Chương 64: Ta đã không còn là ta của trước đây nữa

"Bạn học Lâm" Lý Đào với vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ nho nhã, rất chân thành gửi lời mời một lần nữa: "Cái gọi là một cây làm chẳng lên non, tại sao không cân nhắc một chút, đồng hành với chúng ta thì sao? Ít nhất là trong đồng hoang, mọi người đi cùng nhau, gặp phải ma thú hung hãng, cũng có thể có người phối hợp đối phó."

Lâm Bắc Thần lắc đầu: "Lòng tốt xin nhận."

Lý Đào theo bản năng liếc nhìn Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần, nghĩ đến điều gì đó, không thuyết phục thêm nữa.

Đào Vạn Thành với ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, làm hành động đe dọa cắt cổ, cũng không nói gì.

Một sự hiểu ngầm trong im lặng, tất cả học viên không rời đi ngay lập tức.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần mở miệng nói điều gì đó.

Như thể nàng mới là quan viên chủ trì của vòng dự tuyển.

Ánh nắng ban mai toả ra từ phía chân trời, chiếu ra hàng ngàn kim quang, rơi vào trên người của đám thiếu niên này, đẹp giống như một bức tranh sơn dầu do một bậc thầy chế tác ra.

Còn Thiên Kiêu Lăng Thần, đứng đầu đội ngũ, chắc chắn là nhân vật chính chói sáng nhất trong bức tranh này.

Trên người nàng có một khí chất đặc biệt không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.

Dùng một từ trên trái đất để hình dung, chính là cảm giác cao cấp.

Nếu như vẻ đẹp của Mộc Tâm Nguyệt vẫn còn ở trong phạm trù nhân gian, thì vẻ đẹp của Lăng Thần hoàn toàn là loại cảm giác phi thực tế, ngự trị chúng sinh, cho dù nàng có thực sự đứng ở đây thì vẫn khiến người ta có cảm giác rất xa vời, dường như đang ở trong không gian của tiên, phật, thần, ma khác.

Lăng Thần của hôm nay, lại khôi phục vẻ mặt cao cao tại thượng, lạnh lùng như tiên, lần nữa tiến vào trạng thái ‘tổng tài bá đạo’.

Nha đầu này thực sự có hai khuôn mặt.

Chắc không phải thực sự mắc bệnh thần kinh nhân cách phân liệt đấy chứ?

Lâm Bắc Thần oán thầm trong lòng.

Liếc nhìn Lâm Bắc Thần, giọng nói của Lăng Thần lạnh lùng giống như tảng băng vạn năm, độc đoán mà lại dứt khoát nói: "Huynh đi theo ta."

Tất cả mọi người đều cảm thấy, Lâm Bắc Thần nhất định sẽ ngay lập tức vội vàng quấn cả lên mà gật đầu đồng ý.

Không ai có thể từ chối lời mời lập đội của thiếu nữ xinh đẹp thiên tài đệ nhất của Vân Mộng thành.

Huống hồ Lâm Bắc Thần còn là một tên cặn bã háo sắc, chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa rồi sao?

Nhưng mà--

"Lòng tốt xin nhận."

Lâm Bắc Thần dùng một câu tương tự, từ chối Lăng Thần. Mọi người đều rớt cả mắt kính.

"Tại sao?"

Lăng Thần hơi cau mày.

Một cảm giác áp bức nảy sinh một cách tự nhiên.

"Răng lợi của ta rất tốt."

Lâm Bắc Thần nói.

Lăng Thần lộ ra vẻ bối rối.

Lâm Bắc Thần nói thêm: "Bởi vì răng lợi tốt, cho nên không muốn ăn cơm mềm".

“Lòng tự tôn nực cười của tiểu nam nhân.” Lăng Thần rất cạn lời, thở dài một hơi, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên mỉm cười.

Nụ cười này, như thể băng tuyết tan chảy, trăm hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết. Lại đổi mặt rồi.

