Rất nhiều nữ học viên, cũng vào thời điểm này, dùng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị không chút che đậy nhìn về phía Lăng Thần.
Lăng Thần, tiểu nữ nhi được sủng ái nhất của thành chủ Vân Mộng thành, một thiên tài tuyệt thế từ trong lịch sử đến nay chỉ đứng sau Lâm Thính Thiền, cũng là thiếu nữ xinh đẹp nhất Vân Mộng thành, trên người nàng đã có quá nhiều quá nhiều thứ khiến bạn bè đồng trang lứa phải ghen tị.
Còn trong thời khắc này, nàng lại có thêm một thứ nữa khiến người ta ghen tị. Bản thân Lăng Thần chỉ im lặng, không nói lời nào.
Một tia chân tình không tự nhiên vụt qua trong sâu thẳm trái tim nàng.
Nàng cứ yên lặng như vậy mà đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần, khuôn mặt thanh tú tuyệt sắc trắng nõn như bạch ngọc. Thiếu niên sóng lớn không kinh ngạc, ngữ khí kinh người, dường như vô cùng xa cách, lại có vẻ gần gũi sát bên nhau.
Cuối cùng, Lâm Bắc Thần đã đấu giá toàn bộ 20 trong số bốn mươi huy hiệu còn lại, thu được khế ước vay nợ trị giá 1800 tiền vàng--bởi vì những huy hiệu sau này đều là những học viên có hy vọng thăng cấp tham gia đấu giá, thậm chí một số học viên cho dù đã đấu giá được một hai huy hiệu cũng không cách nào tiến vào cuộc thi chính thức, cho nên số tiền vàng có được không nhiều như tưởng tượng.
Nhưng Lâm Bắc Thần đã rất hài lòng rồi.
Việc bán ra sáu mươi huy hiệu ngôi sao đã mang lại cho hắn hẳn 4460 tiền vàng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tài sản lớn nhất mà Lâm Bắc Thần có được kể từ khi hắn đến thế giới này.
Ngay cả một số đoàn lính đánh thuê quy mô lớn ở thành Vân Mộng thành, một số thương hội quy mô lớn, lợi nhuận cả một năm cũng chưa chắc có thể đạt đến con số này.
Còn đối với Lâm Bắc Thần mà nói, khoản tài sản này đồng nghĩa với việc hắn có thể sạc đầy điện thoại 446 lần.
Ngay cả khi mức tiêu hao điện lượng của điện thoại là 100% pin một ngày, thì khoản tài sản này cũng đủ để hắn chèo chống 446 ngày.
Từ sau khi xuyên không đến nay, mức tiêu thụ điện năng của chiếc điện thoại giống như thanh kiếm của Damocles, luôn treo lơ lửng trên đầu Lâm Bắc Thần, cuối cùng đã tạm thời biến mất rồi.
"Bạn học Lâm, ngươi còn nữa không? Nhất định là còn, đúng không?"
"Ta muốn, ta còn muốn!"
"Nhanh bán cho ta!"
Một số học viên với đôi mắt đỏ hoe, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, lớn tiếng nói như thể vẫn chưa hết.
"Buổi đấu giá đến đây là kết thúc."
Lời nói lạnh lùng vô tình của Lâm Bắc Thần đã đánh tan ảo tưởng của những học viên đáng thương này.
Giây tiếp theo, hắn lại lấy ra thêm bốn huy hiệu nữa, dưới vô số ánh mắt chằm chằm dõi theo, xoay người đưa cho Nhạc Hồng Hương.
Người sau choáng váng.
"Cái này... là cho ta sao?"
Thiếu nữ xinh đẹp cổ điển với vẻ mặt sững sờ.
Lâm Bắc Thần cười nói: "Đương nhiên rồi, mau cầm đi. Mấy ngày nay nếu không phải ngày nào ngươi cũng hái rau và hoa quả rừng cho ta ăn, ta đã chết đói mất rồi. Cái này gọi là ân một giọt nước, lấy suối báo đáp, bốn huy hiệu ngôi sao, đương nhiên là tiền ăn rồi."
