Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 79: Thay đổi vận mệnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Phi dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú, với vẻ mặt tự tin nói: "Hôm nay chỉ là một phong cảnh nhỏ trên hành trình vĩ đại mà thôi, mục tiêu của ba huynh đệ chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu."

Câu này có một sức mạnh không thể nào giải thích được.

Trên mặt của Đào Vạn Thành và Lý Đào đều hiện ra vẻ khát khao thiêng liêng và phấn khích.

Giống như những giấc mơ nghẹt thở.

“Hai năm trước, khi ta còn chưa vào học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, đã quen biết Tiểu Đào và biết đến Phi ca.” Lý Đào chủ động nói: “Ta vĩnh viễn không quên được ngày đó, đó là ngày mà vận mệnh của bọn ta thay đổi. "

“Không sai, đó là cuộc gặp gỡ thay đổi định mệnh”. Đào Vạn Thành như thể chìm đắm vào trong ký ức của quá khứ, nói: “Ta và Tiểu Đào trước đây, đều chỉ là những đứa con bị bỏ rơi không được gia tộc coi trọng, tư chất bình thường. Nếu như không có gì thay đổi, sau này cũng chỉ quản lý một phần sản nghiệp của gia tộc, ăn bám chờ chết mà thôi, cho dù có muốn nổ lực cũng không nhìn thấy bất kỳ hy vọng hay cơ hội nào cả."

Lý Đào nói: "Đúng vậy, chính sự xuất hiện của Phi ca đã thay đổi vận mệnh của bọn ta, huynh ấy đã chỉ dẫn bọn ta tu luyện, dạy chúng ta làm thế nào để bộc lộ tài năng trong gia tộc, nhận được sự coi trọng của các trưởng bối, để bọn ta dần dần trở nên toả sáng, từng chút một thay đổi vận mệnh, cuối cùng thành công bước vào học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, trở thành người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của gia tộc, cũng được định sẵn là người kế vị trong tương lai... là Phi ca đã thay đổi vận mệnh của bọn ta, huynh ấy giống như người thầy, người huynh trưởng, cũng là người đáng tin cậy nhất của bọn ta."

Đào Vạn Thành gật đầu hùa theo nói: "Cho nên hôm nay bọn ta phải giúp huynh ấy, thay đổi vận mệnh của huynh ấy. Những hạn chế và phân biệt đối xử của sở giáo dục đối với đại diện của các bang phái, trường tư và xã đoàn là sai lầm cần phải sửa chữa. Phi ca sẽ chứng minh điều này."

"Ồ, nói như vậy, hai người các ngươi từ khi bắt đầu vào trại, đoán chừng đã lợi dụng ta để thể hiện sự bất hòa và tranh chấp giữa các ngươi, để mọi người đều tưởng rằng, giữa Đào Vạn Thành và Lý Đào là mối quan hệ cạnh tranh thuỷ hoả không tương hợp, tuyệt đối không thể hợp tác, đúng không?

Lâm Bắc Thần chen miệng nói vào.

Lý Đào nói: "Đúng vậy, hôm đó Tiểu Đào đến tìm ngươi, ta bênh vực ngươi, nhìn thì có vẻ đều là vì ngươi mà nảy sinh mâu thuẫn, nhưng trên thực tế, ha ha, một người xếp thứ 12 nhỏ bé như ngươi, cũng đáng để bọn ta coi trọng hay lôi kéo ư? Chẳng qua là kiếm một cái cớ để thực hiện kế hoạch của bọn ta mà thôi. "

Mẹ nó.

Lâm Bắc Thần nghe mà muốn mắng người.

Các ngươi diễn kịch thì cứ diễn, giả vờ thì cứ giả vờ, tại sao lại muốn nhắm vào một sinh vật đáng yêu vô hại như ta chứ?

Thật là súc sinh.

Đào Vạn Thành lại nói: "Thực ra, nhắm vào ngươi cũng chỉ là tiếp diễn vở kịch lâu dài mà thôi. Khi còn ở học viện, ta và Tiểu Đào cũng như vậy. Tất cả mọi người đều cho rằng bọn ta là đối thủ cạnh tranh, là kẻ địch, nhất định là ‘thuỷ hoả bất tương dung’, dù sao thì muốn gạt được Thiên Kiêu Lăng Thần đâu phải chuyện ngày một ngày hai chứ?

Các học viên xung quanh nghe được bí mật như vậy, không khỏi chấn động.

