỏi, nhìn chằm chằm vào một cuốn tạp chí trên tay Giang Mộ Nghĩa.

Giang Mộ Nghĩa trực tiếp đưa vài quyển sách cho Long Lâm.

"Cảm ơn."

"Không cần." Giang Mộ Nghĩa mím mím môi, dù sao cũng chỉ là một ít tạp chí, so với sự giúp đỡ mà Long Lâm đã cho hắn, những thứ này chẳng là gì cả.

Long Lâm không nghĩ nhiều về chuyện đó, cầm một chồng sách đứng ở hành lang đọc, trọng tâm là tạp chí Banyue Fairy Tale, cậu nhớ tới một năm này có một sự kiện rất tốt, thiếu chút nữa là đã bị hắn cấp lậu.

Thẳng đến hắn ở nửa tháng đồng thoại nội trang phiên sau đó yêu cầu viết thông báo, khiến Long Lâm mới bật cười, trời cho chuyện tốt, xem ra hắn vẫn phải quay trở lại công việc kinh doanh cũ của mình, hắn cùng văn tự vẫn là có duyên phận a.

Long Lâm vui vẻ siết chặt nắm đấm, sau đó hưng phấn ôm lấy Giang Mộ Nghĩa, "Ân, thật sự là một tin tốt." Nói xong liền vội vàng trở về phòng, bỏ lại Giang Mộ Nghĩa hoang mang thật lâu sau mới hồi được thần.