Nhạc Hồng Hương hoàn toàn sững sờ.
Nàng không ngờ rằng, mỗi ngày mình chẳng qua chỉ hái thêm một ít rau quả dại mà thôi, lại có thể nhận được bốn huy hiệu ngôi sao?
Cũng giống như dùng một ít cỏ dại đã đổi được thỏi vàng tương đương số lượng. "Nhưng mà... quá... quá nhiều rồi, ta... ta không thể..."
Thiếu nữ lắp ba lắp bắp, nhưng vẫn biểu đạt ý của mình.
Lâm Bắc Thần trực tiếp nhét bốn cái huy hiệu vào tay nàng, nói: "Giữa bạn học với nhau, khách khí như vậy làm gì, ngươi có biết đời người có ba thứ cần thiết nhất là cái gì không? Chính là cùng nhau..." Cái miệng, một câu cùng nhau chơi gái suýt chút nữa buột miệng nói ra, vẫn may đột nhiên phản ứng lại, Lâm Bắc Thần lập tức im miệng, nói: "Dù sao trong lòng ta, giá trị của đống trái cây và rau hoang dã đó quan trọng hơn nhiều so với tiền vàng, có đồ ngu mới dùng tiền vàng để mua huy hiệu."
Tất cả mọi người: "..."
Cầu xin ngươi làm người dùm đi.
Bọn ta lúc nãy vừa dùng tiền vàng mua huy hiệu đấy.
Cho dù trong lòng ngươi thực sự nghĩ như vậy, nhưng cũng đừng nói ra một cách trắng trợn như vậy chứ.
Nhạc Hồng Hương lúng túng cầm lấy bốn huy hiệu ngôi sao.
Theo tình hình của cuộc đấu giá vừa rồi, cho dù lát nữa huy hiệu vẫn còn lưu thông cá nhân, nhưng với bốn huy hiệu này đã đủ để nàng thăng cấp trong vòng dự tuyển, tiến vào cuộc thi chính thức.
Hạnh phúc đến đột ngột như vậy.
Các học viên khác ai nấy đều ngưỡng mộ và ghen tị.
Đặc biệt là những học viên đã bỏ ra cái giá cao ngất ngưởng để mua huy hiệu.
Khoảng cách giữa người với người, tại sao lại lớn đến vậy chứ?
Người ta dùng rau quả dại đã có thể đổi được bốn huy hiệu ngôi sao, còn mình chỉ có thể nợ một khoản vàng thật bạc thật để mua.
Lâm Bắc Thần lại không quan tâm nhiều như vậy, lại lấy ra sáu huy hiệu ngôi sao đưa cho Lăng Trần, nói: "Cái này cho tiểu tiên nữ, đa tạ tiểu tiên nữ trợ giúp phối hợp."
Mặc dù Lăng Thần từ đầu đến cuối cũng không nói bất cứ điều gì, nhưng nàng đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần đã giải quyết được rất nhiều vấn đề, là bảo hiểm lớn nhất để cho buổi đấu giá gấp rút tổ chức này được tiến hành thuận lợi, cho nên Lâm Bắc Thần vẫn rất hào phóng báo đáp.
Mặc dù Lâm Bắc Thần cũng biết rằng, thêm một huy hiệu được đưa ra đấu giá đều đồng nghĩa với một khoản tài sản.
Nhưng hắn là người có nguyên tắc. Có thể keo kiệt, có thể nhỏ mọn.
Nhưng tuyệt đối không thể có ân không báo.
Lăng Thần nhìn Lâm Bắc Thần, suy nghĩ một lát, cũng không khách sáo, trực tiếp cầm lấy sáu huy hiệu ngôi sao.
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rất tốt.
Không rề rà thích còn tỏ vẻ không muốn, nên nhận thì cứ nhận, Tiểu Phượng Hoàng vẫn rất dứt khoát gọn gàng.
Cứ như vậy, trong tay hắn chỉ còn lại mười huy hiệu ngôi sao. Đủ để thăng cấp.
Quá đẹp.