Lâm Bắc Thần ôm đầu, cố tỏ ra vẻ “Ta rất nghiêm túc”, nói: "Được rồi, vậy thì xin hỏi, muốn kết nối cái gì?"
Đinh Tam Thạch cảm thấy như mình sắp bị cao huyết áp.
Giao tiếp với cái tên phá gia chi tử này, huyết mạch có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng vừa nghĩ đến những lời dặn dò riêng của chủ nhiệm khối Sở Ngân, nghĩ đến những kỳ vọng của mình đối với Lâm Bắc Thần, nghĩ đến vinh quang của học viện Số 3...
Bình tĩnh.
Xoa mặt mình thật mạnh, lão giáo viên cố trấn tĩnh bản thân.
"Thực ra, mục đích tổ chức bữa tiệc lửa trại này không chỉ là để cho mọi người ăn uống no nê, cũng không phải chỉ là để mọi người thư giãn, mà là để cho các học viên nhân cơ hội này làm quen và giao lưu với nhau, tốt nhất có thể tạo được một số đồng minh, hợp tác với nhau, tối đa hóa lợi ích trong mười ngày tới đây của cuộc thi."
"Vòng dự tuyển, không phải là dựa vào sức mạnh cá nhân."
"Mà là đang kiểm tra trí tuệ, năng lực lãnh đạo và năng lực ứng biến của các trò." "Đang kiểm tra năng lực sinh tồn và năng lực thích ứng của các trò trong quần thể."
"Mọi hành động, mọi lời nói và việc làm của các trò đều bị ba người khổng lồ trong trại quan sát. Bọn họ nhìn vào mắt và ghi nhớ trong lòng."
Đinh Tam Thạch kiên nhẫn giải thích.
Lâm Bắc Thần lấy khăn tay lau miệng: "Ý của ông là, trên thực tế, cuộc cạnh tranh thực sự đã bắt đầu từ lúc khai tiệc sao?"
Đinh Tam Thạch lắc đầu nói: "Không, chính xác mà nói là từ giây phút mà các trò bước vào trại thì đã bắt đầu rồi."
"Thì ra là như vậy, cái gọi là tiệc lửa không phải để mọi người ăn một bữa trước khi lên đường. Thực ra là để cho mọi người có cơ hội công khai tìm kiếm đối tác, thành lập nhóm tạm thời, bí mật câu kết với nhau làm việc xấu xa, đồng loã đồng mưu, cáo giả oai hùm... là như vậy sao?"
Lâm Bắc Thần đột nhiên tỉnh ngộ nói.
Đinh Tam Thạch nghe được ngổn ngang trong gió.
Bữa ăn trước khi lên đường con mẹ ngươi.
Lúc đầu nói còn khá đúng, nhưng sao càng về sau càng kỳ quái vậy? Nhưng ý nghĩa thì miễn cưỡng cũng cho là đúng.
Ông ta nghiến răng nói: "Cứ coi là vậy đi."
Lâm Bắc Thần nhìn xung quanh.
Chẳng trách ba người Mộc Tâm Nguyệt, Ngô Tiếu Phương và Nhạc Hồng Hương vừa bắt đầu đã không thấy bóng dáng đâu.
"Nói như vậy, Mộc trà xanh và Ngô chó liếʍ, đã đi câu kết với những thiên tài của học viện khác rồi sao?"
Lâm Bắc Thần nói.
Đinh Tam Thạch càng thêm ngổn ngang trong gió.
Xưng hô với bạn học cũng... quá... thô thiển rồi.
"Cái này còn cần phải hỏi à?"
Ông ta tức giận nói: "Trò tưởng rằng mọi người đều không có tiền đồ giống như trò hả?"
Lâm Bắc Thần nhấp một ngụm rượu trái cây, nói: "Không đúng, bình thường mà nói, học viên cùng trường không phải nên đoàn kết chân thành, giành lấy vinh quang cho trường sao? Tại sao phải đi câu kết với học viên của các trường khác chứ? Tại sao bọn họ không đến câu kết với ta?"
Tại sao không câu kết với ngươi, trong lòng ngươi còn không rõ chút nào à? Đinh Tam Thạch bất lực chửi rủa.
"Trên thực tế, hoàn toàn ngược lại."
Đinh Tam Thạch nói: "Học viên cùng trường, ở trong trường chắc chắn đều là đối thủ cạnh tranh. Họ có xung đột lợi ích không cách nào hàn gắn chỉ trong thời gian ngắn, khó có thể hoàn toàn hợp tác. Các khoá trước đến nay, các học viên vẫn thích hợp tác với người của các trường khác hơn, trao đổi thông tin, tối đa hóa lợi ích, có thể bảo vệ được nền tảng cơ bản của mình ở trường."
"Hơn nữa, bất kỳ một học viên nào, chỉ cần có thể tiến vào cuộc thi đấu chính thức, cũng là làm rạng danh cho trường, chuyện này vừa có thể trấn áp đối thủ cạnh tranh trong trường vừa có thể nổi tiếng, ai mà không muốn làm chứ?"
Lâm Bắc Thần trầm ngâm.
Cũng đúng thôi.
Bán đứng người quen luôn dễ dàng hơn so với lừa gạt người lạ.
Các gian thương luôn thích gϊếŧ người quen, điều đó không phải là không có đạo lý.
Ẩn chứa trong đó là trí tuệ đối nhân xử thế, vì tiền mà mưu hại đến mạng người, gϊếŧ người phóng hỏa...
“Nhưng những thiên tài giống như học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, có lẽ là khinh thường việc kéo bè kết phái như vậy, đúng chứ?” Lâm Bắc Thần lại nói: “Bọn họ tiến vào cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, chắc là không lo lắng chút nào, nếu như cấu kết, các học viện khác căn bản sẽ không có cơ hội chiến thắng."
Đinh Tam Thạch lắc đầu nói: "Không phải như vậy, trong danh sách 100 người lần này chỉ có một thiên tài là khinh thường cuộc đấu tranh kiểu này, 100% có thể chiến thắng, giống như hạc đứng giữa bầy gà, không có ai có thể uy hϊếp được hắn, về phần những người khác...... trò nhớ kỹ, học viên ở mọi cấp độ đều có sự cạnh tranh, học viên bình thường có sự cạnh tranh của học viên bình thường, thiên tài có sự cạnh tranh của thiên tài. Hơn nữa, giữa các thiên tài của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, sự cạnh tranh càng khốc liệt hơn, thử nghĩ xem, nếu như có thể bẻ cổ đối thủ cạnh tranh trong vòng dự tuyển, cớ sao mà không làm chứ?
Lâm Bắc Thần nghe xong, cũng nhận thức được, những suy nghĩ trước đó của mình quả thực là quá đơn giản.
Sự cạnh tranh tồn tại ở khắp mọi nơi.
Trại huấn luyện lần này không chỉ là một vòng dự tuyển đơn giản.
Nó giống như một sự mưu tính tàn khốc, một cuộc chiến sinh tồn đầy cam go.
y da.
Đây không phải là nuôi dưỡng một kỹ nữ đầy mưu mô sao?
Lâm Bắc Thần oán thầm trong lòng.