Lý Đào và Đào Vạn Thành đã diễn kịch hơn hai năm. Tất nhiên là nghị lực đáng khen, nhưng thiếu niên của bang phái tên Thẩm Phi này mới thực sự khiến người ta cảm thấy kính nể.

Đã bắt đầu bố cục từ hai năm trước để chuẩn bị cho sự kiện ngày hôm nay.

Loại tầm nhìn và thủ đoạn này, ngay cả rất nhiều người trưởng thành với trí tuệ nổi danh, cũng chưa chắc có thể làm được, đúng không?

Quá yêu nghiệt rồi.

Xu hướng thịnh hành của đế quốc Bắc Hải, dân chúng sùng bái kẻ mạnh, yêu nghiệt giống như Thẩm Phi, đương nhiên nhận được sự kính nể và ngưỡng mộ của vô số học viên.

Một thiếu niên có thể bồi dưỡng ra ‘Song Bích’ của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, rất đáng để theo đuôi.

"Các ngươi muốn loại ta ở vòng dự tuyển là bởi vì có dã tâm với vòng thi đấu chính thức, đúng không?"

Vết thương của Lăng Thần vẫn đang chảy máu, chưa đông.

Rõ ràng thương thế của một nhát kiếm đó không hề đơn giản.

Nhưng nàng lại không đặt trong lòng, nói: "Các ngươi muốn giành được quán quân của cuộc thi, từ đó, lọt vào tầm ngắm của các học viện cao cấp ở Phong Ngữ hành tỉnh, từng bước một leo lên, đúng không?"

Thẩm Phi không hề che giấu dã tâm của mình, gật đầu nói: "Điều này được pháp luật đế quốc cho phép."

Lăng Thần nói: "Đúng vậy, luật pháp đế quốc cho phép, nhưng đáng tiếc, ta cũng có lý do bắt buộc phải tiến vào cuộc đấu chính thức."

Thẩm Phi nói: "Nếu như Lăng Thiên Kiêu không bằng lòng chủ động rút lui, vậy ta phải đích thân ra tay rồi."

Nếu như không phải bởi vì thực lực của Lăng Thần quá mạnh, hắn cũng sẽ không dùng phương thức đánh lén, đánh trọng thương nàng trước.

Thiếu nữ này, giống như một tảng đá cứng rắn, chắn đường trong kế hoạch của hắn, chỉ có thể loại bỏ.

Nhưng cho dù như vậy, Thẩm Phi cũng muốn thể hiện thực lực của mình. Bây giờ, chính là cơ hội.

Tay cầm Thái A Bảo Kiếm, Thẩm Phi chậm rãi bước về phía trước.

Lăng Thần đang định nói gì đó.

Lâm Bắc Thần nói: "Ta lên trước."

Hắn rút ‘Kiếm Đức Hạnh’ ra, chắn trước mặt Lăng Thần.

Một tia khinh thường lóe lên trong mắt Thẩm Phi, hắn nói: "Trường hợp như vậy, ngươi cảm thấy ngươi xứng à?"

Lâm Bắc Thần lúc này đã không vui rồi. Lời này...

Đây đã không phải là tát vào mặt nữa. Mà là một sự sỉ nhục trần trụi.

“Thẩm Phi, đúng không?” Hắn cầm kiếm trong tay, cười nhạo nói: “Tiểu tử, ngươi đúng thật là một con gà biết diễn, có xứng hay không, không phải nói miệng là được, dùng kiếm chứng minh Thiên Kiêu của ngươi đi."

Thẩm Phi cười lạnh.

"Phi ca, ta sẽ đối phó với cái tên không biết sống chết này."

Lý Đào trực tiếp nói.

Thẩm Phi cười cười, nói: "Không cần."

Hôm nay là ngày mà hắn đã ấp ủ và chuẩn bị từ rất lâu rồi, hắn phải xuất thế và làm chấn động Vân Mộng thành.

Cho nên, hắn phải đích thân ra tay.

"Ngươi đã muốn tự chuốc nhục vào thân, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi." Thẩm Phi chậm rãi đến gần.

Một áp lực kỳ dị tự nhiên trào dâng.

Mỗi một bước chân của hắn bước ra, những hạt cát nhỏ dưới chân đều giống như mất đi trọng lực, hơi lơ lửng lên.

"Huynh không được, huynh không phải đối thủ của hắn."

Lăng Thần đột nhiên nói.

Lâm Bắc Thần nói mà không thèm ngoảnh đầu lại: "Ha ha, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết một đạo lý—nam nhân, vĩnh viễn không được nói mình không được. Không tin, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ngay bây giờ."
« Chương TrướcChương Tiếp »