Một cái tên dường như là cấm kỵ thoáng qua trong tâm trí nàng.
Quả nhiên, ngay sau đó, liền nghe thấy thiếu nữ kia cười lạnh một tiếng, nói: "Ta là cái thá gì sao? Ngươi nghe cho rõ đây, tên của ta là Lăng Thần... Bây giờ ngươi đã biết, ta là cái thá gì chưa?"
Lăng Thần, nữ.
Thiên tài vô song đứng đầu trong bảng tổng chiến lực cá nhân.
Sự tồn tại mạnh nhất đã nghiền nát chín mươi chín người khác.
Mộc Tâm Nguyệt trong đầu ầm ầm một tiếng, như thể nổ tung ngay tức khắc.
Lại có thể là Lăng Thần?
Lúc này nàng một câu cũng không dám nói.
Mặc dù chưa từng gặp qua người này, nhưng cái tên Lăng Thần, Mộc Tâm Nguyệt sớm đã nghe nói qua vô số lần.
Không chỉ là thiên tài số 1 của năm hai học viện Sơ Cấp ở Vân Mộng thành, mà còn là thiên tài đứng đầu thế hệ trẻ, chỉ đứng sau yêu nghiệt tuyệt thế ‘Đế Quốc Thiên Kiêu’ Lâm Thính Thiền năm đó.
Hơn nữa, Lăng Thần còn có một thân phận khác.
Nàng là tiểu nữ nhi được sủng ái nhất của thành chủ Vân Mộng thành, thân phận quý tộc cao quý.
Bất luận là tài năng hay là thân phận, đều đủ để đè bẹp hoàn toàn Mộc Tâm Nguyệt. Nhưng mà một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, lại là bạn gái của Lâm Bắc Thần ư? Chuyện này xảy ra khi nào vậy?
Tại sao trước đó Lâm Bắc Thần chưa từng đề cập đến?
"Xin lỗi, ta không biết là Lăng sư tỷ, tỷ..."
Mộc Tâm Nguyệt mềm nhũn rồi.
Không thể không mềm.
Thiếu nữ trước mặt này, từ bất cứ một phương diện nào mà nói, đều là đẳng cấp là nàng không thể nào với tới được.
Trước khi có được quyền thế, nàng không muốn đối đầu với một nhân vật như vậy.
"Xin lỗi là được sao?"
Lăng Thần khoác tay Lâm Bắc Thần, nghiêm nghị nói: "Quỳ xuống, xin lỗi bạn trai của ta."
"Hả? Ngươi......"
Mộc Tâm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng không ngờ rằng Lăng Thần làm chuyện lại độc đoán như vậy.
"Ta chỉ cho một cơ hội."
Trên khuôn mặt xinh đẹp đến nghẹt thở của Lăng Thần mang theo vẻ lạnh lùng không thể chối cãi, từng câu từng chữ nói: "Quỳ xuống, xin lỗi, nếu không, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận... ta có thể đảm bảo, không chỉ cuộc thi lần này mà còn có những ngày tháng sau này ở Vân Mộng thành, ngươi đều phải sống trong những cơn ác mộng vô tận."
Không có ai nghi ngờ lời nói của thiếu nữ yêu nghiệt này. Bởi vì thân phận địa vị của nàng, rất rất cao.
Năng lực của nàng cũng quá mạnh,
Mộc Tâm Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn.
Nàng nhìn Lý Đào như thể đang cầu cứu.
Sau đó lộ ra biểu hiện lực bất tòng tâm.
Phịch!
Mộc Tâm Nguyệt quyết đoán, ngay lập tức quỳ xuống. "Xin lỗi, ta sai rồi."
Nàng cúi đầu nói.
Cảm giác nhục nhã to lớn khiến nàng gần như toàn thân run rẩy.
"Loại nữ sinh như ngươi ta đã gặp qua nhiều rồi, tự cho mình là đúng... ha ha, ta tặng cho ngươi hai lời khuyên."