Lại thay đổi nhân cách rồi à?

Lâm Bắc Thần gào thét trong lòng.

Hắn có một dự cảm không mấy tốt lành, dường như mình sắp gặp chuyện rồi.

Quả nhiên, dưới trăm mắt dõi theo, thiếu nữ xinh đẹp đệ nhất Vân Mộng thành này đã thay đổi trạng thái nhân cách, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Lâm Bắc Thần, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho hắn, toả hương như hoa lan nói: "Thực ra, ăn cơm mềm thì có sao chứ? Lăng Thần ta nguyện ý để cho Thần ca ca ăn cơm mềm, ai dám nói ra nói vào, ta cắt lưỡi hắn... "

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đặc biệt là các thiên tài của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, như thể nghe thấy tiếng trái tim vỡ răng rắc.

Nữ thần của học viện, cứ như vậy, trước công chúng, lại một lần nữa biểu đạt tâm ý với một tên cặn bã.

Từng ánh mắt đố kỵ và thù hận tập trung vào người Lâm Bắc Thần.

Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần lại lắc đầu.

Hắn nói từng câu từng chữ với giọng điệu bi tráng: "Không được, thứ lỗi ta không thể làm như vậy. Lâm gia ta lúc này đã nhà tan cửa nát, cha ta mang tội danh đáng xấu hổ, tỷ tỷ ta chưa có tăm tích, sống chết không rõ. Ta đã không còn là ta của trước đây nữa, trước khi rửa sạch tội danh cho cha ta, tìm thấy tỷ tỷ, Lâm Bắc Thần ta thề với trời, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào."

Wow ha ha ha, lý do này luôn có thể được thông qua, đúng chứ? Tên phá gia chi tử trong lòng âm thầm dương dương tự đắc. Đây là lý do mà hắn đã mất cả một đêm để nghĩ ra.

Dù sao thì trước đây hắn cũng là một tên cặn bã phá gia chi tử, háo sắc và bướng bỉnh không chịu thấu, bây giờ đột nhiên trở thành Liễu Hạ Huệ, người khác chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Hắn không muốn lập nhóm với người khác.

Bởi vì, hắn không muốn những bí mật liên quan đến điện thoại trên người mình bị lộ tẩy.

Chỉ sợ nữ Thiên Kiêu này sẽ đến đây đề xuất lập đội, cho nên sớm đã nghĩ ra cái cớ để cự tuyệt.

"Ồ, thì ra là như vậy, muốn ‘lãng tử quay đầu’ rồi sao? Không hổ là thiếu niên mà ta thích, vậy được thôi, Thần ca ca đã nhất quyết phải dựa vào thực lực của mình để chứng tỏ bản thân, vậy thì cứ theo ý huynh đi, nhớ kỹ, bất cứ khi nào gặp nguy hiểm, huynh đều có thể đến tìm ta.”

Lăng Thần nhẹ nhàng ôm Lâm Bắc Thần, sau đó quay người, một mình đi về phía cánh đồng hoang.

Mẹ kiếp.

Ôm ta?

Nữ nhân chó háo sắc này, nhân cơ hội lợi dụng ta.

Nàng ta quả nhiên là thèm muốn sắc đẹp của ta.

Lâm Bắc Thần oán thầm trong lòng.

Các thiên tài của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, lại một lần nữa nghe thấy tiếng trái tim vốn đã tan nát của mình tiếp tục vụn vỡ.

Tối qua, bọn họ đều không muốn tin.

Vốn cho rằng đây chỉ là trò đùa mà nữ thần nhất thời hứng thú dựng nên. Kết quả hôm nay...

Những cảnh tượng càng tàn nhẫn hơn cứ lần lượt xuất hiện.

Ngày hôm nay, bọn họ giống như thất tình tập thể.

Lâm Bắc Thần ngay tức khắc đã trở thành kẻ thù chung của tất cả các thiên tài của học viện Hoàng Gia.