Lăng Thần thờ ơ cười lạnh một tiếng, giống Huyền Nữ đứng trên mây, như một con kiến nhìn xuống bụi trần, từng câu từng chữ nói: "Thứ nhất, khi ngươi trăm phương ngàn kế muốn sỉ nhục người khác, thì phải chuẩn bị thật tốt việc bị người khác sỉ nhục. Thứ hai, ngươi rất thông minh, nhưng đừng tưởng rằng chỉ có ngươi là người thông minh nhất. Đừng coi người khác là kẻ ngốc, cho rằng tất cả mọi người đều chỉ có thể để cho ngươi lợi dụng."
Cơ thể của Mộc Tâm Nguyệt run lên.
Mặc dù chỉ có hai câu, nhưng giọng điệu của Lăng Thần lại khiến cho nàng có cảm giác giống như bị lột trần không một mảnh vải che thân.
"Cút đi."
Lăng Thần với vẻ chán ghét xua tay.
Mộc Tâm Nguyệt đứng dậy, không nói một lời, nhanh chóng xoay người rời đi.
"Hai người các ngươi, cũng lập tức biến mất cho ta."
Lăng Thần lại ra lệnh nói.
Đào Vạn Thành và Lý Đào, hai thiên tài hàng đầu của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, thậm chí còn không dám đánh rắm, lập tức khách khí quay người rời đi.
Khoảnh khắc mà Đào Vạn Thành quay đầu lại, hắn cười nhẹ với Lâm Bắc Thần, ra dấu ngón tay cái hướng xuống một cách rất khó hiểu.
Rất rõ ràng, hắn đã ghi hận Lâm Bắc Thần rồi.
"Giải tán hết đi."
Lăng Thần lại không cần suy nghĩ mà nói.
Những người vây xem đều giống như binh sĩ nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân, tất cả đều giải tán đi.
Chỉ trong hai câu ba lời, cục diện đã được giải quyết.
Sau đó, nàng nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
"Hì hì, thế nào, thế nào? Thần ca ca, màn trình diễn của người ta vừa rồi thế nào?"
Tất cả sự kiêu ngạo, lạnh lùng và cô độc trước đó, ngay lúc này đột nhiên tan thành mây khói, Lăng Thần lắc lắc cánh tay của Lâm Bắc Thần, dáng vẻ giống như một đứa trẻ nhà bên làm nũng, nói: "Ta đã trút giận giúp huynh, nhanh khen ngợi ta đi."
"Ta......"
Lâm Bắc Thần tiếp tục choáng váng.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Ta đang làm gì vậy?
Phần nửa đầu của cốt truyện tối nay hoàn toàn phù hợp với xu hướng của một nhân vật chính có kỹ năng chế giễu người khác giả vờ bị tát vào mặt, theo lý mà nói, rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn cẩu huyết tung hoành trên các trang mạng Trung Quốc, đều được viết như vậy, chỉ chờ nam chính như mình bắt đầu giả vờ bị tát vào mặt, nhưng mà cốt truyện ở đoạn nửa sau này, sao xem mà không hiểu vậy chứ?
Mình đây là không kịp phòng bị đã thụ động bị cho ăn một bát cơm mềm sao?
Tiện tay còn có được một cô bạn gái giống như tiên nữ?
Hơn nữa cô bạn gái tiên nữ này, giây trước vẫn còn là một tổng tài bá đạo kiểu mẫu cao cao tại thượng, giây sau, liền biến thành một viên kẹo nhỏ dính lấy người khác?
Nhân cách phân liệt?
Hai mặt nhân cách?
Nha đầu này, không phải cũng là một tên não tàn đấy chứ?
Ôi, thật kỳ lạ, tại sao ta phải dùng từ ‘cũng’ chứ?
Vô số ý nghĩ kỳ lạ điên cuồng lóe lên trong đầu Lâm Bắc Thần.